Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]

Chương 72: Extra 1

.

.

.

Lễ cưới kết thúc, Taehyung cùng Jungkook tạm biệt mọi người, sau đó lên xe đi nghỉ tuần trăng mật.

"Ông xã à, em quên mất, chúng ta sẽ đi đâu nghỉ tuần trăng mật đây??" Jungkook ngồi bên ghế phụ, tay bóc gói bánh ăn chống đói, tiện thể quay sang nhìn "soái ca" đang tập trung lái xe.

"Cái đó tính sau đi, bây giờ anh chở em đi đến chỗ này một lát!"

"Đi đâu?"

"Bí mật!" anh đá lông nheo với cậu, vẻ mặt bí hiểm làm người ta tức chết.

"Không nói thì thôi!"

Jungkook không thèm quan tâm nữa, lại hướng mắt ra cửa kính xe ngắm cảnh.

"Mà này!" Taehyung lên tiếng.

"..."

"Vợ!"

"Gì?" cậu vừa nhai nhai bánh trong miệng rồi quay lại cười khúc khích.

"Lúc nãy, em cùng Jimin ra ban công nói cái gì đấy?"

"Anh biết làm gì??" cậu dửng dưng.

"Anh là chồng em mà. Anh là người vừa đeo nhẫn cho em đấy ngốc!" anh vừa lái xe vừa nói lí với cậu.

"Nhưng anh là người giấu em trước còn gì? Anh chở em đi đâu?"

"Không giống nhau mà Jungkook! Đi đâu tí nữa em sẽ biết ngay. Còn em không nói thì anh biết được à? Với lại..."

"Với lại sao?"

"Em không nói, anh sẽ ghen cho xem. Anh mà ghen là hơi bị đáng sợ đấy!"

"Thế à?? Thế thì để em xem xem anh đáng sợ được tới đâu!"

"Kookie!! Anh muốn biết. Thật đấy!" Taehyung không đùa, dù có hơi nhiều chuyện thật, nhưng cậu là vợ anh, anh không thể không quan tâm chứ. Vả lại, anh cũng là người và anh cũng biết ghen tuông như bao người chồng khác thôi.

"Thôi được, nể tình vì em thương anh nên em không giấu anh đâu. Em kể anh nghe!!" Jungkook ngồi sát lại ghì chặt lấy bắp tay rắn chắc của anh như chú gấu Koala đáng yêu.

Flashback...

"Jimin, anh muốn gặp riêng em có chuyện gì?"

"Không có gì quan trọng cả, chỉ là bên trong đó, anh có chút hơi ngại!!" Jimin gãi đầu cười xoà. "Chúc mừng em nhé Jungkook, tìm được người tốt như Taehyung. Sau này phải hạnh phúc đấy!"

"Cám ơn anh, chắc chắn em sẽ hạnh phúc rồi." Jungkook cười tươi nhưng thoáng chốc, cậu thấy trong ánh mắt Jimin có gì đó chùng xuống. "Jimin..??"

"Jungkook.." giọng hắn nhẹ tênh. "Không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy em, trong lòng anh cảm thấy thực có lỗi. Chắc có lẽ vì trước đây anh đã không đúng. Xin lỗi em!" lần đầu tiên hắn nói lời xin lỗi với cậu sau mọi chuyện đã xảy ra. Hắn đã rất ân hận, và bây giờ thì hắn nhẹ nhõm rồi. Không một ai phải mang bất kì hậu quả nào từ việc hắn đã làm cả. Thật may nhỉ.

"Nếu nói em không để tâm thì chính là nói dối. Em thực ra cũng từng rất hận những việc anh đã làm." khẽ đưa mắt qua Jimin, tất nhiên, một ánh mắt chứa đầy cam chịu của hắn đọng lại trong võng mạc cậu. "Nhưng nếu anh đã nhận ra sai lầm của mình thì mọi chuyện đều có thể bỏ qua mà có phải không?!"

"Thật vậy sao? Thế mà anh cứ nghĩ cả đời, muốn một lần gặp lại em và nói lời xin lỗi với em chắc cũng không thể."

Cậu mỉm cười, nhanh trí chuyển sang chủ đề khác. Cậu không muốn lưu lại kí ức về những ngày tháng tồi tệ đã qua trong ngày trọng đại này.

"Anh với Mia, hai người có dự định gì sắp tới không?"

