.
.
.
"Bắt đầu từ nó." hắn chỉ vào áo ngủ của cậu. "Cởi ra!"
"..." Jungkook không suy nghĩ, liền đưa tay chạm lên hàng khuy áo.
Mười đầu ngón tay thon dài khẽ run lên. Những chiếc khuy áo tưởng chừng như trở nên lạnh buốt và lóe sáng trong bóng tối.
Một.... rồi hai khuy đầu được cởi bung....
Tại sao mọi việc lại đi đến kết cục như thế này chứ? Bao giờ cũng vậy, bất cứ lúc nào, cái mà người khác yêu cầu cũng chính là thân thể của cậu. Chẳng nhẽ, thân thể này là thứ duy nhất có giá trị sao? Dơ bẩn quá rồi, cậu không còn dũng khí để đối mặt với Taehyung nữa! Và ngay cả chính đứa trẻ trong bụng.
"Khoan đã!" tiếng nói vừa phát ra, cậu liền ngừng động tác lại.
"Jungkookie, em thấy chỉ như thế này có nhàm chán quá không?" hắn hỏi cậu, và cậu đương nhiên biết ý đồ của nó không có gì tốt đẹp.
"..."
"Tôi thấy thì..... ít nhất cũng phải lưu giữ lại khoảnh khắc này chứ nhỉ. Khoảnh khắc mà em phục tùng tôi, bộ dạng đó rất đẹp..." nói rồi hắn nhếch mép, sau đó đi ra khỏi phòng.
Jungkook đứng lặng tại chỗ, hai tay siết chặt gấu áo đến nhăn nhúm. Rồi cậu khóc... khóc nhiều lắm! Cậu thấy có lỗi, với tất cả mọi người, với chính bản thân mình. Giá trị của cậu bây giờ chỉ là con số 0. Cắn chặt răng, không để tiếng đau khổ vang lên quá lớn.
Kim Taehyung, sau này chắc có lẽ em sẽ không thể gặp lại anh được nữa rồi.....
Bé con à, appa xin lỗi khi không thể cho con được có papa như những đứa trẻ khác...
---
*cạch* Jimin mở cửa thư phòng hắn, đi vào. Liền phát hiện không chỉ có mình hắn.
"Cô vào trong này làm gì?" hắn trừng mắt với Mia.
"A.... em.... em chỉ dọn dẹp một tí thôi mà, xong rồi, em ra ngay đây!" Mia nhanh chóng bước chân qua người hắn.
"Khoan!"
Cô giật bắn.
"L-lại làm sao Jimin?!" cô e dè quay đầu nhìn hắn. Thoáng chút lo sợ.
"Có thấy điện thoại tôi để đâu không?"
"Cái đó... cái đó em không biết. Anh xem thử trong ngăn bàn xem, anh thường để ở đó mà!" vừa nói xong, Mia cũng vội vàng ra ngoài, về phòng của mình.
Đóng sầm cửa lại, cô ngã khụy xuống chân giường, khuôn mặt tái nhợt, hai tay run cầm cập. Mồ hôi lạnh toát ra đầy trán. Cô vừa mới làm một chuyện vô cùng mạo hiểm.... nhưng nó tốt cho Jungkook.
---
Lấy điện thoại xong, Jimin lại đi lên gác xếp. Mở cánh cửa gỗ ra, Jungkook vẫn đứng đó, ngoan ngoãn im lặng khiến hắn thực hài lòng.
"Ngoan lắm!" đi lại bên tai cậu, thì thầm, sau lại ngồi lên giường, mở điện thoại. "Tiếp tục đi!"
Mọi cử chỉ hành động của cậu đều được lưu vào trong đoạn video hắn đang ghi lại. Tại sao lại khiến cậu nhục nhã bằng cách này chứ? Tại sao lại cho cậu bằng chứng rõ ràng là cậu không còn xứng với Taehyung nữa!
Chiếc áo trắng muốt rơi phụp xuống sàn nhà vương một lớp bụi mỏng. Từng mảng da thịt nhẵn nhụi tiếp túc với cái lạnh đột ngột mà run lên.
Nhận thấy cậu thoáng chút chần chừ, hắn khó chịu mở miệng.
"Tiếp!"
Một lần nữa, cậu gắng gượng, bỏ qua tự trọng của mình mà đối diện với máy quay kia. Đến lúc chiếc quần dài cũng từ từ thoát khỏi cơ thể cậu, hắn bấm nút lưu lại video rồi ném điện thoại sang một bên.
Nhấn cơ thể Jungkook xuống giường, hắn điên cuồng lao vào cấu xé dày vò cậu. Jungkook không làm gì cả, không kháng cự, không khóc, không la hét đau đớn. Có phải chăng, những điều đó đối với cậu chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Kháng cự làm gì chứ khi cái nhận được sau cùng chỉ là nỗi tức giận của Jimin. Đúng thật là Jungkook đã chẳng còn hi vọng để ra khỏi chỗ này nữa rồi.
Sau một hồi cắn xé đôi môi cậu, hắn mới phát hiện cậu hình như chẳng mảy may quan tâm đến bản thân đang bị hắn làm gì, chỉ nằm trơ ra đó, không khác gì một xác chết. Hắn nhăn mặt, lộ rõ vẻ mất hứng, rồi dựng người cậu dậy.
"Thái độ này của em là như thế nào?"
"..."
"Tôi đang hỏi em đấy Jeon Jungkook!"
Cậu khẽ giương môi lên một nụ cười chua chát.
"Tôi cho anh làm điều anh muốn còn gì?"
"Không chống cự nữa sao?" hắn cười cợt nhìn cậu.
