Thiêu Thân Cháy Sáng [BJYX]

Chương 68: 2 0 1 8

Năm thứ tư xa nhau

*******

Vương Nhất Bác chưa có người yêu!

Wang Yibo là một sinh viên đa năng!

Hồi đầu cũng không để ý lắm khi chọn du học ở Anh quốc, rằng nơi đây có một ưu điểm vượt trội thế này. Thay vì phải mất tới bốn năm học đại học để lấy tấm bằng Cử nhân và nếu muốn có bằng Thạc sĩ sẽ mất thêm hai năm nữa như ở Mỹ hay phần lớn các quốc gia khác, thì ở đất nước này cộng tất cả lại chỉ cần vỏn vẹn có bốn năm, đương nhiên là bạn phải có đủ khả năng đã.

Wang Yibo bước sang năm thứ ba ở trường Kinh tế và Khoa học Chính trị London, cậu chàng gần như đã hoàn thành xong việc học đại học, bắt đầu chuyển sang Cao học, cuối cùng vẫn là một đại thần học vượt cấp, rất siêu, rất giỏi. Nếu không có gì thay đổi thì cậu ta sẽ trở thành Thạc sĩ của trường Top 5 Anh quốc chỉ khi mới 22 tuổi thôi.

Đã thế còn năng động và đặc biệt giỏi thể thao, Vương Nhất Bác không phải con mọt sách đeo kính gọng dày như phần lớn những sinh viên nghiêm túc khác trong ngôi trường này.

Wang Yibo mới học thêm một môn thể thao mạo hiểm – Parkour*. Cậu chàng yêu thích từng xúc cảm khi vượt chướng ngại vật, đầu tiên chỉ là đầu ô tô, tường rào, những bước chạy thoăn thoắt, những màn nhào lộn, phi thân, liên tục chạy không ngừng nghỉ. Sau nữa còn là vượt những địa hình cao hơn, nguy hiểm hơn như lan can, cách tường cheo leo, nóc những ngôi nhà cao tầng...

Tuổi trẻ... liều mạng!

Đúng thật là liều mạng hết mình, tự do bay nhảy, có như thế, Vương Nhất Bác mới cảm thấy đỡ trống rỗng hơn một chút.

Còn thú vui trước đây, rốt cuộc cũng đã có thành tựu. Chỉ mới lao đầu vào đua mô tô được ngót ngét một năm mà trình độ đã không phải tay vừa. Trong giải đua của Sinh viên toàn châu Âu, cậu chàng Wang Yibo xuất sắc giành được ngôi vị quán quân. Thành tích sau này sẽ còn dày thêm nữa, đây đơn giản chỉ là một cuộc dạo chơi tập dượt mà thôi.

Một rich kid châu Á, vô cùng đẹp trai nam tính, vô cùng lạnh lùng quyến rũ, có một không hai như thế, thật không khỏi thu hút ong bướm vây quanh.

Như hôm nay, hiếm hoi Wang Yibo mới tụ tập nhậu nhẹt chơi bời một lần. Cũng chỉ vì quá high sau khi nắm trọn chiếc Cup trong tay.

Quán bar nhộn nhịp, khung cảnh xô bồ hơn bất cứ mọi chỗ Wang Yibo đã từng đến, trước đây cậu là một đứa trẻ chỉ quan tâm thể thao, rồi nhiệt thành quấn vào yêu đương mê dại, cũng chưa từng nghĩ sẽ dính tới những nơi như thế này.

Bởi tại cuộc sống của Vương Nhất Bác sau khi có người ấy vốn đã phong phú đầy màu sắc, thời gian đâu để đi hưởng dụng những thứ pha tạp, hỗn loạn này nữa. Và nhất là người kia của Venus... lại thực sự là một chàng trai ngoan.

Giữa chốn ồn ào hoang dại, vậy mà Vương Nhất Bác vẫn có thể suy tư, còn chẳng để ý thấy vị khách không mời mà đến, từ khi nào đã ở ngay trước mặt và bám víu lấy cậu không buông.

Một cô nàng đi cùng ai đó trong hội đua xe, vẻ ngoài hết sức cá tính chơi bời, tiến tới và ghì sát Wang Yibo, cô ta có lẽ đã bị cái chất lạnh lùng, ngông nghênh của cậu chàng hấp dẫn, cả người cứ như một con rắn uốn éo quẩn quanh.

