Cậu cùng Christian ngồi trong một quán ăn, cả hai cùng ăn trưa. Mà Christian chỉ mải mê với vài chai Soju. Tâm trạng của anh ta lúc này, cậu thực không muốn xen vào. Bởi vì lúc trước cậu cũng giống thế này mà nhỉ? Đau buồn, suy sụp...
"Kookie, lúc trước anh nói thích em. Nhưng hình như không phải vậy." Christian cầm chén rượu trong tay, tầm mắt lơ đãng đặt ở dòng người qua lại bên ngoài.
"Ý anh là sao?"
"Em biết không? Anh nói thích em, lúc đó anh cũng không thể chống chế được cảm xúc của mình. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, điều mà anh nghĩ là em thật sự rất giống Samatha."
Ánh mắt cậu nhẹ tênh đặt lên khuôn mặt Christian, có chút ngộ ra. Thì ra không phải người Châu Âu ai cũng đào hoa phóng khoáng. Trong khi Christian, anh ta lại là một kẻ nhất kiến chung tình như vậy. Xem ra người con gái tên Samatha đó, anh ta yêu rất sâu đậm.
"Anh thích em bởi vì khi nhìn em, anh lại có cảm giác được bên cô ấy. Nhẹ nhàng, yên bình mà đơn thuần." Anh ta nói rồi lại uống rượu, rồi lại nói. "May thật, trước đây Kookie từ chối anh. Nếu không lúc này có phải anh đã khiến em tổn thương hay không?"
"Christian..." cậu ngập ngừng. "Chuyện của anh cùng Samatha, em có thể biết chứ?"
Christian miễn cưỡng mỉm cười. Quả thực, anh ta vốn không cười nổi với nỗi đau này.
"Sam là người con gái đầu tiên khiến anh phát hiện ra mình không thể yêu thêm một ai khác. Ngày đó tụi anh chỉ ngẫu nhiên gặp nhau trong một quán nước ở phía tây Luân Đôn. Cô ấy là người có địa vị lớn, xinh đẹp lại tài giỏi. Còn anh, chỉ là một thằng nhân viên phục vụ không hề có chút tiền đồ." Christian cười khẩy. "Lúc đối diện với cô ấy anh cứ như một thẳng dở vậy. Lúc đó anh làm đổ nước lên váy cô ấy, anh vốn nghĩ đó chính là xui xẻo. Nhưng trái lại, nhờ vậy mà mối quan hệ của tụi anh có cớ để kéo dài. Anh yêu cô ấy. Nhưng em biết đó, anh khi ấy chẳng có gì trong tay cả, còn cô ấy, cô ấy cần một người hoàn hảo hơn với cuộc sống giàu sang. Cuối cùng cô ấy bỏ anh."
Jungkook nhìn anh ta với ánh mắt đầy rẫy những thắc mắc.
"Anh không hận sao?"
"Không. Anh không hận. Cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Số phận con người khác biệt nhau như vậy mà. Đối với cô ấy, có thể anh là một thằng ngốc. Những điều anh làm đều không xứng với những gì cô ấy có. Sự bảo vệ của anh cũng chẳng là gì so với những tay vệ sĩ luôn đi theo cô ấy. Nhưng mà anh nguyện đi bên cạnh để làm trò cười cho Sam, làm cô ấy cười."
Ánh mắt phẳng lặng sâu thẳm của Christian đôi chút khiến cậu thấy lạ lẫm. Không còn là một người lúc nào cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình, hóa ra trong lòng Christian lại chất chứa nhiều tâm sự tới vậy. Bỗng chốc cậu cảm thấy anh ta cũng đáng thương giống như bản thân cậu. Khoảng cách bài xích cũng không còn nữa, thay vào đó là sự đồng cảm, giống như hai con người bị bỏ rơi phải dựa dẫm vào nhau để tiếp tục tồn tại.
"Anh có tìm kiếm tung tích của chị ấy không?"
"Tung tích sao? Anh vốn dĩ không cần làm điều đó. Cô ấy rất hay xuất hiện trên truyền thông. Thông tin về cô ấy không thiếu. Thậm chí... em nhìn xem..." Christian chỉ tay lên màn hình tivi đang chiếu bản tin trưa. "Cô ấy lại xuất hiện rồi."
Ánh mắt cậu ngay lập tức dời theo hướng Christian chỉ. Đáy lòng một đợt cao trào cuộn thắt khi mà những hình ảnh trên tivi được khảm sâu vào tâm trí cậu. Khuôn mặt cao ngạo, góc cạnh điển trai của người đàn ông luôn xuất hiện trong hồi ức của cậu, bên cạnh là nữ nhân với mái tóc nâu sẫm, nụ cười vô cùng xinh đẹp kiều diễm.
"Đó... đó là Hwang Jiyoon?"
Christian có hơi bất ngờ.
"Sao em biết tên tiếng Hàn của Sam?"
