Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến]

Chương 46: Nhà bếp "mặn" nhất 4

Mọi người có đọc được chap không? Còn bị lỗi phông chữ nữa không a?

Vương Nhất Bác để cho ai kia được thỏa nguyện ngay lập tức!

Hắn hạ thân đặt trước khóe miệng nhỏ xinh của con thỏ, vững chãi ngồi đó, trên đảo bếp giữa nhà. May là vật liệu làm nên chỗ này là gạch đá cực kì chắc chắn, để cho những cuồng dại vui sướиɠ thỏa thích được phát huy. Vương Nhất Bác an tọa ở một vị trí cao ngất, phóng tầm mắt có thể thấy khung cửa sổ nhìn ra khu vườn đầy sương giá, ngoài kia khí trời lạnh lẽo xiết bao, thế nhưng trong đây không khí lại nóng bức tới bốc hỏa.

Tiêu Chiến nhắm mắt... lặp đi lặp lại động tác hèn kém vô chừng, ngập trong giấc mộng men say, từ bấy tới giờ, toàn là ông chủ đáp ứng anh, giờ mới là lúc để bản thân đền đáp nhiệt thành. Chính mình có thể, có thể nhận hết những gợi cảm trong sâu của người ấy, một cách nhiều xúc động và chân thật nhất. Bao nhiêu trụy lạc đều sẽ lấy ra, sướиɠ... vui...

Tai thỏ vẫn gắn bên vành tai, lúc này đã không còn nghiêm chỉnh ở vị trí cũ, đã thế còn thấm đầy mồ hôi lóng lánh, vậy nhưng tất cả những thứ này càng khiến cho sắc diện của Bunny thêm mê tình. Chiến Chiến lại chẳng biết được Vương Nhất Bác hưng phấn với dáng vẻ này của anh thế nào, cũng bởi vì yêu nghề, yêu cái chuyện say sưa liếʍ đít ông chủ quá mà tự ý gạt phăng tai thỏ sang một bên. Vô tình rơi trọn vào đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới xuất đầy, à thì ra, một vật đáng yêu dễ thương lại có thể hài hòa với thứ ngập tràn nɧu͙© ɖu͙© như thế.

Vương Nhất Bác thu hết toàn bộ từng cử chỉ nhỏ nhất của Tiêu Chiến vào tầm mắt, biết là ái nhân yêu thích công việc và khát cầu cái lỗ hậu của mình vô cùng. Hắn đè mạnh người dưới thân, áp hẳn hạ bộ xuống gần để nó dính lấy gương mặt mỹ miều xinh đẹp, chính hắn cũng không kiềm được mà đôi con ngươi đã chìm dần trong lơ mơ mộng ảo, cõi lòng rạo rực bâng khuâng.

Thỏ tinh quyến rũ thì không chỉ có mỗi thế, từ trên xuống dưới Chiến Chiến đâu đâu cũng mê hoặc gợϊ ȶìиᏂ, vị trí này khiến Vương Nhất Bác không thể nhìn rõ được biểu cảm của đối phương, vì vậy hắn liền chuyển rời sự chú ý sang nơi khác.

Dưới tai thỏ một chút là cần cổ thon thon đài các, mồ hôi đẫm lệ óng ánh, yêu kiều khả ái, dòng chảy tuôn xuống xương quai xanh thanh tao, chảy theo khe hở của chiếc tạp dề hồng xinh. Mảnh vải mỏng tang, được cố định theo cách hờ hững nhất, giờ đây bị mãnh liệt quét qua cũng phải chịu kết cục nghiệt ngã, xộc xệch, nhăn nheo đến không nhìn ra hình dáng cũ.

Chỉ là vô tình lại là thứ tôn lên ái muội của người kia, nụ hoa hồng rực lấp ló, một nửa nhỏ hở ra bên ngoài, nửa lớn giấu trong viền vải. Vương Nhất Bác nóng mắt liền bứt bung ra, đưa tay vò nát lấy khuôn ngực nảy nở, hắn sướиɠ dại mà bóp thật mạnh tay, để da thịt nơi ấy nổi lên vết đỏ, tiếp tới nhay nhéo nút ấy khiến nó nhú thẳng, cuối cùng du͙© vọиɠ điên cuồng liền kéo căng hết cỡ, Bunny đau không... Thật muốn trông thấy em bị đau... Liệu em có vui sướиɠ?

"Tôi còn chưa thấy đủ, lần sau sẽ lấy thêm đồ kẹp vυ'... kẹp của em lại... Chiến Chiến em có thích thế không?"

"Ưʍ... chụt... a..." Tiêu Chiến là đang tận tụy làm việc... cũng không trả lời rõ ràng, đáp lại đều là tiếng nước hút sâu, tiếng nước cọ xát nơi đó thật mờ ám... Vẫn là đam mê tới điên loạn không thể thốt ra lời. Như là lẽ đương nhiên, Chiến Chiến thích đau hay không còn cần phải nghi ngờ sao?

