.
.
.
Buổi tối hôm đó, trong căn biệt thự rộng lớn xa hoa. Lại một lần nữa nghe thấy tiếng xoong chảo lách cách nhộn nhịp. Âm thanh này biến mất cũng được một thời gian rồi, thế nên bảo sao căn nhà lại không trở nên lạnh lẽo cô độc.
"Kookie, tay nghề nấu ăn của em ngày càng khá đấy!" Taehyung đứng một bên ngắm Junkook nấu ăn. Không kiềm chế được lại bật ra mấy lời khen ngợi.
Jungkook đỏ mặt cười ngượng ngạo, sau đó hai tay lại bận rộn xào nấu.
"Tae, anh ra cửa hàng bách hóa trước cổng mua một gói bột mì hộ em!"
"Được!" nói xong, Taehyung liền cầm áo khoác, nhanh chóng rời đi.
Jungkook ở nhà tiếp tục công việc. Mấy món ăn này cậu chỉ mới học qua thôi, chưa nấu bao giờ. Không biết ăn sẽ có vị ra sao nữa. Liệu nó có hợp với khẩu vị của Taehyung không? Chăm chú quá độ, đến nỗi, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, anh vẫn chưa về nhà, cậu cũng không để ý.
"XONG!" Jungkook vỗ vỗ tay, nhìn thành phẩm. Chắc chắn sẽ rất ngon cho mà xem!
Jungkook quay qua quay lại, định gọi Taehyung xuống dọn đồ ăn lên thì chợt nhớ ra anh vẫn chưa có về nhà. Cậu liền vội vàng lấy điện thoại gọi.
"Sao lại không nghe máy??!" nghe mấy tiếng tút tút dài ngoằng, cậu bỗng chốc còn cảm thấy sốt ruột hơn.
Anh chỉ đi bộ ra trước cổng thôi mà, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ?
Jungkook nghĩ như cố trấn an bản thân, ngó ra bên ngoài. Yên tĩnh cực độ. Chắc sẽ không phải là tai nạn xe đâu nhỉ?
Cậu trong lòng vẫn lo lắng không yên, liền cầm áo khoác, chạy ra ngoài.
Hôm nay thời tiết thực lạnh. Khoác một lớp áo len thật sự là chưa thấm vào đâu. Chỉ cần thở nhẹ thôi cũng đủ để hơi khói trắng phả ra. Chạy nhanh một chút, mấy hạt bụi tuyết sẽ phủ đầy trên tóc.
Jungkook xoa xoa hai bàn tay đang dần tê cóng lên. Mắt vẫn chăm chú nhìn ngó xung quanh. Trời lạnh như thế này, anh còn đi đâu được cơ chứ??! Cậu chạy dọc theo con dốc trước nhà, loay hoay tìm kiếm bóng người quen thuộc. Jungkook cũng không quên ghé vào cửa hàng bách hóa để hỏi thăm.
"Làm ơn cho tôi hỏi..." Jungkook thở hồng hộc. Một phần vì mệt, một phần cũng vì lo lắng.
"Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?" Người nhân viên bán hàng niềm nở.
"Anh có thấy qua ai có vóc người cao lớn, mặc chiếc áo khoác đen, khuôn mặt hơi lạnh lùng, ánh mắt hơi thờ ơ một chút, tóc đỏ đến đây mua hàng chưa?" cậu nhớ lại rồi miêu tả kĩ lưỡng.
"Xin lỗi nhưng hình như tôi chưa gặp ai như cậu nói cả." người nhân viên nam ấy suy ngẫm rất kĩ mới nói.
"Vậy được. Cám ơn!" nói xong Jungkook vội vã chạy ra khỏi cửa tiệm. Để lại người nhân viên ấy luẩn quẩn với nhiều suy tư.
"Mái tóc đỏ rượu quyến rũ, áo khoác đen với vóc người cao lớn, khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt lạnh như băng. Những người như vậy chẳng phải chỉ có trong tiểu thuyết sao?!" người nhân viên khẽ tặc lưỡi. Ai mà biết được cậu ta cũng là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của tiểu thuyết thiếu niên chứ.
---
Ra khỏi cửa tiệm, đi tiếp được một đoạn, điện thoại trong túi cậu chợt đổ chuông.
Là Taehyung.
"Taehyung, anh đang ở đâu thế hả??" vì lạnh mà trong giọng nói của cậu còn có chút run run.
"Bệnh viện Seoul!"
"Cái gì? Anh làm sao lại vào bệnh viện? Mà thôi, để em tới đó sẽ nói chuyện sau!"
Jungkook vội vàng bắt taxi đến bệnh viện. Không hiểu rốt cuộc là đi mua đồ kiểu gì đây? Bây giờ lại thành ra ăn cơm tối ở "nhà trắng" à??!