Jungkook phút chốc câm lặng. Con ngươi cậu dán sát lên màn hình nhỏ. Trong tiềm thức nhận ra rằng hai người bọn họ vốn vẫn rất tốt. Có vẻ như đoạn tình cảm này Jungkook phải mau chóng xóa sạch sẽ. Biết đâu người kia đến mặt mình còn không nhớ nữa. Huống hồ cậu lại luống cuống khi nhìn thấy bóng dáng kia.
Nghĩ đến Jiyoon là người khiến Christian từ người đàn ông đào hoa tự tin trở thành kẻ lụy tình, gặp lại cô cho đến giờ vẫn còn đau khổ, Jungkook quay sang nhìn anh ta. Nét mặt thoáng chút động tâm.
Kể từ khi Christian nói ra quá khứ với cậu, Jungkook cũng không hề đặc biệt tỏ thái độ ngượng nghịu nữa. Cả hai dường như từ dạo đó thân thiết với nhau hơn, xem nhau như anh em tốt, từng ngày giúp nhau quên đi mối tình gây nên đau đớn. Cậu cũng an tâm chia sẻ về Taehyung cho Christian nghe, lập tức cậu nhận lại chính là cái ánh mắt đồng cảm mà trước đây cậu đã dành cho Christian. Xem ra Christian và cậu, cả hai đều quá mực đáng thương.
Trải qua vài buổi tập dượt cho lễ kỉ niệm, mỗi ngày Jungkook dường như đều ra khỏi phòng khách sạn từ sáng và đến tối muộn mới quay về. Christian mỗi ngày đều quanh quẩn ở gần cậu, đến lớp tập luyện của cậu làm khán giả, còn kiêm cả việc mỗi bữa chạy đi mua đồ ăn cho cả nhóm. Jungkook thoáng nghĩ nên mau chóng xong việc, sau đó cậu cùng Christian sẽ trở lại Anh, thân thiết như hai người anh em. Còn chuyện yêu đương, cậu thực sự không muốn tính toán đến nữa.
Buổi tối khi phần tập dượt của nhóm cậu cho buổi kỉ niệm tối mai kết thúc, Jungkook trên người khoác tạm chiếc áo ấm màu đỏ rượu, trên cổ tùy tiện quấn thêm khăn chạy về khách sạn. Đường từ trường về khách sạn rất gần, cơ hồ chỉ mất mười phút đi bộ thong thả. Bởi vì phòng tập rất ngột ngạt nên hiện giờ cậu cũng cố tình bước chậm một chút. Ít ra khí trời hôm nay cũng thật dễ chịu. Bước chậm trên vỉa hè, Jungkook bất chợt dừng chân trước một tiệm bánh. Ánh sáng vàng ươm ấm áp mang theo cả hương thơm ngào ngạt.
Bánh sinh nhật... ba chữ lóe lên trong đại não bỗng dưng khiến cậu nhung nhớ quá! Jungkook cứ thế đứng trân trân trước cửa tiệm, cũng không rõ rằng bản thân đang nghĩ cái gì, đang muốn cái gì.
Lúc này, cửa tiệm bỗng vang lên vài tiếng leng keng của chuông gió, Jungkook nhất thời giật mình. Cậu phản xạ rất nhanh, giương mắt nhìn lên. Đôi mắt cậu ban đầu giống như mặt hồ phẳng lặng, mà hình bóng xuất hiện trước mắt giống như hòn đá vô tình khiến mặt nước dậy sóng lớn. Trong thâm tâm bối rối không biết có nên chào một tiếng hay không, nhưng hành động đã như bản năng, chưa gì Jungkook liền vội vã đội chiếc mũ áo khoác lên, cúi gằm che đi cả khuôn mặt dưới lớp lông dày.
Jungkook đứng chết trân tại chỗ lấy di động ra bấm loạn. Tự ngụy trang thành một người đi đường hết sức vô hại. Chờ khi Jimin đi ngang qua Jungkook mới tìm đường bỏ chạy nhanh.
Rối rít chạy về khách sạn, Jungkook bấm thang máy lên phòng. Cậu tựa vào thang máy, thở dồn dập. Đột nhiên cậu lại sợ khi phải chạm mặt với ai đó quen biết trước đây. Không biết do cậu chưa đủ tự tin đối diện với quá khứ hay là cậu sợ rồi Taehyung sẽ biết cậu đã trở về? Lúc đã về tới phòng, cậu khóa cửa ngồi thụp xuống đất. Mồ hôi chảy dài ở hai bên thái dương. Cậu bỗng nhiên nở nụ cười thê lươnh, hơn nữa còn nếm được vị nước mắt mặn chát. Cậu cúi gằm, ụp mặt vào gối. Đôi mắt ướt đẫm nước bỗng u tối như tỉnh ngộ, nhịp thở cũng chậm dần. Men theo đó, tiếng khóc cũng lớn hơn.