Dâʍ ɭσạи chà xát lên từng thớ cơ ngực vạm vỡ, lướt xuống những múi bụng săn chắc dụ hoặc. Vương Nhất Bác chỉ để cho cô ta lộng hành tới thế, bởi cậu đã chợt tỉnh ra mà thẳng thừng hất mạnh đối phương khỏi người mình. Không có hứng thú vẫn hoàn không có hứng thú.

Thế nhưng, một quán bar náo nhiệt ở chốn phương Tây mộng mị, đương nhiên sẽ không khi nào thiếu những thứ chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến con người ta bạo dạn hơn, sa đọa hơn. Nhẹ thì rượu cồn, thuốc lá, nặng thì ke đá, cần sa. Và có cả một thứ không biết có nên gọi là nguy hiểm hay không – Thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Venus - vị thần vô tình dạo chơi, rồi có tránh được cám dỗ hay không cũng rất là khó nói, tất cả hoàn toàn phải dựa vào định lực của bản thân.

Vương Nhất Bác chẳng quá để tâm tới bất cứ thứ gì. Cậu nâng ly lên, hớp lấy một ngụm đầy chất lỏng đặc sánh đỏ quạch, "Hạnh phúc vui mừng ngày hôm nay, chỉ có thể toàn vẹn khi có người ấy ở bên chia sẻ!"

Nghĩ tới thế, Wang Yibo càng nốc rượu không ngừng, đầu lưỡi tê dại cuốn phăng từng giọt cồn đắng ngắt, tâm hồn của một cậu chàng người Á, thì ở tại Á châu thôi, sẽ không đặt tại nơi đây.

Vì thế cho nên cậu ta cũng không thể biết được rằng, một trong những ly rượu đã trôi tuột qua cổ họng có chứa viên thuốc sẽ khơi gợi lên con sóng cuộn trào dưới thân, rất khó có thể kìm hãm và khống chế được tác dụng của thứ chất hóa học lên cơ thể con người.

Lý do ai đó làm thế ... hẳn là vì kɧoáı ©ảʍ khi cướp được nam thần về tay.

Không lâu sau, Venus tuổi đôi mươi lập tức trải qua cảm giác chưa từng thấy bao giờ, cả người rạo rực khô nóng, đầu dươиɠ ѵậŧ bập bùng những ngọn lửa thiêu đốt, dồn dập lan khắp từng tế bào nhỏ nhoi. Hưng phấn tìиɧ ɖu͙© như nuốt lấy tâm trí thanh tỉnh, nuốt lấy giây phút yếu lòng của người cô đơn xa xứ, giục giã cậu phải bung hết, bứt ra mà trụy lạc một phen.

Vương Nhất Bác không ngồi yên tĩnh trong góc tối nữa, bỏ mặc đâu đó khóe môi nhếch nhẹ, và cả ánh mắt dâʍ ɭσạи âm thầm săm soi, ý định muốn rời khỏi đây đã rõ ràng.

Một tên con trai trong hội bạn hờ đua xe của Wang Yibo dường như cảm nhận thấy bỏng rát nơi yết hầu nhô lên của Venus, hooc môn nam tính của cậu cứ bắn ra tứ phía không ngừng. Vậy thì ai mà không nhận ra cho nổi. Tên bạn càng khẳng định chắc chắc hơn suy nghĩ của mình, mồm nói lớn, mắt thì liếc sang cô nàng Suồng Sã lúc trước.

"Vui vẻ đi, Yibo, chẳng mấy khi. Cứ khư khư giữ lấy thứ của nợ to lớn ấy mãi, đừng nói là cậu vẫn còn zin đó chứ?"

Wang Yibo không đáp trả, hừ lạnh một tiếng dứt khoát vội đi.

Cô nàng Suồng Sã chạy ngay theo. Đủ hiểu thứ thuốc kia là do ai bỏ. Đã thành công được bước đầu thì rắn độc sao có thể cho phép con mồi ngon lành trốn mất. Vương Nhất Bác vừa kịp bước ra khỏi quán bar, chợt bị chặn đứng tại con hẻm thưa người có nhiều góc khuất và khúc quanh.

Cả thân thể của cô nàng Suồng Sã đều đã áp hẳn lên người Venus, cô ta đè hẳn bộ ngực ngồn ngộn lên người cậu, đầu gối không ngừng cọ xát vào chỗ - mà - ai - cũng - biết – là - chỗ - nào đấy. Miệng cười lẳиɠ ɭơ, cắn môi nói lời ve vãn.