"Em thích bị đau nhục đúng không? Lúc nào cũng muốn được tôi chơi vì tôi lúc nào cũng làm em đau nhục phải không?"

Tiêu Chiến lần này quyết tâm thừa nhận, Bunny là muốn một lần hồi đáp để thổ lộ rõ ràng xu hướng của mình, đã chối bỏ quá lâu, nhưng cảm xúc lại luôn thành thật không thể che giấu. Chỉ cần dũng khí nói ra nữa thôi, còn sự thật thì vốn đã không thể thay đổi.

Tiêu Chiến rút ra chiếc lưỡi đang chôn sâu, chỉ mơn trớn liếʍ láp bên ngoài, hở ra một chút liền nói thêm một từ... ngắt quãng...

"Em thích... ưʍ... bị ông chủ *!* sướиɠ, vừa muốn được đau... vừa muốn... được sỉ nhục. Thích bị ông chủ... ưʍ... *!* là vì ngài bạo da^ʍ..., ưʍ... Rất rất thích...Còn em... khổ da^ʍ..."

Chữ cuối cùng... "KHỔ Da^ʍ" thì nhấn mạnh thật to, Chiến Chiến còn ngó đầu ra khỏi vũng sâu huyệt động, nở một nụ cười mãn nguyện rạng ngời...

Thừa nhận thì cũng thừa nhận rồi. Nhưng ai kia có cần nói ra bằng những ngôn từ bạo dạn vậy không? Tục quá! Còn đâu là Quản lý Tiêu nghiêm chỉnh tao nhã ngày nào.

Nhưng đích xác là Chiến Chiến chẳng cần giữ lại chút thanh cao ngoài mặt ấy, vì anh đã đánh mất bản thân từ lâu, còn cần gì thể diện nữa, với ông chủ thì chỉ cần làm ngài ấy hài lòng và vừa ý mà thôi.

Không hổ là mỹ nhân hiểu lòng người, còn rất mê muội hiến dâng, đến lúc này thì tâm tưởng đam mê thèm khát của Vương Nhất Bác đã không thể khống chế được, lại bùng lên thêm một lần nữa. Hắn tức khắc bật người về phía ngược chiều. Ý định đã rõ, Vương Nhất Bác là muốn cả hai cùng chăm sóc cho nhau. Chính hắn đã phá bỏ rào cản, chạm tới ngưỡng cửa cung phụng ngược lại người ấy, thì giờ đây có lý do nào để không sử dụng tư thế này đâu.

69 huyền thoại, vậy mà từ trước đến nay Vương tổng vẫn chưa hề thực hiện qua, bởi lẽ hắn dù điên cuồng nhưng có khi nào chịu chấp nhận hạ mình như thế!

Đây vẫn là lần đầu tiên, là một ngoại lệ... duy nhất?

Vương Nhất Bác cùng phối hợp với Tiêu Chiến vẽ nên bức tranh trừu tượng phong tình vạn chủng. Hai cá thể riêng rẽ giờ chập lại làm một, cùng tấu lên khúc cuồng si. Hắn đơn giản ngậm lấy tiểu sủng vật của ái nhân, để cho nó rúc vào khoang họng chật chội của mình. Còn Bunny thì vẫn quyến luyến lối vào cường thế, muốn cho nó trơn mềm, sạch bong.

Tiêu Chiến sao lại không biết cảm giác được mân mê động chạm lên vùng mẫn cảm nhất trên cơ thể, trước đây có thể không cảm thụ được chính xác, bởi anh chỉ là đầy tớ phục vụ ông chủ một chiều thôi, hi sinh nhưng không được nhận lại. Nhưng đến hiện tại, chỉ vừa xong, Chiến Chiến cũng đã cảm nhận được rồi, anh hiểu hơn bất cứ chuyện gì, được nâng niu... chỗ đó... thăng hoa nhường nào! Thật là tê mê con người! Vậy thì cớ gì bản thân lại không chiều lòng Vương tổng hơn nữa, hơn nữa... Cái tư thế này... không khỏi làm Quản lý Tiêu rụng rời....

Ông chủ kiêu ngạo lùi nhiều bước liền lướt dọc một đường từ gốc dươиɠ ѵậŧ của hạ nhân, dạo qua nhúm lông đen thô cứng dâʍ ɭσạи, kéo qua phần da có những rãnh nhỏ chứa đầy trong đó là túi tinh nặng trĩu, chỉ trực tuôn ra như nham thạch.

Thẳng tới chút nữa là đến chỗ kia, trong đêm nay, không biết Vương Nhất Bác đã điên đảo xéo nát nơi ấy không biết bao nhiêu lần, tới mức nó đã nhũn mịn vô chừng! Thế sao Chiến Chiến lại chẳng có chút nào đau rát, chỉ thấy tất thảy đều thật chơ vơ, chới với, chẳng có điểm tựa, hoàn toàn là những khát cầu tình ái, thứ đã làm mờ nhòa mọi lý trí, làm cả chút bướng bỉnh cuối cùng trong anh phải dại đi.

