Yêu Vật

Chương 19

Chúng tôi đi ô tô đến khu Bích Huy. Lý Gia Đại Thúc ở phòng 801 nhà C, đó là một khu chung cư gồm toàn các tòa nhà khép kín xa hoa, có bể bơi, phòng tập thể thao, siêu thị, công viên, ở đây dường như toàn là những kẻ có tiền, ra vào đều phải đăng ký chứng minh thư. Tôi đứng ở ngoài cửa khắc hoa lan quan sát tình thế một lát rồi kéo William đến góc tường biến về nguyên hình, nghênh ngang chui qua khe cửa vào. Tiếc rằng William quá to, thử vài lần mà đầu vẫn không chui lọt, còn suýt bị kẹt, đành tủi thân đứng bên ngoài kêu “ẳng ẳng”, đòi tôi ẩn thân phù.

Ẩn thân phù rất quý, tôi không muốn lãng phí nó vào việc nhỏ, liền vẫy vẫy đuôi, nháy mắt ra dấu với anh ta.

Ngoài cửa có hai người dắt theo hai con chó quý hiếm đang trao đổi kinh nghiệm nuôi thú cứng, trong đó có một phu nhân dắt theo con chó Golden Retriever cái xinh đẹp, nhìn William liếc mắt đưa tình, vẫy vẫy đuôi.

William bị ánh mắt nóng bỏng của chó “khác phái” nhìn chòng chọc đến đỏ cả mặt, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi là chó một lòng một dạ, sẽ không nhìn thấy cɧó ©áϊ xinh đẹp mà đứng núi này trông núi nọ.”

Tôi nghiêm túc: “Đi đi!”

William: “Không…”

Tôi ra lệnh: “Nhanh đi đi!”

William: “Dạ Đồng…”

Tôi hỏi: “Muốn ăn đòn à?”

William đáng thương nhìn tôi một cái, cụp lỗ tai và đuôi, chán nản chạy đến bên người phu nhân, mặc cho con cɧó ©áϊ của bà ta sỗ sàng cọ qua cọ lại trên người anh ta. Khi phu nhân sắp đi vào khu chung cư, anh ta nhanh chóng bám theo sau. Bộ lông mượt mà lấp lánh, trên cổ còn có dây xích thủy tinh màu đen Hồng Vũ đeo cho, thấy thế nào cũng giống chó ngoan được dạy dỗ tốt. Con cɧó ©áϊ bên cạnh cũng tỏ vẻ rất thân thiết, cho nên bảo vệ tưởng phu nhân kia mới nuôi thêm, nên thả cho anh ta vào. Mà phu nhân thấy bảo về không có phản ứng, lại thấy anh ta xinh đẹp như vậy, cứ tưởng là chó của người trong khu nuôi, còn rất thưởng thức sờ sờ đầu anh ta, cân nhắc chuẩn bị làm mối cho ‘khuê nữ’ bảo bối nhà mình. Khiến William sợ tới mức dùng tốc độ nhanh nhất, đột nhiên chuyển hướng chạy vào bụi cỏ.

Tôi lại sờ sờ đầu chó của anh ta, khen ngợi: “Làm khá lắm!”

William ngẩm đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời âm u, trong đôi mắt màu đỏ ngập tràn ai oán.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất điều tra rõ tọa độ của tòa nhà. Sau đó chúng tôi tìm một góc để ẩn nấp, ngủ đến khoảng mười một giờ mới dậy. Thấy đa số các phòng đã tắt đèn, mới vặn lưng, bắt đầu làm việc.

