Đến trưa Jungkook mới tỉnh lại. Cơ thể do đói và khát nên suy nhược đến mức không thể ngồi dậy nổi. Cậu chỉ khẽ nhíu mi nhìn ánh sáng bất chợt lùa vào tầm mắt đến chói chang và nhận ra bản thân thật sự vẫn còn sống. Ấy thế mà tối qua, cơn sốt ập đến, nó khiến toàn thân cậu lạnh lẽo đến đau đớn. Bằng một cách vô thức nhất, cậu chỉ có thể tìm đến căn phòng của Taehyung như thể muốn tìm kiếm chút hơi ấm nào đó còn sót lại. Sau đó thì cậu chẳng còn ý thức nữa.
Hình như là mơ thì phải, cậu đã thấy Taehyung ở bên cạnh mình. Nhưng rồi lại cách xa ngàn dặm khiến cậu không thể nhìn thấy hắn nữa. Lúc đó Jungkook chỉ có tuyệt vọng và nghĩ rằng cậu đã thực sự rời xa hắn, rời xa cõi đời này rồi. Nên khi đó, cậu chỉ có thể đau đớn mà thốt lên một nghìn lần rằng "Sau này... hãy ở cạnh bên em..."
Lúc cậu mơ màng ở trên giường với khóe mắt ầng ậng nước vì vui sướиɠ thì có ai đó mở cửa phòng đi vào.
"Anh Jungkook, anh tỉnh rồi sao?"
Jungkook chỉ kinh hãi nhìn cô gái đang đi đến bên giường, khuôn mặt hằn rõ vẻ lo sợ. Dù muốn lắm nhưng không thể nói nổi thành tiếng. Mà cô gái đó hình như hiểu được cậu đang nghĩ gì.
"Em là Sanny, cậu chủ Kim đã thuê em đến để chăm sóc cho anh. Cho nên anh đừng sợ. Bất cứ việc gì anh cứ nhờ vả ở em. Em hứa sẽ làm thật tốt." Cô gái này nhỏ tuổi hơn Jungkook, khoảng chừng 17 tuổi. Với mái tóc dài và đôi mắt một mí to đen láy, nó khiến những lời nói ở cô bé trở nên đáng tin tưởng hơn bao giờ hết.
"Anh ăn chút gì đó nhé. Ăn xong còn phải uống thuốc. Cậu chủ nói rằng hôm qua anh sốt rất cao."
Jungkook nhìn cô bé, nghe được là người của Taehyung nên trong lòng không còn nghi hoặc nào nữa. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi ăn chút cháo và uống thuốc, Jungkook mới có thể nói chuyện bình thường. Không chờ được lâu hơn nữa, cậu liền nhân cơ hội hỏi Sanny về những điều mà trong lòng đang thắc mắc.
"Sanny, khi nãy em nói Taehyung thuê em sao?"
Sanny lanh lẹ gật đầu.
"Vâng ạ. Cậu chủ bảo em sẽ ở đây cho đến khi sức khỏe của anh hồi phục."
Jungkook bên miệng mỉm cười, trong lòng thoáng có chút vui mừng. Vậy là hắn đã thực sự quay trở về sao? Hơn nữa còn lo cho cậu.
Sanny ở bên cạnh nhìn Jungkook. Nụ cười đó, rất nhẹ và chỉ là một chút thoáng qua thôi thế nhưng cũng đủ để cô bé hiểu được tại sao anh họ mình lại một mực khăng khăng muốn bảo vệ cậu như thế.
Buổi tối đó Jungkook không vội ngủ sớm dù cho Sanny đã dặn rất nhiều lần rằng cậu phải làm như vậy. Cho đến khi cô bé đi ngủ, Jungkook mới lại ngồi bên cạnh cửa sổ và chờ. Jungkook cũng không biết lí do gì khiến bản thân cậu trở nên "lì lợm" như thế? Nhưng chỉ là dù cho có quên béng đi thực tại thì cậu vẫn có thể cảm nhận được cái ngày hắn đứng trên lễ đường đã không còn xa nữa.
Lâu rất lâu sau đó, khi mà Jungkook đã bắt đầu cảm thấy mệt thì hắn mới trở về. Chắc là hắn chỉ vừa xuống máy bay, sau chuyến đi đến Jeju dài thật dài. Sanny đã ngủ rồi nên hắn chỉ nhẹ nhàng đi vào nhà. Thế nhưng hắn đâu có ngờ, khi vừa lên đến cửa phòng mình thì cánh cửa bên cạnh mở ra. Hắn quay lại thì thấy Jungkook trong bộ dạng khá hơn tối qua rất nhiều. Có lẽ Sanny chính là một cô bé được việc.
"Vẫn thức sao? Sức khỏe của cậu hiện tại, nên đi ngủ thì tốt hơn."