Cho dù đúng là cơ thể có hẫng nhịp, cứ mãi luôn say đắm lâng lâng, có phần tan rã, uể oải nhưng Tiêu Chiến lại chưa khi nào muốn dừng lại, muốn ngọt ngào này sẽ mãi diễn ra thôi.

Vương Nhất Bác áp đảo, thực sự là kim chỉ nam dẫn lối, rằng thì nãy giờ hắn đã rất dụng tâm nhượng bộ, biết rằng Bunny cũng đã mệt rồi, nhưng hắn lại không tiếp tục nhượng bộ nữa đâu, hắn bây giờ mới bung xõa, thời khắc này mới là lúc hắn lên sàn.

Bỉ ổi nói ra lời định chế. "Với tôi thì tất cả thời gian vừa rồi chỉ là dạo đầu. Em chuẩn bị tinh thần đón nhận màn trình diễn thật sự đi."

Mới là dạo đầu? Chỉ mới là dạo đầu? Đúng là tuổi trẻ sức trâu? Hẳn là Vương tổng cậy hắn là sếp, nên ngày mai liền có thể nghỉ ngơi dưỡng thương? Hẳn là Vương tổng còn cậy hắn nhiều tiền, nên ngày mai liền bắt ép Quản lý Tiêu nghỉ, hắn sẽ bơm tiền để anh có thể thoải mái nằm dài trên giường cả đời mà không lo thiếu thốn?

Ôi đêm nay tưởng như dài vô tận. Mà thực sự là nó đã kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ. Trách ai được đây, chỉ trách Bunny lớn rồi  được thôi, một chú thỏ nào đó đã trót quá tay order cả đống đồ chơi lí thú. Thành công khơi gợi hứng khởi của sói hoang. Đã thế cả chuyện chuyển ra làʍ t̠ìиɦ ở căn bếp này, cũng là do đầu bếp nào đó lén lút sắp xếp. Thế cho nên, hậu quả bây giờ... dù cho có phải nghỉ việc ở nhà vì đau eo chùn gối thì Quản lý Tiêu cũng ráng mà chịu đi nhé.

Tự mình chuốc lấy! Không thể trách trời! Không thể trách người!

Vương Nhất Bác đổi tư thế. Xốc cả người Tiêu Chiến lên, ai đó thì cứ dựa dẫm mềm dẻo tựa nước, giao phó toàn bộ thân thể cho người ta, mặc kệ ông chủ muốn xử trí với mình thế nào thì làm.

Vương tổng lần này tìm lại cảm giác chênh vênh, dựng Chiến Chiến dậy, để anh nửa nằm nửa ngồi, ngả người cheo leo. Một tay đỡ lấy ôm trọn, tay kia cầm lên bộ sεメ swing dây đeo chắc nịch mặc vào, cũng đồng thời vòng qua từ trên xuống dưới của đối phương, thuận lợi cố định vị trí của hai người lại, là dính sát vào nhau. Dây dù chắc chắc khiến cho con thỏ không thể nào vùng vẫy, cũng không thể nào chạy thoát, khiến cho Chiến Chiến buông thả toàn bộ trọng lượng cùng tỉnh táo đi mất, chỉ duy nhất còn lại nɧu͙© ɖu͙© nguyên thủy.

Vương Nhất Bác sở hữu một côn ŧᏂịŧ cương cứng đã nứиɠ tình từ lâu, chỉ muốn chấm mυ'ŧ vào nước sốt ngọt ngào, ngây ngất. Thế nên chẳng đợi được nữa, giống như chiếc chìa khóa trơn tru tra khít trong chiếc ổ nhờn ngập dầu nhớt, hắn không một cản trở liền nhét vào.

Lại là dáng đứng hiên ngang, khí thế đốc thẳng lên hậu huyệt ngất ngư trên đó, hiện tại có bộ trợ lực liền có thể đánh chiếm thật dài lâu. Vương Nhất Bác ra vào hăng hái, kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tận trong sâu. Như thăm dò từ trước, cũng là sự quen thuộc tất yếu phải có, hắn chẳng mấy mà chọc qua được hạt nhỏ gồ lên.

Tuyến tiền liệt không phải là một thứ gì xa vời viển vông, nó chỉ cách mép cửa hậu có chưa tới chục cm, nông thôi, ân cần một chút liền có thể tìm ra, và hơn hết cũng phải tỉ mỉ, tinh tế nữa, chệch một chút là sẽ không đưa được bạn tình đến miền cực khoái. Mà Vương Nhất Bác có lúc nào kém cỏi, hắn khi cần sẽ luôn chính xác chạm được tới, khiến cho Chiến Chiến phải khóc lóc kêu van... Như lúc này đây...