"Wang Yibo, thoải mái lên , một chú cừu non tơ, nhưng hừng hực khí thế."

"Cút!"

"Yibo không thành thật, nhưng dươиɠ ѵậŧ của chàng thì thành thật hơn nhiều. Cương đến cứng ngắc rồi."

Không phải mơn trớn phe phẩy, bây giờ là thô bạo trực tiếp nắm lấy. Lời nói của cô nàng bơm thêm nhiều phóng túng.

"Em sẽ thỏa mãn cho Wang Yibo khiến chàng đê mê, ... ngay tại đây trước đã, sau đó chúng ta sẽ về căn hộ... hoặc vào một khách sạn bất kì nào đó... kịch liệt cả đêm? Yibo à, em đã thích chàng từ lâu."

Venus không đôi co nữa, để cô nàng Suồng Sã vạch xuống lớp quần thể thao Nike mềm nhẹ. Tay mân mê, miệng thì thèm tới dỏ dãi.

"Oh men! To quá! Là người châu Á, mà hơn cả châu Âu, đạt tới kích thước châu Phi. Good! Rất thích hợp để ra vào cả đêm không nghỉ. Sung sướиɠ và đê mê."

Cô nàng Suồng Sã không kiềm được mà nói một tràng lời khen có cánh, à không, đây phải gọi là một tràng lời khen tục tĩu thẳng tưng như dươиɠ ѵậŧ của Yibo thì đúng hơn.

Vương Nhất Bác đứng yên dựa tường, hầm hập thở dốc, vẫn kịp lấy ra chiếc điện thoại thân quen, rồi... nhìn vào đó... chăm chú. Một chàng trai trẻ được một cô nàng nóng bỏng thỏa mãn cho, nhưng lại không nhìn thẳng vào người ta, tâm trạng đặt hết lên trước màn hình trước mắt.

Cô nàng Suồng Sã hụt hẫng, mất hứng, và thắc mắc, chẳng lẽ tác dụng của thuốc mất rồi? Cậu ta có thể thần thánh thoát khỏi được chiếc lưỡi điêu luyện và tiếp tới sẽ là chốn ẩm ướt của đàn bà sao?

Đừng nói với cô rằng Wang Yibo đang mở điện thoại ra xem màn cán đích giành Cup hôm nay để điều tiết sự dâʍ ɖu͙© bên trong dươиɠ ѵậŧ có kích thước cực đại kia chứ? Có khùng mới tin!

Cô nàng Suồng Sã vụt đứng dậy, ngó vào cùng xem!

...

"Oh SH*T! Có bệnh à?"

Không hiểu đã nhìn thấy thứ gì trong màn hình le lói, sau cái cong môi chửi thề cáu bẳn, cô nàng Suồng Sã đi thẳng không một lần ngoái đầu.

Để lại đằng sau chàng trai đẹp tựa thánh thần - tự mình thỏa mãn - tự mình lêи đỉиɦ!

Hết lần này đến lần khác!

Chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙©!

Cho đến khi thuốc hết tác dụng thì thôi.

Chẳng! Cần! Một! Ai! Khác!

Và đáng lẽ không nên tới những nơi như ở đây, Wang Yibo tự nhủ, bây giờ và cả mai sau nữa.

...

Venus lúc này...

Hai chiếc nhẫn xanh đỏ chưa bao giờ rời khỏi tay!

.

.

.

Năm nay, Vương Nhất Bác cũng trở về Trung Quốc một lần, nhưng không phải vào dịp sinh nhật như năm trước, mà thời điểm chính xác lại là hai tháng sau đó cơ. Trời đã sang thu. Vừa về đến nơi đã vội vàng chu du khắp chốn mà không ở lại Bắc Kinh.

Đầu tiên là đến một nơi đông vui náo nhiệt không thể gọi tên...

Sau đó là một chuyến đi vội vã đến nơi kỷ niệm ngày ấy.

Vậy mới biết, nơi lưu giữ biết bao nhiêu hồi ức quý giá, giờ đã chẳng còn như xưa.

Cửu Trại Câu đã tan hoang rồi. Hơn một năm trước, ngày 08/08, một trận động đất 7 độ richter đã nhẫn tâm giày xéo lên chốn bồng lai tiên cảnh của trần gian. Khu du lịch nổi tiếng giờ đóng cửa im lìm không cả đón khách.