Hai năm trôi qua rồi. Cho cùng nỗi sợ hãi, khẩn trương này là gì? Tại sao cậu cứ luôn ảo tưởng rằng hắn vẫn còn nhớ mình, vẫn muốn đi gặp mình? Kim Taehyung khi trước một tiếng "Jungkook" cũng chưa hề gọi, huống hồ cậu biến mất hai năm liền sao hắn còn có thể đoái hoài tới. Cậu chạy vào phòng tắm, tự phạt bản thân gay gắt dưới vòi nước lạnh. Cũng là để dòng nước mắt tạm thời đông cứng.
____
Park Jimin từ trong tiệm bánh đi ra, ban đầu hoàn toàn không để ý cái gì xung quanh. Cho đến khi có người chạy đi, mà y lại nghe tiếng đồ vật rơi xuống đất, theo phản xạ quay lại nhìn. Vị trí người lúc nãy đứng có đánh rơi một tấm thẻ bằng nhựa, Jimin đi đến nhặt tấm thẻ ấy lên, ánh mắt dáo dác tìm cái người mặc áo khoác màu đỏ khi nãy. Nhưng mà bóng dáng đã sớm không thấy đâu nữa rồi. Nghĩ vậy y theo bản năng lật tìm thông tin trên thẻ, ý muốn đem trả lại thì bất ngờ nhận ra cái tên thật sự quen thuộc đến mơ hồ.
"Học viện nghệ thuật Cheonjae - Hàn Quốc. Du học sinh Jeon... Jeon Jungkook?" Park Jimin thật không thể tin nổi vào mắt mình. Y ngốc ngốc dụi mắt, đổ lỗi cho bản thân có khi lại nhìn nhầm. Sau một hồi đứng chôn chân tại chỗ, cũng phát hiện tấm thẻ này hoàn toàn là thật. Y không phí thời gian, ném bánh ngọt lên ghế phó lái, vừa liên lạc cho Taehyung xem hiện tại hắn ở nơi nào liền lập tức lái xe đến. Y rồ mạnh chân ga, trong l*иg ngực có chút hồi hộp, liên tục nhìn tấm thẻ học viên trên tay. Thực sự rất sợ rằng do y hoa mắt, tấm thẻ liền biến mất.
Taehyung lúc này vẫn còn ở nơi làm việc. Hắn vốn định nán lại giải quyết thêm công việc, dù sao ngày mai hắn bận đi dự lễ kỉ niệm rồi, không có thời gian nữa. Lúc hắn đang ngả lưng ra ghế muốn nghỉ ngơi thì Park Jimin đột nhiên gọi tới. Ở đầu dây bên kia rất ồn, có vẻ như y đang ở ngoài đường. Mà giọng nói cũng gấp gáp khiến hắn nghe cũng không rõ y nói cái gì. Chỉ loáng thoáng nghe y nói hắn chờ ở đây, ba phút nữa chạy xe tới.
Park Jimin đi tới, vội đẩy cửa đi vào, lập tức dùng vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn.
"Có việc gì lại gấp gáp như vậy?"
Park Jimin thở không thông, dẫn đến không nói được. Chỉ trực tiếp đặt tấm thẻ học viên của Jungkook đến trước mặt hắn.
Taehyung nhìn đến, nhất thời bị cái tên được in nổi vừa rõ vừa to kia khiến cho kinh ngạc. Đầu óc hắn từ mệt mỏi trở nên tươi tỉnh hẳn.
"Cậu lấy cái này ở đâu ra?"
"Tôi nhặt được nó ở trước tiệm bánh."
"Vậy có thấy Jungkook không?"
Jimin nhíu mày lắc đầu.
"Hình như em ấy muốn trốn tránh tôi. Chưa gì đã chạy đi mất. Vô tình làm rơi cái này."
Nhịp tim của Taehyung đột ngột trở nên dồn dập. Cả người hắn nóng hổi bởi vì hàng tá những cảm xúc không rõ tên tuổi trú ngụ trong l*иg ngực. Hắn nhìn tấm thẻ học viên, suy xét. Jungkook cư nhiên đã ra nước ngoài. Hơn nữa Namjoon đã tạo môi trường sống rất tốt cho cậu. Ba chữ "du học sinh" không hiểu sao khiến hắn cảm thấy tự hào lạ thường. Hơn nữa còn thấp thoáng tia vui mừng. Hôm nọ cùng Jiyoon đến gặp David, hắn có nghe nói qua về các du học sinh, nhưng bản năng lại không để tâm nhiều. Bởi vì hắn thực sự không nghĩ trong số những du học sinh đó có bao gồm cả Jungkook.
Dùng tay miết lên cái tên được in nổi, khóe miệng hắn chợt mỉm cười. Tài trợ cho Cheonjae quả thực không sai. Hắn là nhà tài trợ lớn nhất, quy mô của lễ kỉ niệm đều nằm gọn trong lòng bàn tay. Nhất định ngày mai, hắn phải tìm được cậu, không để cậu có cơ hội rời đi nữa.