Tiêu Chiến nức nở, cũng chẳng biết đã nói ra câu "Sướиɠ" bao nhiêu lần trong đêm nay, chỉ lặp đi lặp lại, "Em... sướиɠ... không chịu nổi.... a...ưʍ... chết mất... dừng lại đi được không."

Vương Nhất Bác đời nào buông tha, và hắn cũng biết thừa đây chỉ là lời nhục nhã giả bộ van nài của người ta thôi, thế nên hắn càng dùng sức hơn, kết cục của mỹ nhân khuynh thành bên dưới chắc chắn là phải khóc lớn, òa khóc tức tưởi vì những man dại chính mình đem đến thì hắn mới vừa lòng.

Ông chủ ghì chặt hạ nhân vào người, vừa đỡ vừa nâng, đặt xuống đôi môi thơm mềm ấy một tràng dài ướŧ áŧ, tiếng mυ'ŧ mát vang vọng khắp không gian, truyền cho nhau ngọn lửa nồng ái, truyền cho nhau cả vũng lớn ngây dại ban mê, từng dòng nước miếng trao đổi qua lại, chẳng còn phân rõ của ai với ai, cả hai đều ừng ực nuốt xuống như là dòng nước thánh ngọt lành tinh khiết, chỉ vì đó là của nhau, thì sẽ không thấy ngần ngừ nữa, đại não còn chẳng thể kịp điều khiển sự trơn tuột của kí©ɧ ŧìиɧ.

Bên dưới thân khép kín vẫn kịch liệt hoang dại có bao giờ ngừng, nhấn sâu, dập đều, thật nhanh, thật mạnh, chốn ấy thì chẳng bao giờ khước từ hút hết, thu hết những cứng rắn vào tận cùng, càng cứng thì nơi mềm càng vui, càng muốn để nó ngập hẳn trong dụ hoặc ấm áp.

"Em sướиɠ chưa, có thích tôi ra vào thế này không, nếu muốn tôi có thể cùng em hết đêm nay, nhiệt tình không mỏi... với Bunny nhỏ bé của tôi, chẳng biết chán, chẳng muốn xa..."

"Thế nào cũng được, chỉ là em sẽ không điều khiển được bản thân mà bắn sướиɠ nhiều nhiều lần, nhưng Chiến Chiến tình nguyện... em muốn... em thích... bao nhiêu cũng được, bao nhiêu cũng được, yêu em... đi,... *!* em đi, ông chủ à..."

Tiêu Chiến tự động quàng tay qua cổ, vùi đầu mình vào phần gáy kiên nghị, hôn hít lên mỗi tấc da thịt, lại như trân trọng khôn cùng, lại như gắn bó muốn hít trọn mùi hooc môn đặc trưng trên người của ông chủ anh hằng yêu thích, để ngay cả khi dưới thân có bị rút ra cũng vẫn muốn khăng khít hợp thể vào, thật gần, thật sâu, còn nũng nịu van nài luyến tiếc.

"Đừng rút... ra... Đừng bỏ em... bơ vơ mà... hư hư..."

Vương Nhất Bác không phải là không muốn nữa, chỉ là hắn đang bận với lấy mấy hộp bαo ©αo sυ bên cạnh... Của Durex, một loại có gân, một loại có gai, một loại có hạt... đeo vào từng thứ, tháo ra tuốt vào thử lần lượt những mới lạ thôi miên.

"Còn một đồ nữa, bαo ©αo sυ đôn rên, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá khác biệt, sẽ không vội dùng trên người em, để Chiến Chiến thử những đồ nhẹ nhàng này trước."

Đối với Vương Nhất Bác thì nó là nhẹ nhàng, nhưng đối với Tiêu Chiến thì không thế, khủng vật gắn trên mình lớp màng ngoài nổi cộm, cái thì có những đường gân, rồi cái có rãnh nhỏ, rồi cái có vô vàn những hạt li ti, dịu dàng tuần tự được ông chủ bóc ra để anh trải nghiệm... đều khiến tiểu Bunny đê mê đến tận xương tủy....

Những gồ ghề chọc vào, lướt qua vách tràng nhẵn thín, để lại trên đó những rung động tê tê, Chiến Chiến rùng mình, bị chấn động tới tận đại não... theo dồn dập những cú thúc đều, những cú đốc thẳng là mỗi lần rêи ɾỉ kêu than...

"Hức... đừng nhanh... đừng nhanh quá... có thể chậm chút... được không?"

Bạch...bạch...bạch...phạch...hự...hự...

Sướиɠ đến mê người...

"Thay đồ nhanh một chút... ông chủ à... để bαo ©αo sυ cùng côn ŧᏂịŧ đi sâu vào người em... muốn nữa... muốn nữa..." Đây là lúc Tiêu Chiến bị đánh bay mất xác, nói ra lời cầu khẩn nhục nhã khi Vương Nhất Bác bận việc thay đổi công cụ hỗ trợ làʍ t̠ìиɦ...

