.
.
.
Sau cơn hôn mê dài, Jimin tỉnh dậy trong một căn phòng lớn. Hắn thừa biết nơi này là nơi nào và chính xác là hắn đã bị cái gì. Hắn không quên được, bởi lẽ, nỗi đau như xé toạc da thịt đó còn đeo bám hắn ngay cả trong cơn ác mộng tối qua. Hắn chẳng còn gì nữa, ngay đến cả Jungkook giờ đây cũng coi hắn như một kẻ tội đồ. Hắn xấu xa quá rồi nhỉ? Một kẻ là nạn nhân của tình yêu và chiếm hữu mù quáng giờ đây thực sự đang phải trải qua những ngày tháng dằn vặt tâm tư của chính mình.
"Giá như lúc đó mình đừng làm vậy" đó là câu nói mà hắn luôn tự chế giễu bản thân mỗi khi hắn sắp buột miệng nói ra với nụ cười chua chát. Được lợi ích gì cơ chứ? Đối với thực tại mà nói, từ "giá như" đích thị là vô nghĩa. Bởi nếu nói ra mà có thể xóa bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, có thể làm đầy lại cốc nước đã đổ thì thế giới này đã chẳng còn khái niệm về hai chữ "ân hận".
Cuộc đời là thế, một quy luật hiển nhiên. Con người ta chỉ có thể nhận ra lỗi lầm của bản thân một khi đã thấy được hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
Nằm nghiêng người về một phía, ánh mắt vô lực vô hồn của hắn trải dài trên ô cửa sổ trong suốt mang màu xanh ngắt của bầu trời. Chẳng suy nghĩ về bất kì điều gì, Jimin chỉ là đơn thuần nhìn ngắm điều mà hắn chư bao giờ nhận ra đó lại đẹp một cách tự do tự tại như thế.
9h đúng, ở cửa ra vào mới có tiếng động. Hắn không quay lại, vì hắn biết chính xác đó là ai. Người mà khi hắn chẳng còn ai nữa cũng vẫn cố chấp ở bên hắn, mặc cho đau thương cứ nối tiếp nhau dằn vặt. Người mà không biết từ bao giờ cứ mãi nắm chặt hắn không buông. Dù hắn thật chẳng phải người tốt.
"Jimin, anh đã tỉnh sao? Anh thấy trong người như thế nào?" Mia chỉ đứng cách xa mà lo lắng hỏi.
"Có phải cô rất hận tôi?"
"Sao em lại hận anh chứ?"
"Vì tôi yêu Jungkook, vì tôi không yêu cô, vì tôi xem cô chẳng là gì cả!"
"Yêu hay không yêu một người thì có lỗi sao? Anh chẳng làm gì để em phải hận anh cả. Park Jimin, từ lần đầu tiên khi gặp anh cho đến tận bây giờ, em đối với anh vẫn vậy, vẫn không hề thay đổi!"
Nghe đến đây, Jimin mới gượng người dậy, tựa vào thành giường, lần đầu tiên trong suốt mấy năm trời nhìn thẳng vào mắt Mia. Và cũng là lần đầu tiên hắn nhận ra Mia, cô không phải là không thể chấp nhận. Một đôi mắt vô cùng thuần khiết và khuôn mặt với nước da căng tràn nhựa sống kia. Từ bao giờ cô đã không còn như trong suy nghĩ của hắn? Hay là chính bản thân hắn ngay từ đầu đã mường tượng sai lầm về người con gái trước mặt.
"Đừng yêu tôi như vậy có được không? Tôi không xứng!" hắn nói với vẻ mặt thoáng chút cô đơn.
"Tại sao không cơ chứ? Người em yêu trước giờ luôn là anh, Park Jimin."
"Tôi đã làm rất nhiều điều tổn hại đến cô, đã xem cô không khác gì một chiếc bóng. Đừng làm tôi ray rứt bằng việc đặt cả trái tim vào tôi."
"Anh vẫn chưa thay đổi bản chất của mình Jimin. Chỉ là tham vọng của anh quá lớn khiến anh không còn nhận ra đâu là đúng đâu là sai. Bây giờ, mọi chuyện đều kết thúc rồi. Anh lại quay trở về là anh."
"Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, cô có thật không hận tôi?"
"Em không hận!"
"Vậy tại sao, viên đạn này, hắn chỉ vào vết thương được băng trắng trên cánh tay, lại chính là cô ghim vào tôi?"
Vừa nghe được câu hỏi ấy, Mia liền cúi gằm, cắn cắn đôi môi sưng tấy. Cô không biết phải nói với hắn như thế nào.
"Cô có biết, tôi đã mất bao nhiêu sức lực mới có thể giành lấy được địa vị là cái chức chủ tịch điều hành. Có biết tôi đã mất bao nhiêu thời gian mới gặp được Jungkook sau ngần nấy năm trời. Chỉ vì muốn cùng Jungkook có được cuộc sống tốt nhất mà làm không biết bao nhiêu việc. Thế mà.... cô nỡ gạt phăng đi những gì khó khăn lắm tôi mới lấy được sao? Cô tốt bụng, giúp cho Kim Taehyung nhưng sao cô đối với tôi lại tàn nhẫn như vậy?" giọng hắn nhè nhẹ lọt vào tai cô, không tức giận, chỉ là hờn trách.