Jungkook chỉ đơn giản mỉm cười.
"Anh về rồi." Cậu bước đến bao trọn vòng tay mình xung quanh hắn. Ấm thật. Đây mới chính là điều mà cậu cần.
Biết rõ sức khỏe của Jungkook nên hắn không cự tuyệt ngay. Thay vào đó, một lúc sau mới khẽ hắng giọng.
"Trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Jungkook nới lỏng vòng tay, ngoan ngoãn để hắn rời đi. Nhưng cậu không về phòng mình. Trái lại, khi hắn đã nằm ở trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì Jungkook vẫn đứng ở cạnh giường, dùng ánh mắt chất chứa nhiều điều muốn nói hướng đến hắn.
"Làm sao vậy? Sao cứ đứng ở đó? Không đi ngủ sao?"
Jungkook khẽ lắc đầu.
"Đầu em nhức lắm. Ngủ không được."
Lúc này Kim Taehyung mới thở dài, suy nghĩ gì đó rồi dịch sang một bên. Ngón tay chỉ chỉ xuống chỗ trống trên giường.
"Nằm xuống đây đi."
Jungkook nghe lời hắn nằm xuống rồi quay hẳn người về phía hắn. Taehyung lúc đó nhẹ nhàng đưa những ngón tay thon dài đặt lên trên thái dương của cậu. Khẽ xoa xoa.
Jungkook thoải mái đến mức cứ ngỡ như đây là giấc mơ ngọt ngào hiếm hoi xuất hiện vào mỗi tối của cậu. Bây giờ thì Jungkook mới biết, ánh mắt của cậu cũng thật nhớ thương Kim Taehyung. Khi không có hắn thì muốn được nhìn thấy. Thế nhưng khi nhìn thấy rồi thì cứ muốn mãi được nhìn như thế thôi.
Vậy mà đáp lại ánh nhìn chất chứa cả tấm lòng ấy của Jungkook, Kim Taehyung lại nỡ thốt lên bao điều sắc nhọn như lưỡi dao găm thẳng vào cõi lòng đã sớm vỡ tan của cậu.
"Cậu như vậy, ngày mai sao có thể tham dự lễ cưới của tôi?"
Chỉ một câu nói ấy thôi, linh hồn của Jungkook cứ như bị dày xéo đến đau thương. Bao nhiêu ngày qua cậu cố gắng để làm gì? Giả vờ ngu ngốc để làm gì? Chờ đợi để làm gì? Rốt cuộc khi Taehyung trở về, hắn lại vô tình đạp đổ hết tất cả những gì mà cậu đã khó khăn lắm mới làm được. Cố quên ngày, cố nén đau thương và cố nở nụ cười. Ấy thế mà món quà hắn dành cho cậu sau bao nhiêu cố gắng chỉ là hai chữ "ngày mai".
Tại sao nhỉ? Jungkook thậm chí đã từng nghĩ rằng nếu có thể, hắn cứ im lặng mà kết hôn. Rồi cứ thế im lặng rời bỏ cậu. Để cảm giác mất mát ấy dần thấm vào cậu cho đến quen đi. Thế nhưng không. Kim Taehyung không yêu cậu nên chọn cách khiến cậu phải đối mặt. Cho cậu biết ngày mai cậu bắt buộc phải rời khỏi hắn. Rời khỏi cuộc sống của hắn.
Jungkook phải làm sao mới có thể rời bỏ đây? Dù cho có đi đến nơi nào đó thật xa xôi thì liệu hình bóng của hắn trong tim cậu sẽ vì vậy mà biến mất?
Khó thật. Khó chấp nhận được việc bản thân sẽ rời xa hắn giống như việc chấp nhận năm đó hắn rời xa mình.
Nhưng khi đó cậu ổn vì cậu còn hi vọng.
Mà bây giờ mất hi vọng rồi liệu có còn ổn hay không?
Jungkook nghiêng đầu khỏi hai bàn tay của hắn. Cậu vội đứng dậy trở về phòng mình. Bước đi vội vã như để che đi sự yếu đuối mà cậu không muốn để hắn nhìn thấy.
Jungkook một mình ngồi trong căn phòng đã chốt cửa thật chặt. Một mình gặm nhấm vết thương lòng. Kim Taehyung là người cho cậu hạnh phúc nhưng cũng là người mang đến cho cậu những nỗi buồn vô tận, những khoảng màu xám xịt của tâm hồn. Dịu dàng đó, ôm hôn đó nhưng không là gì cả. Hắn khiến cậu rơi vào bế tắc của chính mình. Hai mươi năm và có một người để thương, nhưng người thương lại tàn nhẫn đến vậy. Sai lầm thứ nhất của Jungkook là cố chấp muốn nối lại mảnh tình xưa cũ. Và sai lầm thứ hai chính là không lường trước việc hắn sẽ mãi mãi lãng quên cậu.