Bαo ©αo sυ thỉnh thoảng lại bị vứt toẹt xuống sàn... hắn không tiếc tay thay đổi để bạn tình có thể hưởng thụ, muốn thứ nào thì là thứ đó...

"Em thích thế nào... em thích loại nào... nói xem."

"Đều là đeo lên dươиɠ ѵậŧ vừa cứng vừa to của ông chủ... đều được đều thích... bị chơi thế nào cũng đều thích..."

"Nói thật! Thích loại nào!"

"Em nói thật mà...nói thật... ưʍ... đều thích... thích hơn cả là chơi trần... ưʍ... nhưng thích nhất là chơi trần cơ...a~"

"Dâʍ ɭσạи..."

Vương Nhất Bác rút lại điên rồ, tháo luôn lớp bao ngăn trở...

"Tôi cũng chỉ muốn chơi trần... trần trụi... chọc chết em..."

"Vâng... em thích lắm...ư...ha..."

"Muốn cả cái này không?"

Vương Nhất Bác cầm lên dụng cụ cuối cùng chưa thử... là máy bú ʍúŧ... chỗ đó của nam nhân... Bởi lẽ hắn bận ra vào bên dưới... bận ôm chặt khả ái ôn nhu vào lòng, sẽ chẳng thể hảo chiều chuộng được sủng vật của ái nhân, nên hắn lựa chọn mang ra thứ này để Tiêu Chiến trụy lạc...

Vương Nhất Bác đưa máy nhỏ ngập nút cán vào dươиɠ ѵậŧ của Chiến Chiến, để nó không ngừng nghỉ chiều sướиɠ em thỏ... Để nó thụt lên thụt xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ xoay vòng đầu khấc, lại để nó bú ra mυ'ŧ vào chậm... nhanh... rồi siêu nhanh... siêu mạnh... Ở bên trong... thứ đó cũng có gân... có bi nổi cộm... có tua dài... Còn có vòng bi tự động co thắt... vừa bót... vừa khít cực sướиɠ... Chiến Chiến cảm nhận được hết... Đều là đặc ân của ông chủ ban cho em, em rất cảm động, cũng rất biết ơn...

"Hu...hu...hưʍ....em... sướиɠ... không chịu nổi... ưʍ... van xin... muốn quỳ lạy... muốn ông chủ cũng được sướиɠ giống em... để em... bú... bú dươиɠ ѵậŧ... bú... nha... em... muốn... bị *!*...Hu..."

Kɧoáı ©ảʍ dội trào, Tiêu Chiến khóc nức lên... cũng không chỉ vì chiếc máy kia... mà còn vì...

Rằng thì Vương Nhất Bác cũng đâu có đợi được những cú chọc vào, những cú thúc mạnh cuồng dã, cứ mãi tiến tới... liên hồi liên hồi... Hắn đâu chịu nổi những ướt đẫm dưới thân, cảm nhận được mênh mông dâʍ ŧᏂủy̠ ngập tràn, chảy dọc theo rãnh bẹn... dính đầy phần căng tức của bìu dái, những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong đó đang nạp đầy, chỉ một chút thôi, thợ sửa dâʍ đãиɠ sẽ khơi thông nó ra, để nó phụt thẳng, vào đâu cũng được.

Vào một túi chứa nước khổng lồ bằng nhựa mỏng nhẹ, bαo ©αo sυ? Vào một chiếc miệng ngọt ngào toàn nói lời khiêu gợi... có thể thỏa thuê cho nó dây khắp khóe môi sưng mọng, nốt ruồi câu nhân? Vào một huyệt động đỏ tươi bao nhiêu cũng hút được hết, vào ổ bụng không đáy chỉ muốn tham lam nuốt hết trân quý, còn muốn cùng hắn có thai?

Vương Nhất Bác biết rằng tiểu thỏ của anh chỉ còn một chút nữa thôi là tới giới hạn, liền kéo chiếc máy kia ra, vứt thẳng xuống sàn, đưa tay bịt chặt đầu khấc của Chiến Chiến... vờn quanh thì đã thấy trên đó... đầy tràn nước sướиɠ... đậm đặc gần đạt tới ngưỡng của tϊиɧ ɖϊ©h͙... Sắp phụt trào...

"Trả lời tôi... trả lời tốt thì tôi mới để em bắn tinh..."

"Ưʍ... đều sẽ trả lời... bắn tinh xong rồi tiếp tục trả lời... bắn tinh tiếp... thật nhiều thật nhiều lần cũng được... ưʍ..."

"Phóng túng! Vậy trả lời... muốn tôi bắn vào bao... vào miệng... hay vào lỗ hậu của em... nói..."