Mia sau đó không có nhìn vào hắn, nhưng vẫn trả lời, nói cho hắn nghe tất cả tâm tư.
"Park Jimin và Kim Taehyung vốn đã không phải là hai người giống nhau. Không thể làm bạn, chỉ có thể đối đầu. Vậy nên khi em muốn giúp cho anh ấy, em đành phải phản bội lại anh. Nhưng chỉ có sự phản bội ấy mới giúp mọi chuyện trở về như quy cũ Jimin à. Anh không chấp nhận được sự thật rằng, anh đã cắt đứt mối quan hệ giữa anh và Jungkook từ rất lâu. Thế nên anh mới hi vọng rằng mọi chuyện đều còn có thể cứu vãn được. Nhưng Jimin, anh lầm rồi, người Jungkook yêu, không phải là anh nữa. Cậu ấy yêu Taehyung, hai bọn họ tồn tại là để ở bên và bù đắp cho nhau. Em nhận ra điều đó khi em tiếp xúc với Taehyung và Jungkook. Taehyung, một người bên ngoài có một chút gì đó ấm áp, thâm trầm, nhưng bên trong lại vô cùng kiên nhẫn quyết liệt. Còn Jungkook, một người con trai nhỏ nhắn xinh đẹp như thiên sứ, vẻ ngoài, cậu mạnh mẽ hơn bất cứ ai nhưng bất kể điều gì cũng dễ khiến tâm hồn cậu ấy tổn thương. Anh nói xem, một người sinh ra để bảo vệ và một người sinh ra là để được bảo vệ, em nỡ lòng nào chia cắt họ sao? Em thực sự không nỡ! Em hàn gắn cho họ, cũng chính là cho anh nhận ra con đường mà mình đã chọn là hoàn toàn sai rồi. Nghe lời em một lần đi Jimin, anh vẫn còn tập đoàn, vẫn còn trẻ và tài năng, hãy bắt đầu lại từ đầu và tìm cho mình một mục đích khác tốt đẹp hơn. Em tin anh làm được. Hãy trở về với Park Jimin nhiệt huyết và vui vẻ như anh đã từng đi!"
Nói đến đây, Jimin cúi gằm mặt, xoay đầu về phía cửa sổ, tránh đi ánh mắt của Mia. Một giọt nước mắt đắng ghét thầm lặng rơi xuống.
"Phải, tôi đã sai thật rồi!"
Mia bước từng bước chân đến gần Jimin hơn, nhẹ nhàng ôm lấy anh vào.
"Anh đúng là Jimin của ngày trước rồi. Em nhớ anh!"
Hắn trầm mặc, hắn cảm nhận được rồi. Ấm áp này ở ngay phía trước hắn, đang bao bọc hắn, vỗ về hắn đến khoảng không yên bình đến không tưởng.
"Đừng bao giờ cảm thấy cô đơn, Jimin. Vì bên cạnh anh lúc nào cũng có em cả!"
Lúc này, cả hai người họ đều khóc. Những giọt nước mắt đắng nghét mặn chát, nhưng cũng là những giọt nước mắt cuối cùng để kết thúc câu chuyện dai dẳng tưởng như không có hồi kết này. Mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi...
***
Lại nói đến bốn người kia, Taehyung, Jungkook, Yoongi, Hoseok, riêng Jungkook vì kiệt sức mà ngất đi thì ba người còn lại đều phải làm phẫu thuật lấy đạn ra khỏi cơ thể. Vết đạn không quá sâu và nghiêm trọng nên chỉ mất một chút thời gian đều đã được xử lí. Cảnh sát không nhập cuộc vì Taehyung trước đó đã căn dặn đàn em cẩn thận che giấu chuyện này. Anh chính là làm theo mong muốn cuối cùng của Mia. Nói cuối cùng ở đây chính là bây giờ, bốn người họ sẽ đi máy bay riêng về lại Hàn Quốc, không biết đến khi nào mới được gặp lại.
Đau thương đến đây là chấm dứt. Không ai có thể chắc rằng sau này sẽ không còn sóng gió nhưng Jeon Jungkook sau này sẽ mãi mãi được an toàn trong vòng tay của Kim Taehyung là một điều anh dám khẳng định chắc nịch. Jeon Jungkook chính là người quan trọng duy nhất đối với anh. Cậu chính là một thiên sứ mà ông trời đã gửi đến. Cậu làm thế giới của anh bừng sáng. Cậu cuối cùng đã cho anh biết được "yêu" rốt cuộc là như thế nào. "Anh yêu em"? Phải nói lời yêu bao nhiêu lần cho đúng nghĩa. Chi bằng, cả cuộc đời còn lại, anh nguyện chỉ dành để yêu thương em!
END CHAP 67..
#JungMi aka DL