Đau thật. Vết thương ở tận sâu thẳm mà không gì có thể chữa khỏi. Cứ thế rỉ máu cả một tuổi 20.
***
Ngày hôm sau là thứ bảy cuối tuần, lễ cưới đúng như dự kiến sẽ được diễn ra vào 4 giờ chiều. Mà giữa trưa, khi Jimin chỉ đang chuẩn bị y phục đến dự tiệc cưới thì di động y báo tin nhắn.
Jungkook: Anh đến đây ngay, có được không?
Jimin nhìn vào mẩu tin mà đau lòng. Jungkook... phải làm sao bây giờ?
Jimin: Được.
Nhìn tin nhắn trả lời ngắn gọn hiển thị trên màn hình, Sanny mới yên tâm đặt di động của Jungkook vào túi áo mình. Vừa vặn lúc đó, ở ngoài cửa có tiếng xe hơi dừng bánh. Cô bé lập tức chạy ra mở cổng, một thân cúi đầu lễ phép chào người ở trên xe hơi này bước xuống.
"Anh họ."
Kim Namjoon tháo kính mắt cho vào túi áo, có chút dịu dàng gật đầu với đứa em gái xem như chào hỏi. Nhưng không phí thời gian, hắn đi sâu vào việc chính.
"Đã nhắn tin cho Park Jimin chưa?"
"Rồi. Vừa xong." Cô bé giơ giơ chiếc di động ra vẻ lanh lẹ được việc.
"Vậy còn Jungkook đâu rồi?"
"À, anh Jungkook vừa uống thuốc, hiện tại đang ngồi ở trên phòng."
"Tình trạng Jungkook ra sao rồi?"
Sanny hơi hơi cắn môi suy ngẫm.
"Sức khỏe của anh ấy tốt lên nhiều rồi. Nhưng mà hôm nay anh ấy lạ lắm. Chỉ ngồi ở trên giường, ăn ít, nói cũng ít. Mà đôi lúc em còn cảm thấy hình như anh ấy khóc thì phải."
Kim Namjoon thở dài. Đúng như hắn đã nghĩ. Rồi Jungkook sẽ đau lòng đến vậy. Cho nên ngay từ đầu hắn đã sắp xếp mọi việc, mục đích cuối cùng là để Jungkook nguyện ý cùng hắn rời đi. Việc nhờ vả cô em họ vào đây tiếp cận Jungkook và cả việc Jimin chuẩn bị đến đây đều nằm trong dự định của hắn.
Namjoon mở cửa phòng Jungkook, một không gian rộng màu xanh lam xuất hiện trước mắt hắn cứ như một khoảng trời bao la nhưng tịch mịch. Jungkook ngồi trên giường, đôi mắt đờ đẫn hoen đỏ ở khóe mi. Khuôn mặt đầy nhợt nhạt và tiều tụy. Giây phút nhìn thấy Namjoon bước vào, Jungkook chỉ khẽ động tròng mắt. Cậu có giật mình và hoảng sợ thế nhưng chẳng còn sức để biểu hiện bất kì điều gì đó thái quá nữa.
Ánh mắt cậu đầy nghi hoặc nhìn hắn dường như muốn hỏi rằng hắn vì sao lại có mặt ở đây.
"Jeon Jungkook. Em biết hôm nay là ngày gì mà. Có đúng không?"
Nói đến đây, Jungkook thôi không nhìn hắn nữa. Cậu ngoảnh mặt nhìn về phía cửa sổ. Giống như là đang trốn tránh.
"Kim Taehyung hôm nay nó kết hôn rồi. Nó đã không cần em như vậy, vậy tại sao phải đau lòng chứ?"
Jungkook cắn chặt hai hàm răng, cậu muốn nói lại lắm. Nhưng mà cậu sợ bản thân chỉ có thể bật ra tiếng nức nở thôi.
"Em là một đứa trẻ tốt, Jungkook. Vì vậy đừng để bản thân phải chịu nhiều thương tổn. Taehyung kết hôn rồi, sẽ không trở lại nơi này nữa. Em có sợ cô đơn không?"
Đôi mắt Jungkook đỏ hoe và hai gò má ướt sũng một màng nước mặn chát. Cậu đáng thương gật đầu. Jungkook trước kia chính là không muốn cô đơn nên mới tìm đến Kim Taehyung như điểm tựa cuối cùng. Mà bây giờ cũng chẳng còn nữa...
"Vậy nghe này, em còn nhớ ai có cái tên Jeon YooRa chứ?"
Jungkook đột ngột im bặt. Cái tên đó tại sao lại quen như vậy? Cậu cố lục lọi trong mớ kí ức hỗn độn của mình và rồi cậu sững sờ mà thốt lên một tiếng.
"Mẹ..."