"Ưʍ... Vào bao... không muốn vào bao... không thể để thứ đó tranh đoạt đồ quý của em được... Chiến Chiến muốn nuốt hết... ưʍ... vào mặt... vào mặt... để nó phụt trên mắt này... trên môi... trên mũi... nhòe nhoẹt... đều sướиɠ... Không...! Phải vào miệng, vào miệng để em nuốt hết... nuốt... ực hết... Ngon, của ông chủ ngon lắm... Nhưng cũng muốn bị bắn vào trong... đầy trong bụng... có thể... có thể được thì muốn có thai... muốn có thai... muốn có thai... hèn kém này muốn nhục nhã... muốn bụng to còn bị chơi... được không ông chủ à...? Muốn thật nhiều... thật nhiều..."

Tiêu Chiến nỉ non thổn thức, tự biên tự diễn một tràng dài, như say mê đắm chìm, bị ngập trong mộng ảo chẳng thể thoát ra, như phê pha thuốc kí©ɧ ɖụ©... khóe miệng chảy dài một dòng nước dại... lỗ huyệt cũng tí tách nhỏ giọt tràn trề... Tất cả những lời nói ra đều là những băn khoăn ngập ngụa... Của ông chủ, là của ông chủ nên đều rất đắn đo, rất vui thích... rất khát cầu...

Vương Nhất Bác còn gì định lực nữa... hắn giằng hết những rườm rà dây dợ trói buộc giữa hai người, bế bổng Chiến Chiến, đẩy hông cao ngất, nâng lên hạ xuống, hắn khỏe khoắn dùng cơ tay nắm chặt eo thon của ái nhân mà đốc thẳng, tư thế này rất sâu, sâu đến vô cùng vô tận...

Để cho Bunny bám víu trên người, chỉ cần một tay ôm trọn... tay còn lại hắn sóc lọ giúp tình nhân yêu dấu... lên xuống... lên xuống... giúp em bắn ra.

Chính mình cũng thả đứt dây cương, thả ra kɧoáı ©ảʍ... một khắc liền xuất tinh...

"Để cho em có thai... cũng cho em đầy miệng..." Vương Nhất Bác tìm được cách đáp ứng ước nguyện của Bunny yêu một cách thoả đáng nhất!

Đầu tiên, hắn khum tay... nắm được rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chiến Chiến... rồi đưa lên miệng người ấy...

"Em mυ'ŧ... em ngậm... không cho phép nuốt..."

"Ưʍ..."

Cuối cùng hắn hứng trọn dòng tinh đang chảy trôi từ hậu huyệt vẫn đang bị chọc một lỗ lớn... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Vương Nhất Bác hoà cùng dịch da^ʍ của Chiến Chiến... đặc quánh, sánh mịn... thơm lành...

Bôi xung quanh môi đỏ mọng nát, lại nhét thẳng vào khuôn miệng đã chứa đầy thứ nước tinh của ai đó... Bây giờ nhiều gấp đôi... quyện đều hoà hợp...

"Cấm em nuốt..."

Nói xong cũng là lúc Vương Nhất Bác im bặt! Hắn xộc vào khoang miệng chứa tinh ướt đẫm kia... bắt Tiêu Chiến trao trả tinh hoa...! Cùng hưởng thụ... cùng nuốt! Còn giữ lại được gì nữa đâu. Cả hai đều là những kẻ vô sỉ nhưng không biết ngại ngùng!

"Ưʍ... ư..."

"Hư... hừm...

Tiếng nɧu͙© ɖu͙© phát ra không kiểm soát, đồng loạt từ cổ họng hai người... Sự hưng phấn lan toả đồng thời... Bên dưới vẫn hợp thể... bên trên thì càng quyện hoà... Sẻ chia trọn vẹn!

Một nụ hôn! Thật sâu! Thật lâu!

Lúc kết thúc Vương Nhất Bác đưa tay lên vén lấy những lọn tóc sũng nước đang loà xoà trước mặt em... Quyến luyến hôn chụt một cái, mυ'ŧ lấy khoé môi non dại...

"Cưng nhất bảo bối của tôi!"

Chiến Chiến e thẹn cúi đầu cười hạnh phúc, sau đó đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, mắt hạnh tròn xoe, nói ra với cả niềm chân thành, chẳng ngờ là Bunny lại dùng sự ngây thơ khả ái đó để nói về du͙© vọиɠ.

"Em... phát hiện... ra... bây giờ em lại thích tự nhiên chứ không thích nhân tạo nữa... Vương tổng thật là điêu luyện... bên trên... cũng như... ưʍ... bên dưới..."

"Bây giờ Chiến Chiến mới biết không phải là quá muộn rồi sao? Lưỡi của tôi không chỉ dùng để nói lời chửi mắng em, mà còn để liếʍ láp bú ʍúŧ cho em. Còn dươиɠ ѵậŧ của tôi..."