Từng hàng cây ngọn cỏ trong thung lũng, từng hồ nước, con thác, từng bãi cỏ xanh rì rào trước gió. Nụ cười của người, đều đã mịt mùng khuất xa. Chẳng tìm lại nổi nữa.

Gia đình Tiểu Thất đã chuyển đi, Vương Nhất Bác tìm lại cũng không thể thấy. Chân tình thật tâm, rốt cuộc vẫn chưa được đền đáp.

Vương Nhất Bác trách mình biết muộn quá, mà kể có biết sớm hơn thì cậu có thể làm gì để cứu vãn được đây. Định mệnh của cuộc đời, ông trời tàn nhẫn sắp đặt thì một sinh mạng nhỏ bé đơn thuần làm sao có thể xoay chuyển.

Là một chuyến đi mất công, không thu hoạch được chút gì giống như nguyện ước đã định. Chuyến đi tới Cửu Trại, hay cả chuyến trở lại Trung Quốc cũng thế. Vương Nhất Bác âm thầm tiếc hận. Có lẽ thật sự là số trời!

...

Venus lúc này...

Hai chiếc nhẫn xanh đỏ chưa bao giờ rời khỏi tay!

Thế nhưng có lẽ vì chất liệu không phải loại đắt tiền và trân quý, mặt đá đã chẳng còn long lanh như ban đầu, màu bạc ở vòng nhẫn đã không còn bóng sáng, bề mặt cũng đã xuất hiện chi chít những vết xước trầy do tháng năm xô đẩy.

Vậy thì... tình cảm khi xưa có còn vẹn nguyên hay không?

...

Đồ vật cũng có linh tính, xanh đỏ được ở bên nhau, khắng khít không rời, nhưng tựa như chúng cảm nhận được, chủ nhân của mình từ rất lâu đã không còn hạnh phúc, cô độc lẻ loi, thê lương sầu thảm!

Cặp nhẫn buồn khổ lắm thay!

...

*******

Tiêu Chiến chưa có người yêu!

Năm nay Tiêu Chiến tiến tổ, là bộ phim chế tác từ một tiểu thuyết nổi tiếng.

Vai chính!

Nhà sản xuất vừa gặp anh một lần liền đã xác định, vai chính không thể nào là người khác, cũng bởi tại khóe miệng kia, cười rộ lên sẽ giống Ngụy Vô Tiện xiết bao!

Sau đó là một mùa hè rực cháy, ai đó được sống hết mình với đam mê. Được người người chú ý, fan cũng ngày một nhiều thêm, là Tiểu Phi Hiệp, khi Tiêu Chiến xuất hiện ở sân bay, đã có thật đông thật đông người đến cổ vũ.

Đăng một ảnh về chú mèo cưng Kiên Quả, thế mà lại đem về bao nhiêu tương tác, ước ao. Tiêu Chiến không ngờ rằng, có người còn biếи ŧɦái muốn hóa thành chú mèo ấy, ừm... suy cho cùng anh vẫn chỉ là người bình thường mà thôi, ở gần rồi sẽ thấy chẳng khác nào một anh trai nhà bên cả.

Đến siêu thoại couple cũng đã có, họ nói anh với bạn diễn thật đẹp đôi.

Tiêu Chiến biết chứ... nhưng giả bộ cười xòa không phản ứng!

Hơn hết vẫn nên tập trung vào chuyên môn đóng phim, không phải sao?

Mỹ nhân thiên hạ vạn người mê, chắc sẽ chẳng khi nào biết được, có một người ao ước tới cháy bỏng được sóng đôi với anh, ngày ngày muốn gắn kết bên anh như bạn diễn kia.

Và cả chú mèo chân ngắn, Tiêu Chiến đã đặt tên là Kiên Quả, mai sau nếu có thêm một chú shiba, liệu có nghe theo người nào đó đặt tên là Đại Đại không?

Chắc là không rồi, vì cái tên ấy quá thô tục, và từ lâu, lời của người cũ Tiêu Chiến đã chẳng để vào trong mắt.

Có lẽ shiba tương lai tên chốt lại sẽ là Sài Sài thôi...

.

.

.

Ngày 04 tháng 10 năm 2018

Ngay trước ngày sinh nhật của Mỹ nhân!

Concert Hàng Châu kỷ niệm hai năm Debut X Nine.