"Tại sao phải phí sức chứ?" Jungkook thản nhiên trả lời. Nhắm mắt lại, chờ cơn đau đớn tiếp theo ập đến. Nhưng không, hắn sẽ không động vào cậu khi hắn chưa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Jungkook chính là phải kháng cự lại hắn.
Jimin đứng lên khỏi giường, đi lại chân tường nhặt điện thoại lên. Hắn tìm tìm cái gì đó, cuối cùng ngước lên nhìn cậu.
"Kim Taehyung, chắc tên khốn đó nhớ em lắm!" nghe đến cái tên Taehyung, cậu mới chậm rãi mở mắt.
"Nếu vậy, để tôi gửi video của em cho hắn xem, có lẽ tên khốn đó sẽ biết ơn tôi đấy!"
"Không được!" hắn nhếch môi, cuối cùng Jungkook, cậu cũng chẳng thông minh bằng hắn. "Tôi cấm anh không được gửi nó cho Taehyung!" Jungkook nói như hét lên.
"Sao? Sợ tên khốn đó buồn à?"
"Đưa điện thoại đây!" Jungkook chạy lại, giật lấy điện thoại từ tay hắn, nhưng không được. Thay vào đó, cậu bị cánh tay mạnh mẽ của hắn áp vào tường. Bụng tiếp xúc mạnh với tường cứng làm cậu có chút nhói mà rên lên.
"Tôi sẽ gửi cái này cho tên khốn đó trong lúc chiếm đoạt em. Sao nào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phải không?"
"Anh--" nửa câu nói phía sau bị hắn chặn lại trong cổ họng. Jimin bịt miệng cậu, một lần nữa lôi đến giường.
Đẩy Jungkook nằm sấp xuống, hắn cúi xuống hôn dọc theo cột sống của Jungkook làm cậu rùng mình.
"Buông tôi ra... aggh..."
Xoay đầu lại, thấy Jimin, hắn bấm bấm điện thoại, Jungkook lại càng khẩn trương hơn. Taehyung ngàn vạn lần không được thấy cái đó. Cậu sẽ làm anh đau mất. Phản bội lại Taehyung, bây giờ còn để anh thấy được bộ dạng phóng túng cùng người khác. Cậu làm sao thế này. Bỗng chốc, nỗi hổ thẹn của bản thân làm cậu không còn dám đối mặt với Taehyung nữa.
"Không được gửi đi, tôi sẽ gϊếŧ anh đấy Park Jimin!" cậu gắng sức vùng dậy nhưng Jimin, hắn đang ngồi trên thắt lưng cậu, căn bản là không thể.
Hắn nhếch môi, lộ rõ vẻ hài lòng. Bộ dạng chống cự này của cậu mới chính là điều hắn muốn.
Nhấp vào số điện thoại có tên Kim Taehyung, hắn giương môi tự đắc. Phải gửi thật thì mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ chứ nhỉ. Nhấp vào cái tên đó, hắn mới chợt phát hiện một điều.
Thế quái nào? Mình gọi tên khốn ấy khi nào nhỉ?
-flashback-
Khi Jimin lôi Jungkook đi khỏi, một lúc sau, tên cận vệ mới buông tay Mia ra.
"Bọn tôi sẽ cho người canh chừng cô, nếu cô dám bén mãng lên gác xếp, chúng tôi sẽ mạnh tay!" tên cận vệ nhìn cô, ngữ khí lạnh băng.
"Được, tôi biết rồi!" nói xong Mia lủi thủi đi về phòng mình. Trong đầu không biết đã suy diễn đến bao nhiêu chuyện Jimin có thể làm với Jungkook. Tuy cuộc đời của cô cũng chẳng khá khẩm hơn Jungkook bao nhiêu, nhưng khác nhau ở chỗ, ngay từ đầu, cô vốn đã không được yêu thương nên bây giờ có lẽ cũng quen rồi. Còn Jungkook, rõ ràng là cậu đang rất hạnh phúc bên Kim Taehyung, hai người còn sắp kết hôn, thế nhưng chỉ vì tham vọng của Jimin đã buộc cậu phải rời xa người cậu yêu. Như vậy..... chẳng phải quá đáng thương hay sao? Cô không phải người cố chấp, so đo, cô không hạnh phúc cũng không sao, chỉ cần được chứng kiến cái đoàn tụ ấm áp của người khác cũng đủ khiến cô ấm lòng rồi.
Vừa đi vừa suy nghĩ miên man, ngang qua thư phòng của Jimin, theo thói quen cô lại đưa mắt nhìn qua một lượt. Buồn cười thật, ngay cả thói quen cũng là dành cho người khác..! Ánh mắt đượm buồn của Mia chợt lóe sáng khi nhận ra có gì đó khác biệt.
"Sao hôm nay anh ấy để điện thoại trên bàn?" cô chần chừ cầm lên xem. Nhìn đăm đăm vào màn hình đã được mở khóa. Có phải cô đã từng nói cô sẽ cứu Jungkook thoát khỏi đây? Đến lúc rồi, nhất định phải bắt lấy!
Nhanh tay gõ vào danh bạ, tìm kiếm cái tên quen thuộc. Đây rồi!
"Alo, cho hỏi ai vậy?"giọng nói trầm ấm xen lẫn chút mệt mỏi trả lời bên đầu dây bên kia.
"..."
"Alo?"
"Biệt thự X gần bờ sông X, hãy đến và cứu Jungkook đi!"
Dứt lời, cô tắt máy. Vừa hay nghe tiếng động bên ngoài, cô vội đặt nó lại vào ngăn kéo như thường lệ rồi giả vờ như không biết gì trước mặt Jimin.
-End flashback-
END CHAP 64..
#JungMi