Khu dân cư không trang bị hệ thống chống trộm, chúng tôi thuận lợi men theo vách tường bên ngoài như thằn lằn nhanh nhẹn trèo lên. Ban công nhà Lý Gia Đại Thúc có không ít hoa cỏ, từ cửa sổ sát đất nhìn vào, trong phòng bài trí cũng khá cao cấp. Căn phòng trống rỗng không có người, trong phòng ngủ truyền đến âm thanh kỳ lạ. Tôi dùng pháp thuật di chuyển đồ vật, mở chốt cửa sổ sát đất, đẩy ra một khe hở nhỏ, bảo William chờ bên ngoài, còn mình nhẹ nhàng chui vào, lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ, nghiêng tai lắng nghe, lại nghe thấy bên trong có tiếng nam nữ nói chuyện và tiếng vang lạch cạch lạch cạch.

“Bà già kia chết thật đúng lúc.”

“Cô ta đúng là bị bệnh thần kinh, ly hôn thì ly hôn, lại muốn đi tố cáo người đàn ông của mình, chết cũng đáng.”

“Khi nào thì cưới em?”

“Qua mấy tháng nữa, tránh bị đàm tiếu.”

“Đừng có lừa em.”

“Anh và em là hai con châu chấu đứng trên cùng một sợi dây, ai rời được ai? Bảo bối, lúc trước ông chủ công ty kiến trúc Hồng Phát có đưa đến ba trăm vạn tới, mua cho em bộ trang sức kim cương trước, rồi đi tuần trăng mật ở châu Âu nửa tháng, không phải em muốn túi xách LV, Loius gì đấy sao? Anh mua hết!”

“Chồng ơi, em yêu anh nhất!”

Tôi ở ngoài nghe xong sau một lúc lâu, khẳng định đây là sủng thϊếp diệt thê. Trở về phòng thấy trên vách tường còn cung kính treo một bức chân dung đen trắng gài lụa đen. Trong bức ảnh là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, thướt tha thùy mị, bên cạnh còn có đồ lễ cúng bái là hương nến, trên vách tường còn treo biểu ngữ “Thanh chính liêm minh”, rất thú vị.

William ở ban công khẽ bảo tôi: “Dạ Đồng, tôi tìm được rất nhiều vàng! Phát tài rồi!” Anh ta dùng cái mũi chó ngửi đông ngửi tây, móng vuốt đào loạn chậu hoa lan, lục ra rất nhiều thỏi vàng, hưng phấn tranh công.

Tôi nhặt một thỏi vàng lên, phẫn nộ rồi: “Rõ rồi, nhất định Lý Gia Đại Thúc chết tiệt kia là vì có lắm tiền, hưởng thụ xa xỉ, không muốn đánh chữ nữa nên bỏ hố vứt độc giả! Thật sự là không có chút đạo đức nghề nghiệp nào! Thật sự vô cùng đáng giận!”

William thù lớn hận sâu nói phụ họa theo: “Sách nói, phần lớn loài người có tiền đều ham hưởng thụ! Có tiền sẽ không muốn làm việc!”

Chúng tôi rất muốn trộm đống vàng của tên tác giả có linh hồn hủ bại đáng khinh bỉ này mang đi vứt. Đáng tiếc yêu quái trộm cắp cũng sẽ bị ban điều tra tội phạm đặc biệt chú ý. Tuy rằng Lam Lăng sẽ không nghiêm trị tôi, nhưng cười nhạo với dạy bảo là không thể thiếu được. Cho nên tôi đành buông tha ý kiến hay này, tiếp tục làm theo kế hoạch.

“Bên ngoài hình như có tiếng động thì phải?” Trong phòng ngủ, người đàn ông hỏi.

Người phụ nữ nói: “Đâu có.”

Tiếng mặc quần áo truyền đến.

Tôi chuẩn bị chu đáo để dọa hắn. Vốn muốn biến thành “Hollow” hoặc là “Espada”, nhưng sợ Lý Gia Đại Thúc không xem hoạt hình, liền dựa theo kinh nghiệm trong phim kinh dị, biến thành người đã chết, cũng chính là người phụ nữ trong ảnh chụp đen trắng, mặc váy dài màu trắng nhuốm máu, tóc tai bù xù, mặt mũi xanh lè, sắc môi tái nhợt, tròng trắng mắt trong mắt biến thành màu đen thùi lùi, sáng lòe lòe trong đêm tối, hai hàng huyết lệ chảy xuống. Sau đó nhẹ nhàng di chuyển niệm chú, làm gót chân hơi cách mặt đất, lửng lơ giữa không trung.