Tiêu Chiến đã chuẩn bị rất nhiều cho đêm nay, để rồi hát lên ca khúc thổ lộ những xúc cảm trong tim.

MÃN NGUYỆN

Đôi mắt anh dịu dàng đong đầy những nhắn nhủ

Trên tay anh là những tấm bưu thϊếp em gửi trao

Phong cảnh nơi thành phố em đang ở cùng với nét cười trên môi em

Đang hiện lên thật rõ ràng trước mắt anh

Màn ảnh nhỏ ngập tràn những khung cảnh ấm áp

Ký ức tựa như một thước phim đang xoay vòng.

Lưu giữ lại từng khung cảnh theo dòng thời gian

Trở thành những kỷ niệm quý giá nhất

Chỉ muốn bảo vệ những nỗ lực của em

Những điều nhỏ bé giữa chúng ta chính là toàn bộ thế giới của anh

Cho dù ký ức ấy sẽ phai nhạt

Anh cũng sẽ không quên những ký ức ban đầu

Học cách đối mặt với cô đơn, tuyệt đối không lùi bước

Để không phụ lại nụ cười của em

Cho dù tương lai có khó khăn vất vả tới nhường nào

Chỉ cần có em bên cạnh là anh đã cảm thấy mãn nguyện

Để gió thổi bay đi những lời nói vô nghĩa

Chỉ còn lại hẹn ước của anh và em

Dùng đôi mắt ấm áp của anh cùng với nét bút đầy quyến luyến

Ghi khắc lại những phút giây khó quên này

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Tiêu Chiến khóc, mắt hoe đỏ, những giọt châu rơi không biết là hạnh phúc hay tủi thân, Mỹ nhân vừa nói vừa nghẹn ngào không nên lời.

[Cảm ơn tất cả mọi người... ừm... Thời gian trôi nhanh quá đi thôi, đảo mắt đã hai năm rồi. Tôi muốn đặc biệt gửi lời cảm ơn mọi người đã vượt xa xôi đến đây. Ca khúc Mãn Nguyện này.... Thật ra mới đầu tôi thường nghĩ "Mãn nguyện rốt cuộc là như thế nào", cho tới khi tôi thấy các bạn vì tôi mà lo lắng vất vả, không quản ngại xa xôi mà đến đây. Tôi cảm thấy đây chính là một loại mãn nguyện và hạnh phúc.

Nhưng thật ra tôi luôn muốn tìm một phương thức để biểu đạt chuẩn xác hơn để miêu tả sự mãn nguyện này. Sau đó khi tôi nhìn thấy một câu nói ở trên mạng, tôi cảm thấy nó rất hay. Sức mạnh của sự trưởng thành, bắt đầu từ ngày đầu tiên, từ một người bình thường không là gì cả, cho đến bây giờ có thể đứng trước mặt các bạn nhận được sự yêu mến và ủng hộ của mọi người, đôi với tôi mà nói đó chính là một sự trưởng thành của bản thân.

Có các bạn ở bên cạnh tôi, chúng ta cùng nhau trưởng thành, điều tôi muốn nói ở đây là sức mạnh của sự trưởng thành. Tôi cảm thấy sức mạnh của sự trưởng thành chính là điều tôi cảm thấy mãn nguyện."

Bánh kem có thật là nhiều thỏi vàng được những thành viên X Nine cùng đẩy ra, gửi tới lời chúc sinh nhật thật tâm cho Tiêu Chiến. Còn giục anh nhắm mắt ước nguyện, chẳng biết trong giây phút ấy, main vocal của nhóm đã ước gì, chỉ biết khi mở mắt ra, đáy mắt càng thêm long lanh những giọt sáng.

Sau đó là màn giới thiệu bài hát tiếp theo, sân khấu này là của cả X Nine, nhưng Tiêu Chiến vẫn là người được nhường nói, mọi người đều muốn anh nói nhiều hơn nữa, vì đây là ngày đặc biệt của anh.

"Lần thứ 4 đón sinh nhật cùng X Nine rồi, từ những ngày đầu đến với Bắc Kinh đến giờ, tôi cảm thấy tôi là một người cực kì may mắn, từ một người bình thường đến bay giờ, có thể đồng hành với mọi người lâu đến thế.

Tôi cảm thấy sau này mọi người đều sẽ ngày một tốt lên, ca khúc tiếp theo là dành tặng mọi người Tôi Muốn Tặng Cho Em."