"À, bọn anh sao?!" một từ ngắn gọn, làm Jungkook khẽ mỉm cười. Là "bọn anh" đấy! "Bọn anh định sẽ ở lại Hàn Quốc du lịch mấy hôm. Cô ấy cũng chưa từng cùng anh đi đâu nên anh định sẽ cùng cô ấy đi Busan. Nghe nói mùa đông này ở đó tổ chức lễ hội âm nhạc lớn lắm."

"Vậy khi về lại Úc thì sao?"

"Cái đó...... thật ra chuyện này anh cũng đã dành khá nhiều tâm tư để suy nghĩ. Anh định sẽ cùng cô ấy tiếp quản công ty. Anh sẽ dạy cô ấy cách kinh doanh rồi giao thương chẳng hạn. Cùng nhau gầy dựng nên một tập đoàn vững mạnh hơn cả bây giờ, rồi sau đó, có lẽ, anh sẽ cùng cô ấy trở thành một gia đình hạnh phúc đúng nghĩa. Với những đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu!" Jimin vừa chống cằm trên lang can, ánh mắt sáng rực nhìn về một phía xa xăm nào đó. Một kế hoạch hoàn mĩ cho tương lai phía trước.

End flashback...

"Anh biết không Taehyung, ánh mắt của Jimin lúc đó khác lắm, cả anh ấy cũng trở nên khác biệt nữa. Em chưa bao giờ nhìn thấy được một Jimin đầy thẳng thắn và trưởng thành như vậy. Em thực sự đã yên tâm lắm rồi, về mọi việc và mọi người! Mia cuối cùng cũng có được điều cô ấy mong muốn rồi anh nhỉ?!" Jungkook thoải mái, cạ cạ gò má phúng phính vào cánh tay ấm áp của Taehyung. Anh chỉ nhìn xuống con mèo nhỏ trong lòng rồi đôi chút lại mỉm cười.

"Mọi thứ rồi sẽ trở về với nơi mà nó thuộc về thôi Jungkook. Cũng giống như em, dù có chạy đến tận đâu đi chăng nữa, cuối cùng rồi cũng trở về bên anh thôi."

"Phải rồi! Cứ ở bên anh mãi nên lúc nào em cũng có cảm giác được anh bảo vệ. Cứ dựa vào anh như thế này sẽ thành thói quen mất!" cậu nũng nịu dụi dụi vào ngực anh.

"Không sao! Cứ dựa vào anh đi, l*иg ngực này sinh ra đẹp đẽ là để miễn phí cho Jeon Jungkook mà!" Taehyung lẫn Jungkook đều phì cười. Một Kim Taehyung hài hước như thế này, cậu thực sự rất hài lòng.

Nói chuyện mãi, chiếc xe từ khi nào đã lấp ló một nơi thực quá đỗi quen thuộc. Là nơi lưu giữ tuổi thơ của Jungkook và cũng là nơi khởi đầu của mọi chuyện.

"Jungkook!" Taehyung nhẹ nhàng lên tiếng đánh động người đang nghịch ngợm trong lòng.

"Sao??"

"Phía trước!"

Phía trước??!

Jungkook tò mò, ngồi ngay ngắn lại ghế của mình. Và rồi, thứ xuất hiện trước mắt làm sống mũi cậu chợt cay xè.

Mọi chuyện dường như chỉ mới ngày hôm qua. Kí ức mơ màng giờ đây như từng đợt lũ lớn ồ ạt tràn về hạ lưu. Có phải chăng bão đã tràn đến khoé mắt cậu, rồi đọng lại một tầng long lanh ở đó?

Cha..... mẹ.....

Đã bao lâu rồi Jungkook không được thốt lên hai tiếng thiêng liêng đó?

"Vào thôi!" mở cửa xe từ lúc nào, Taehyung chìa bàn tay mình ra đón lấy tay Jungkook.

Vẫn là khuôn viên rộn lớn trước nhà có đài phun nước rất đẹp. Dưới gốc anh đào vẫn là chiếc xích đu đã gắn liền với không biết bao nhiêu ngày tháng thơ ấu của cậu. Mỗi khi học bài, hay đọc sách, hay thậm chí là ngủ trưa dưới gốc bóng mát lan toả. Cậu yêu ngôi nhà này lắm, yêu cả tuổi thơ đẹp đẽ mà cậu đã từng có!

Trước cửa chính, Jungkook vươn tay, chậm rãi ấn vào mật mã của Jeon Gia, vẫn vậy, vẫn là ngày mà cậu chào đời trong tình yêu thương của cha mẹ.

Hai cánh cửa mở toang, anh ôn nhu ôm vai cậu bước vào. Là cha mẹ, hai người đang nhìn cậu mỉm cười kìa...

