Chap này tặng cô TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở fic trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~~~
--------------
"Đứng lại, nhóc con đứng lại ngay."- Trên con phố đã về khuya, vắng vẻ không một bóng người, ba tên thanh niên đang rượt đuổi một cậu bé gầy gò yếu ớt nhưng được cái chạy nhanh nên thoát được hai tên thanh niên kia.
"Mấy anh to lớn mà ăn nhϊếp tôi không thấy ngại à. Tôi mệt lắm rồi."- Cậu bé vừa chạy vừa hét lại.
"Chỉ muốn chơi với nhóc xíu thôi mà. Làm gì mà dữ vậy. Có ăn thịt nhóc đâu. Xinh mà chảnh thấy ớn. Lại đây nói chuyện với anh đi."- Mấy tên kia vẫn cố chạy theo cậu nhóc.
"Tha cho tôi đi tôi không thích nói chuyện với mấy anh đâu, tôi còn phải đi làm thêm nữa tha cho tôi."- Cậu bé hét to rồi chạy vào góc khuất rồi chốn vào một cái thùng.
Mấy tên kia chạy đến thở hổn hển, ngó nghiêng mà không thấy cậu liền bỏ đi.
"Người gì đâu nhỏ mà chạy nhanh dữ."- Chúng không quên để lại một câu.
Đợi một lúc không thấy tiếng động gì, cậu chui ra khỏi cái thùng rồi thẳng đường chạy đến cửa hàng tạp hóa hằng ngày làm việc.
Hằng ngày công việc của cậu chỉ xảy ra như một chu kỳ. Buổi sáng đi học, đến trưa làm việc tại quán cơm, chiều đi học, rồi lại đến làm việc ở nhà hàng, tối từ 7h đến 9h làm việc lại cửa hàng tạp hóa. Tan ca xong lại làm việc pha chế từ 9h đến 11h ở quán bar. Hết 11h cậu về nhà học bài thâu đêm rồi sáng mai lại đi học. Riêng thứ 7 và chủ nhật thì cậu dành riêng cho việc dạy học tụi nhỏ trong ngôi nhà tình thương. Vì cậu cũng là trẻ mồ côi và lớn lên trong ngôi nhà đó. Cuộc đời cậu thật nhàm chán. Cậu là Jeon Jungkook.
May mắn thoát được mấy tên côn đồ ngoài đường, cậu thở dài rồi bắt đầu công việc. Cậu có một ngoại hình siêu xinh đẹp nên đi đường hay bị bọn thanh niên trêu trọc. Hôm nay không ngoại lệ nên cậu hơi mệt. Làm việc đã quá sức rồi lại còn phải chạy như vậy nữa, làm sao mà chịu nỗi.
Đồng hồ điểm 9h, cậu tan làm và đi đến quán bar. Để tiết kiệm một khoản nên cậu quyết định đi bộ và đi đường tắt cho nhanh. Và con đường đó rất vắng vẻ, còn rất tối. Vẫn thản nhiên đi và có chút đề phòng nhưng không để ý, cậu va vào một con người vạm vỡ, vì khi va chạm, cậu chạm tay vào ngực anh ta nên cảm nhận được sự săn chắc của nó như thế nào. Cảm thấy được sự nguy hiểm, cậu liền lùi về phía sau, cúi người nói
"Tôi thật sự xin lỗi."
Rồi bỏ chạy thục mạng, còn không quên để lại cho người kia một câu.
"Xin anh tha cho tôi, đừng đuổi theo tôi nữa, tôi mệt lắm rồi. Tôi còn phải đi làm."
Cứ thế mà chạy đi làm thanh niên kia ngơ ngác không biết cậu ta bị làm sao không. Mặc kệ cậu, anh bỏ đi và nhận ra chân mình đá phải cái gì đó liền lấy điện thoại rọi. Thì ra là thẻ học sinh.
"Cái này chắc của cậu nhóc kia. Xem nào, Jeon Jungkook à, học sinh trường Bighit. Vào đường trường này chắc không phải dạng tầm thường. Mà đang đi học mà phải đi làm ư. Cậu nhóc này, thú vị thật."- Anh nở nụ cười nửa miệng rồi bước đi tiếp.
Anh là Kim Taehyung. Năm nay đã 23 tuổi nhưng mới 18 tuổi đã là CEO của Kim thị. Nhưng không ai biết thân phận anh ngoài JH - thư kí của anh. Anh đã từng học ở BigHit. Đang đi thăm dò khu này để chuẩn bị cải tiến nó trở thành một khu sầm uất thì không may va vào cậu.
*Hộc hộc*- Cậu bước vào quán bar mà thở hồng hộc.
"Làm gì mà thở ghê vậy."- Một nhân viên trong bar thấy cậu liền hỏi.