Dưới khán đài mọi người đều cảm động, thật nhiều giọt nước mắt đã rơi, từng ánh đèn tiếp ứng hàng loạt rọi lên sắc đỏ khắc ghi hai chữ: "Tiêu Chiến". Thời gian khổ cực vừa qua, thực sự là xứng đáng!

Chỉ là, Tiêu Chiến chẳng thể biết được... có một đôi mắt vẫn lặng yên dõi theo ngay gần sát. Chớp sáng mênh mang, nhưng làm sao có thể nổi bật hơn bao nhiêu ánh đèn trên sân khấu, câu nói uất nghẹn phát ra trong cổ họng chìm khuất sau tất cả tiếng reo hò cổ vũ của vô vàn fan hâm mộ.

Rằng:

Cún thỏ!

E m Y ê u A n h!

Vẫn còn yêu anh!

Tựa như rất gần mà tựa như rất xa.

Người ấy... còn nặng tình!

*******

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Vào đoàn vào đoàn rồi. Nổi tiếng nổi tiếng rồi. Thỏ Đen bây giờ là nam chủ của bộ phim chế tác cực kì lớn. Hẳn là rất bận. Dạo này cũng chẳng trả lời mình thường xuyên nữa.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Bận thật sao? Bận đến vậy sao?

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Cậu có ổn không thế?

DAYTOY Tiểu Tán: Mình đây mình đây. Thật sự là mệt lắm đó. Thời tiết Hoành Điếm cực kì nóng, đã thế còn mặc đồ cổ trang lại còn bức bối hơn nhiều. Lời thoại thì vô cùng dài, học hoài học mãi cũng không xong. Hiện tại đều quay đêm quay ngày không được nghỉ ngơi. Thỏ Trắng à, mệt quá.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Chứ không phải là Thỏ Đen bận rộn vui vẻ với bạn đồng diễn?

DAYTOY Tiểu Tán: Ừ thì vì cả hai, đoàn phim toàn những người trẻ, các em ấy đều hoạt bát hòa đồng, vui lắm. Cả ngày trên phim trường lúc rảnh không có việc gì làm đều chơi đùa một chút.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Thế nên Thỏ Đen cũng quên luôn mình rồi?

DAYTOY Tiểu Tán: Người thật bằng xương bằng thịt vẫn hơn người ảo không rõ là ai chứ. ^^

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: ...

DAYTOY Tiểu Tán: Mình đùa đó, Thỏ Trắng là fan đầu đời đặc biệt nhất của Thỏ Đen.

...

DAYTOY Tiểu Tán: Đừng giận mình nữa, trên phim trường đã phải diễn cảnh khóc rồi, nói chuyện với cậu cũng không muốn phải buồn thêm đâu.

[Thỏ Trắng gửi một bức ảnh: Trong đó là một cô gái có mái tóc đen nhánh, dài ngang vai, đứng trước Bảo tàng nghệ thuật Thượng Hải cười hiền dịu.]

DAYTOY Tiểu Tán: Cô nương Thỏ Trắng dịu dàng xinh đẹp, hiền thục nết na, thế mà bấy lâu giấu mình.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Rồi có ngày chúng ta sẽ gặp nhau! Mình cũng thích nghệ thuật như Thỏ Đen vậy.

DAYTOY Tiểu Tán: Sẽ không bắt Thỏ Trắng đi xa, lúc nào mình đến Thượng Hải, có duyên thì sẽ gặp nhau.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Rất rất mong chờ. :">

[......]

DAYTOY Tiểu Tán: Là của Thỏ Trắng gửi tặng đúng không? Cảm ơn.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Rốt cuộc cũng sát thanh rồi, cực khổ lâu như vậy. Gửi bức thiệp tặng cậu. Thỏ Đen sau này làm gì cũng nhất định thuận lợi nhé.

DAYTOY Tiểu Tán: Chắc chắn, được Thỏ Trắng thật lòng chúc phúc thì không thể phụ lòng. Chắc chắn sẽ thành công.

[.......]

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Có phải lời hát của Mãn Nguyện tất cả đều dành cho mình? Và cả những lời tâm sự sướt mướt sau đó cũng đều dành cho mình hết không?

DAYTOY Tiểu Tán: Ôi ôi có người mắc bệnh hoang cực nặng.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Tưởng cậu tặng lời cảm ơn cho fan.