William hành động theo chỉ thị, tắt điện, lại dùng pháp lực ‘gầy còm’ của mình, không ngừng đưa gió vào trong phòng.

Gió đêm lạnh lẽo thổi rèm cửa sổ lên, nữ quỷ tái nhợt người đầy máu tươi, trôi giạt tựa như âm hồn.

Lý Gia Đại Thúc từ trong phòng chạy ra, người mập đeo kính gọng vàng, tầm bốn mươi tuổi, vừa nhìn mặt đã biết ngay là một tay sáng tác vô lương tâm! Ông ta nhìn chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, dụi mắt, phát ra tiếng hét chói tai kinh thiên động địa quỷ thần đều khϊếp sợ. Người phụ nữ trong phòng cũng chạy ra, nhìn tôi một cái, xụi lơ trên mặt đất.

Tôi cảm thấy hẳn là không nhận sai người rồi, liền chậm rãi bay gần lại, cố hết sức dùng đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm bọn họ, dùng giọng khàn khàn không ngừng lặp lại: “Lấp hố… Lấp hố… Lấp hố… Lấp hố… Tôi ở dưới hố có linh…”

“Tôi… Tôi…” Lý Gia Đại Thúc hồn phi phách tán, bắt đầu không khống chế được, giọng run lẩy bẩy, nói không rõ, “Tôi không cố ý đẩy cô xuống hố sâu đâu, tôi… Tôi… Tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu …”

Tôi nghe thấy hấp dẫn liền tiếp tục giục: “Lấp hố… Lấp hố…”

Người phụ nữ điên cuồng hét ầm lên: “Đẩy cô ngã xuống hố chết không liên quan gì đến tôi đâu! Kế hoạch là của tên khốn kiếp vô liêm sỉ này đấy! Cũng là hắn ra tay đấy!”

Cái đó tôi biết mà. Cách hành văn của Lý Gia Đại Thúc không hề tồi, tuyệt đối không phải do người đàn bà nhìn rất vô dụng kia viết ra.

Tôi chậm rãi vươn tay, xòe ra móng tay dài dài, hướng đến cổ ông ta: “Không lấp hố thì phải xuống Địa ngục.”

Hô hấp của Lý Gia Đại Thúc bắt đầu dồn dập, ôm tim, miệng sùi bọt mép, cả người ngã xuống đất, toàn thân cô giật, không bao lâu sau thì không động đậy nữa. Ả đàn bà bên cạnh như đánh mất thần trí điên cuồng cười lớn, ánh mắt tan rã, hình như điên rồi.

[1] Hollow, Espada: Đây là từ chuyên dùng trong manga “Bleach”, bạn nào đọc truyện thì sẽ hiểu rõ hơn, mình chỉ giải thích sơ thôi nhé

Hollow: hững sinh vật khổng lồ gọi là Hollow vốn là linh hồn của những người không thể nghỉ ngơi trong thanh bình sau khi chết

Espada: Espada (十刃, (エスパーダ), Esupāda, tiếng Tây Ban Nha nghĩa là “Sword” (tức Tay Kiếm), còn tiếng Nhật nghĩa là “Mười Lưỡi Đao”, đây là tên gọi của 1 nhóm Arrancar dưới sự chỉ huy của Sõsuke Aizen, họ là Hollow-Shinigami, Hollow mạnh mẽ nhất của Aizen, và là những kẻ thù chính của Gotei 13. Mặc dù họ xuất hiện khá là muộn để thực hiện âm mưu của họ, song họ lại là lực lượng đối lập chính của truyện Bleach, đặc biệt xuyên suốt phần thứ 2 của truyện, họ chính là thủ phạm của nhiều cuộc xung đột được tiết lộ trong loạt truyện kế tiếp.