"Lại gặp du côn."- Cậu nói không ra hơi.
"Ai biểu đẹp cho lắm vô làm chi. Cứ như tao, như con ma dư lày, chả thằng nào dám lùa hết, có khi nhìn thấy lại chạy mất dép."- Cậu nhân viên cười khành khạch.
"Được thế thì tốt quá."- Cậu vuốt ngực.
"Vào nhanh đi. Khách đang đợi mày đó. Cứ đòi mày thôi. Cứ đà này bọn tao bị đuổi việc hết quá."- Cậu ta vuốt vai cậu.
"Gì mà thấy ghê vậy. Nói quá. Thôi vào đây."-Nói rồi cậu vào thay đồng phục.
«Ở nhà Taehyung»
"Cậu nhanh chóng tìm thông tin về cậu Jeon Jungkook trường Bighit cho tôi. Tôi cho cậu 5p. Bắt đầu."- Anh gọi điện cho JH thư ký của mình rồi nhanh chóng bắt máy.
"Trời ơi, đang mơ đẹp."- Cậu ta đang say giấc nồng thì bị anh phá vỡ. Bực muốn chết nhưng anh vẫn nhanh chóng tra thông tin về cậu cho anh.
4p 59s sau......
*ting*- Tiếng tin nhắn JH gửi cho anh, anh nhanh chóng mở ra đọc. Đúng là một tác phong của một tổng tài.
"Để xem nào. Joen Jungkook, 18t luôn dành được hiệu thủ khoa của trường Bighit ngay khi mới đặt chân vào trường, mặc dù chỉ mới chuyển vào trong kì thi học kì tới. Trí tuệ siêu phàm, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ như in. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, cha mẹ mất sớm nên phải làm thêm để nuôi sống bản thân. Thành tích thật đáng khâm phục."- Anh hài lòng về cậu, gật gật đầu.
"Alo. Cậu thông báo cho cậu ta là 5h chiều mai gặp tôi tai nhà hàng TH. Nhanh.""- Anh lại một lần nữa phá tan giấc mộng của JH.
"Vâng."- Nghe cái giọng chả còn tí sức sống nào.
"Alo, ai vậy. Gọi tối có chuyện gì. Nói nhanh tôi đang bận."- Cậu đang làm việc ở quán bar nên hơi ồn.
"Cậu đang tụ tập ở quán bar ư. Học sinh nghiêm túc kiểu gì vậy."- JH nói với vẻ rất nghi ngờ.
"Nè anh là ai mà dám súc phạm danh hiệu học sinh nghiêm túc của tôi vậy. Tại túng thiếu quá nên tôi phải tới đây làm việc chứ làm gì có tụ tập."- Cậu hét lớn còn hơn tiếng nhạc trong bar khiến người đầu dậy bên kia muốn xuyên cả lỗ tai.
"Có vậy thôi gì mà thấy ghê vậy."- JH nói nhỏ nhẹ để làm dịu đi cơn thịnh nộ của cậu.
"Mà cái anh này nói vào vấn đề chính đi tôi xem nào. Tôi rất chi là bận nha không giống cái đồ rảnh rỗi đi kiếm chuyện nha."- Cậu nói với cá giọng khinh người.
"Nè, tôi đang phải làm nhiệm vụ nên mới phải gọi điện cho cậu nhá."- JH có vẻ đang rất tức giận.
"Vậy nói tôi nghe cái nhiệm vụ của anh được không."- Cái giọng cậu như muốn xỉ nhục vào mặt của JH.
"Tôi không biết cậu đắc tội gì với boss của tôi mà anh ấy bảo mai 5h hẹn gặp cậu tại nhà hàng TH. Mai cậu phải đến đó."- Anh bắt đầu triển khai với cậu.
"Ê nè, mắc mớ gì tôi phải đi chứ. 5h tôi phải đi làm rồi. Tạm biệt."- Nói xong cậu liền cúp máy làm người bên kia lo lắng.
"Làm sao đây. Boss mà biết chắc cho mình đi chơi với Hằng nga quá. Vậy đành liều vậy, gọi cho boss."- Nói xong JH nhấn điện thoại gọi cho anh.
"Chuyện gì????"- Ngắn gọn và đầu xúc tích.
"Thưa boss, cậu ta bải là do hoàn cảnh khó khăn cậu ta phải đi làm. 5h chiều mai cậu ta phải đi làm."- JH rút hết can đảm để bật ra cái câu này khỏi miệng.
"Cậu làm ăn vậy à, nói với cậu ta, nếu đến gặp tôi 5h chiều mai, tôi sẽ cho cậu ta ăn một bữa thịnh soạn, rồi trả cho cậu ta cả một tháng lương làm ở đó luôn. Nhanh."- Nói xong anh liền dập máy. Lập phức làm người kia lo sợ.
End chap 1