DAYTOY Tiểu Tán: Đúng! Chứ đâu phải tặng cho Thỏ Trắng.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Thì mình là chẳng là fan của cậu còn gì, còn là một trong những fan sớm nhất nữa. Bây giờ Thỏ Đen lại phủ nhận sao? Mình đã rất cảm động đó.

[Thỏ Trắng gửi một bức ảnh chụp rõ nét Tiêu Chiến đang đứng trên sân khấu hát bài Mãn Nguyện, vị trí chụp là khu vực chỗ ngồi VIP của sân khấu Concert Hàng Châu]

DAYTOY Tiểu Tán: Oa! Cậu có đến, rõ ràng cậu có đến. Lặn lội xa xôi, có fan thế này thật là phúc ba đời của Thỏ Đen mà.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Lần trước Concert ở Thượng Hải của nhóm, mình đã không thể góp mặt, đương nhiên lần này sẽ không thể nào vắng mặt được nữa.

DAYTOY Tiểu Tán: Sao không gọi mình? Chúng ta có thể gặp nhau.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Chẳng phải ai đó vội về chúc mừng sinh nhật với bạn ở đoàn làm phim à? Idol bận rộn như thế, thứ fan xa lạ này không dám làm phiền.

DAYTOY Tiểu Tán: Cậu còn ở Hàng Châu không? Mình chưa rời đi, vẫn còn ở đây hôm nay nữa. Nếu được chúng ta gặp nhau, thế nào?

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Mình về trong đêm rồi, chỉ nghỉ làm một ngày rồi phải về làm việc ngay. Hơn nữa mình cũng chẳng tin là có diễm phúc được đón sinh nhật cùng idol tiểu Tán Tán nổi tiếng đâu.

DAYTOY Tiểu Tán: Nói gì vậy. Cậu đừng nói thế, chúng ta là bạn mà.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Đương nhiên

không tự ti, chỉ là chưa đến lúc.

DAYTOY Tiểu Tán: Không hiểu nổi fan đầu đời, chảnh cả với idol luôn!

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Hahaha! Rồi sẽ gặp mà.

NHƯNG MÀ CHỖ NÀY GIẢI THÍCH LÀM SAO? THẬT SỰ KHÔNG PHẢI DÀNH CHO MÌNH À?

"Trên tay anh là những tấm bưu thϊếp em gửi trao

Phong cảnh nơi thành phố em đang ở cùng với nét cười trên môi em

Đang hiện lên thật rõ ràng trước mắt anh"

DAYTOY Tiểu Tán: Aaaaaaaaaa! Đã bảo không phải mà!!!!!!!!

[.......]

DAYTOY Tiểu Tán: Nè! Lại được fan tư sinh gửi đồ rồi Thỏ Trắng ơi, có vẻ vì chúc mừng Concert kỷ niệm vừa qua và sinh nhật cùng lúc. Lần này ngoài thiệp mừng và bánh sinh nhật còn có cả túi xách Gucci hàng hiệu. Đồ giá trị quá lớn. Quyết định để nguyên ngoài cửa, không sờ đến. Chẳng biết biếи ŧɦái là thần thánh phương nào, mình đã chuyển nhà rất nhiều lần mà vẫn có thể mò ra, Thỏ Trắng à, sợ quá.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Ai bảo Thỏ Đen có nụ cười xinh như hoa, ai nhìn cũng đều thèm khát. Giấu nụ cười ấy đi, may ra mới được yên ổn.

DAYTOY Tiểu Tán: Cả cậu cũng thế sao, cô nương Thỏ Trắng háo sắc?

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Ưʍ... mình cũng thích cậu nhiều lắm, rất rất lâu rồi, từ ngay ngày đầu biết tới.

DAYTOY Tiểu Tán: Khụ khụ... đùa mình sao? Tổn thọ quá.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Đó là sự thật.

DAYTOY Tiểu Tán: Đừng nghiêm túc như vậy chứ, mình sợ.

Thỏ nhỏ là ngoan ngoãn nhất: Tùy Thỏ Đen thôi, cậu nghĩ gì thì là thế ấy.

_____________________

Tôi không muốn nói quá kĩ càng đến Trần Tình Lệnh và bạn diễn của Tiểu Tán vì sẽ bị mâu thuẫn với Yibo ở bên ngoài. Cả nhà đọc truyện nhập vai một chút, nghĩ tới Venus đừng nghĩ tới sự thật ngoài đời nha.

Lấy tạm cái vid minh họa Parkour, chóng cả mặt.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]