"Aaaaaaa! Không cần phải nói thẳng ra thế đâu chứ? Vô sỉ!" Tiêu Chiến quyết định cắt ngang lời của tổng tài lưu manh giả danh đứng đắn nào đó, lời nói ra sao lại có thể bỉ ổi mà vẫn tỏ vẻ đường hoàng như vậy được chứ?

"Tôi chỉ nói sự thật, cho em hiểu rõ ràng... Lưỡi và dươиɠ ѵậŧ của tôi..." Nhưng đối phương thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu mà cứ nhắc đi nhắc lại mãi, quá là ngại mặt!

"Stop! Được rồi, được rồi! Em hiểu rồi, hiểu rồi. Ngài không cần một lần mở miệng lại một lần nhấn mạnh thế đâu."

"Tôi mở miệng cũng không phải để nhấn mạnh, tôi mở miệng là để thè lưỡi liếʍ chết em, liếʍ cho em bắn tinh..."

"Aaaaaaaaaa! Thần kinhhhhhhhhhhh!"

"Còn nữa, em sau này có muốn dùng lại mấy thứ kia không?"

"Tùy ông chủ muốn thôi, ngài thích thế nào thì là thế đó."

"Không! Cái này là cảm nhận của em. Chiến Chiến phải nói thật lòng."

"Dùng rồi thì không thấy có vấn đề gì, ừm... khá thích."

"Hả? Để tôi nhắc em thêm một lần, mấy thứ kia không nên lạm dụng, chưa chắc dùng nhiều đã là hay đâu. Quảng cáo nhiều lúc là lừa người biết chưa."

"Ỏ, sao? Em thấy cũng ổn mà..."

"Cái gì? Tôi nghe không rõ... Nói lại...."

"Đúng là trên mạng toàn bọn lừa đảo, gạt người, dùng cái gì cũng hổng tốt... Chán... dùng chán! Hổng bao giờ dùng nữa."

"Vậy mới đúng!"

"Nhưng vứt đi thì thật là phí!"

"Cũng không bắt em vứt. Ví như cái que lông vũ kia, em để đó làm đồ dùng nấu bếp."

"Nấu cái gì cơ? Que đó thì có thể nấu được cái gì? Sao ông chủ đột nhiên lại rành rẽ như vậy? Em thật bất ngờ."

"Bình thường có nhìn thấy Chiến Chiến nấu ăn. Em có thể dùng quét dầu ăn vào miếng thịt mềm nhũn? Hay là lấy nó phết kem lên bánh, phết phô mai vào pizza???"

"Á á á! Ôi thiên a~! Liên tưởng thật là thú vị!!!"

"Cũng có thể mà!"

"Oimeoi! Còn nữa, vừa mới dùng cái đó quét vào đâu Vương tổng đã quên ngay rồi?"

"Thì có vấn đề gì? Em vừa rồi mυ'ŧ liếʍ chính mình còn ít hay sao? Bây giờ lại sợ dơ?"

"Gu mặn! Ông chủ gu quá mặn! Sau này ăn ít giấm chua đi, em cho thêm thật nhiều muối vào dưa chuột nhá."

"Hết! Sức! Bình! Thường! Chỉ cần đều là của chúng ta thì không mặn!"

Nhưng mà Tiêu Chiến vẫn thấy mặn thì có được không?

Tâm sự thủ thỉ vậy thôi chứ Vương tổng cũng không áp đặt, đầu bếp thỏ muốn làm gì thì làm, hắn chẳng quản. Chỉ thấy sau này mấy chiếc que lông vũ kia đều được treo ngay lối vào gần cửa. Mỗi lần Vương Nhất Bác về tới, gió đông thổi vào làm mấy cọng lông phiêu đãng phất phơ lay động... Hắn thì lại động tâm... Chiến Chiến không dùng để nấu bếp, nhưng thực sự lại làm thứ đồ chơi đó thành vật trang trí. Chẳng khác nào đuôi nhỏ của Dreamcatcher mộng mơ thơ mộng. Quá khả ái rồi.

Còn bαo ©αo sυ tạm thời để xó! Chơi trần là... Chân ái! Chân ái! Chân ái!

Còn cả trứng rung! Cái này Chiến Chiến hổng muốn dùng nữa... Nhưng Vương tổng toàn tự ý nhét vào để làm khổ anh thôi! Vậy ai đó cũng đành chấp nhận, đành chiều theo!

Máy bú ʍúŧ... Tiêu Chiến kiên quyết là không có dùng!!! Vì là không điều khiển được nó!!! Sướиɠ quá hoá rồ! Cứ như là bị tra tấn vậy! Đằng sau tan hoang, đằng trước còn hoang tàn thì anh chịu sao thấu! Muốn mỗi lần quan hệ đều sẽ xuất tinh lần nọ lần kia không kiềm hãm được hả? Thật sự là sẽ xỉu lên xỉu xuống! Xỉu up xỉu down! Huhuhu!