Đứng trước di ảnh của cha mẹ, Jungkook bật khóc. Không còn là cái khóc đau thương, cũng chẳng phải hối tiếc một quá khứ đã qua, chỉ là cậu hạnh phúc, hạnh phúc về một điều gì đó cậu cũng không rõ.

Nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng đang run lên từng hồi. Taehyung sau đó mỉm cười nhìn lên hai bức di ảnh.

"Cha vợ, mẹ vợ, con lại đến rồi, còn có dẫn theo em ấy nữa, hai người thấy có vui không?"

"Jungkook, họ nói họ vui lắm, em có nghe thấy không?" anh vui vẻ nhìn cậu, lau lau nước mắt lăn dài trên gò má. "Chào cha mẹ đi, họ nhớ em lắm đấy!"

Jungkook nhìn anh, rồi gật đầu.

"Cha mẹ, Kookie của hai người về rồi đây!"

Cậu nhìn lên hai người họ, mỉm cười.

Con rất hạnh phúc, hai người ở thiên đường liệu có thấy được hay không?

"Cha mẹ, hai người thấy con rể chăm sóc Kookie tốt chứ? Em ấy đã xinh đẹp như thế này rồi." anh thơm nhẹ lên má cậu.

"Xí! Đó là do em sinh ra đã đẹp rồi, không tới lượt anh đâu nhé!"

"Trước mặt cha mẹ, ít nhất em cũng phải cho anh kể tí công chứ ngốc!" Taehyung yêu chiều nhéo nhéo chóp mũi cậu. "À đúng rồi, cùng anh ra ngoài ngắm cảnh đi Jungkook!"

"Bây giờ sao?"

"Chiếc xích đu ở ngoài, anh muốn ngồi đó với em! Tạm biệt cha mẹ, bọn con đi đây ạ!" nói xong, anh liền kéo tay Jungkook ra ngoài.

"Chồng ơi....." ngồi lên đùi Taehyung, cậu khẽ dựa lưng vào người anh, cả hai cùng hướng mắt nhìn về phía mặt trời sắp lặn. Bầu trời màu hồng nhạt, pha chút sắc cam, trông tuyệt lắm. Anh ôm vòng qua eo cậu, chân khẽ đung đưa chiếc xích đu.

"Chuyện gì Kookie?"

"Em có điều muốn hỏi anh."

"Ừ..."

"Nếu như sau này em nhiều tuổi, rồi sẽ già và xấu xí, thì lúc đó, anh còn–"

"Anh còn yêu em không? Ý em muốn hỏi như vậy??"

Cậu có chút bất ngờ quay sang nhìn anh. Nhưng rồi sau đó liền gật đầu.

"Vâng!"

"Đồ ngốc đáng yêu nhà em, kể cả là mấy chục năm sau, hay đến khi chúng ta già tóc trắng xoá, miễn em còn là Jeon Jungkook, thì anh vẫn sẽ là Kim Taehyung luôn luôn yêu em. Nếu em có ruồng bỏ anh, anh nhất định sẽ không buông tay!"

"Ưm, anh mới ngốc! Anh như vậy, làm sao em bỏ anh được. Em không cần biết trên thế giới này có bao nhiêu Kim Taehyung, nhưng với em, anh là duy nhất và mãi mãi!"

Anh nở nụ cười hạnh phúc, đan tay mình vào tay cậu. Biết bao ấm áp lan toả, dư vị của ngọt ngào còn đọng lại, phảng phất trong không khí.

Phải rồi, nếu có kiếp sau, anh nguyện sẽ hi sinh tất cả chỉ để được một lần nữa yêu em, Jeon Jungkook!

Và em, nếu thời gian có trôi nhanh rồi nhẫn tâm thay đổi tất cả thì tình yêu của em đối với anh vẫn sẽ là vĩnh cửu, Kim Taehyung!

Họ là hai con người, hai thế giới, hai tính cách và hai lối hành xử khác nhau, nhưng họ sinh ra và gặp nhau chính là định mệnh. Tạo hoá đã tạo ra con người, không ai là hoàn hảo, chính vì thế nên mới cần một nửa còn lại để hoàn thiện chính mình.

Cái kết tình yêu giữa Kim Taehyung và Jeon Jungkook, qua bao sóng gió cuối cùng chính là yêu nhau và bên nhau mãi mãi. Thật vô nghĩa nếu họ sinh ra mà không có nhau!

END EXTRA 1..

#JungMi aka DL