Cuối cùng là dây sεメ swing... cái này cũng ít có cơ hội dùng tới... A! Còn chẳng phải vì ông chủ của Bunny khoẻ mạnh quá đỗi hay sao? Một tay đã bế được anh lên, tay còn lại nắm chắc chưa bao giờ mỏi! Tư thế nào Vương Nhất Bác hắn cũng tự mình chiều được... còn rất lâu!!! Nên đồ chơi là bị thất sủng rồi!!!

...

Đêm nay đi đến hồi kết, trong lúc ngả vào lòng Vương Nhất Bác ở phòng tắm, để hắn xối rửa cho anh, để anh mơn man cho hắn, Tiêu Chiến trớt quớt lại ngắn gọn mở ra chủ đề thảo luận trước khi cả hai ôm nhau đi ngủ.

"Thế nào ông chủ! Đêm nay Chiến Chiến cũng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ ha! Đúng không? Đúng không? Đúng không? Nói đi! Nói đi! Nói đi!"

"Oh! Tốt! Tốt! Tốt! Ca ngợi em!!! Thống nhất! Giờ chúng ta có Chiến thợ sửa... Thợ sửa siêu đẳng! Càng sửa càng hỏng!

Và Bác thợ ***... Thợ *!* chăm chỉ! Dập nhanh hơn máy!

Tuyệt! Tuyệt phối! Yêu lắm Chiến Chiến à!"

"Tuyệt phối chỗ nào chứ? Em thì vụng về như thế, ông chủ ngược lại thì vô cùng chuyên nghiệp. Không hợp, không hợp!"

"Hợp! Tôi nói hợp là phải hợp, phải hợp."

"Khoan! Đây không phải trọng điểm. Sao Vương tổng lại có thể nói toạc móng giò heo cái từ kia ra thế, kiềm chế chút đi."

"Chiến Chiến là em bậy bạ nói ra trước, đúng chưa, lúc bị tôi dập đó? Thêm nữa, vậy em không đồng ý tôi là thợ *!* dập nhanh hơn máy sao?

"Ư... Không biết!"

"Vậy chúng ta tiếp tục, rồi Chiến Chiến sẽ biết ngay thôi."

"Được rồi, được rồi, em công nhận, công nhận được chưa. Vương Nhất Bác là thợ *!* siêu đẳng, siêu đẳng, siêu đẳng. Trên đời này ai lại hài lòng đòi bằng được người ta gọi mình bằng cái danh xưng quái đản như thế chứ. Chỉ có ông chủ của em thôi. Bá đạo!"

"Vì em, là vì Chiến Chiến đó, vì em muốn làm thợ nên tôi cũng muốn làm thợ. Để cùng là một đôi song hành với nhau. Một cặp tình nhân hòa hợp tuyệt đối trong chuyện sεメ."

"..."

"Nói gì đi chứ, biểu lộ sự hạnh phúc đến khóc òa của mình đi chứ, Chiến Chiến. Lúc bị chơi em khóc to thế, lúc tình cảm đơn thuần thì lại ráo hoảnh không một giọt nước mắt là sao? Coi thường tình cảm của tôi?"

"So đo! Ông chủ thế mà lại so đo với đầy tớ của mình?"

"Nói, cảm giác của em, thế nào?"

"Được rồi, thương thương thương... yêu yêu yêu... lắm lắm lắm!!!!!!!"

"Hahaha! My SLAVE?"

"Đừng mơ! Yêu vì bị chơi sướиɠ, thế thôi! Ngày em làm nô ɭệ thực sự của ông chủ sẽ không xảy ra đâu."

"Oh! F*ck!"

"..."

Hai người... thật là hợp nhau. Chỉ cần một người gợi ý, người còn lại sẽ tận lực mà phối hợp, nâng tầm lên, suôn sẻ không gì tả xiết. Không khi nào nhàm chán, kɧoáı ©ảʍ trong tìиɧ ɖu͙© cứ dần dần được mở khóa, dần dần được diễn ra, mọi khung cảnh, mọi vai diễn.

Mới chỉ có bấy nhiêu thời gian thôi, nếu mà... nếu mà... được ở bên nhau thời gian dài lâu hơn nữa, chắc chắn ngày ngày giờ giờ đều sẽ chìm trong tâm trạng bồi hồi, ngất ngư. Đúng thật là trên đời này, để tìm được một người phù hợp với mình, dẫu là trong một vấn đề khó nói như tìиɧ ɖu͙©... cũng chẳng phải là dễ... Nhưng là... nếu có thêm tình yêu vào đó, hẳn là sẽ tuyệt vời hơn lắm thay!

Giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, hòa hợp về mặt thể xác, nhưng lại chưa hề thốt ra một câu yêu! Khoảnh khắc yêu đương thật xa vời quá, hi vọng vào một ngày đạt được, cảm xúc vui buồn có thể hết thảy thăng hoa!