Đến nơi, cậu vội vàng bỏ lại mấy tờ tiền trên xe rồi lao đi. Vừa bước vào đã thấy mấy người vệ sĩ mặc áo đen trên lầu 4, không cần hỏi, cũng biết đó là người của Taehyung. Loáng thoáng bên cạnh còn thấy được Hoseok.
"Taehyung? Anh làm sao thế này?" Jungkook một mạch xông thẳng vào phòng VIP, nơi có vài người túc trực bên ngoài. Nhìn thấy anh băng bó khắp người. Miếng băng gạc trên cánh tay còn thấm máu đỏ tươi, Jungkook liền tá hỏa.
"Nói em nghe xem? Anh làm sao lại thành ra như vậy?"
"Anh không sao, em bình tĩnh lại một chút!" Taehyung mặt mày có chút tái nhợt, khẽ cười.
"Đi mua một gói bột mì, cuối cùng lại mình mẩy đầy thương tích nằm một chỗ, anh bảo em bình tĩnh như thế nào?" một giọt lấp lánh trào ra nơi khóe mắt đỏ hoe của cậu. Anh thấy vậy, cư nhiên không tránh khỏi đau lòng. Đưa cánh tay không bị thương kéo cậu ngồi vào lòng.
"Chỉ là do anh sơ suất nên mới bị người khác đâm vào thôi mà!"
"Anh tưởng em sẽ tin lời anh sao?"
"Jungkook...." ánh mắt Taehyung không giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Anh trước giờ luôn là người rất cẩn trọng. Dù là bất cứ việc gì đi nữa. Em không tin anh sơ suất nên mới gặp chuyện đâu. Còn chưa nói tới việc đường nhà mình giờ này rất vắng, làm sao có chuyện xe đâm được!"
Taehyung nghe xong, chưa kịp mở miệng, Hoseok đã đi vào trong.
"Chủ tịch, lão Lee.......à không phải, vụ đâm xe khi nãy...."
"Cứ nói thật ra đi. Đằng nào cũng không giấu em ấy được!" Taehyung lấy cốc nước trên bàn uống vào.
"Hoseok, anh nói em biết đi! Taehyung có phải hay không đã bị người khác hãm hại?" Jungkook dường như lấy lại được bình tĩnh.
"Phải, là do chủ tịch Lee của Lee thị đã cho người thủ tiêu Kim tổng. Nếu ngài ấy không nhanh trí liên lạc với anh thì có lẽ bây giờ đã......"
"Thôi được rồi, đến đây thôi, không cần nói nữa!" Taehyung phẩy tay. Ánh mắt không tự chủ liếc qua khuôn mặt người trong lòng.
"Đã tìm được tung tích của lão ta rồi. Bây giờ chủ tịch muốn giải quyết bằng cách nào đây?" Hoseok mau chóng vào thẳng vấn đề.
"Ông ta muốn gϊếŧ tôi? Nực cười! Bây giờ tôi muốn thấy ông ta chết sẽ thảm bại như thế nào!" Taehyung lãnh đạm ra lệnh. Ánh mắt ít nhiều đã thay đổi. Sắc lạnh tựa như viên đạn bạc bay ra từ họng súng chết người.
"Không được!" Jungkook vội vàng ngẩng mặt lên. Ánh mắt coi như có chút van nài. Gϊếŧ người sao? Taehyung, anh tuyệt đối không thể phạm tội!
"Nhưng anh suýt chút nữa đã mất mạng đấy Kookie. Nếu Hoseok không tới kịp lúc, chắc có lẽ bên cạnh em lúc này sẽ là thi hài của anh!" Taehyung lúc này đã thực sự tức giận.
"Không được vẫn là không được. Anh nhất định không được lấy mạng của bất cứ ai cả. Nếu anh gϊếŧ ông ta thì chi bằng bây giờ hãy gϊếŧ em đi!" Jungkook lớn tiếng.
"Em bảo vệ lão già đó?"
"Không, em bảo vệ anh!" Jungkook bật khóc thành tiếng.
Ánh mắt Taehyung dường như có đôi chút dịu lại. Áp khuôn mặt ướt đẫm của cậu vào ngực mình.
"Đừng khóc nữa! Anh nghe em!" anh vỗ nhẹ tấm lưng cậu, trấn an.
"Hoseok, làm những gì cần làm thôi. Không cần động đến lão ta nữa!"
"Vâng!" nói một tiếng, Hoseok liền ra ngoài.
"Taehyung, nói thật em nghe....."
"..."
"Trước đây, anh đã từng lấy mạng của ai chưa?" Jungkook hồi hộp nhìn thẳng vào mắt anh.
"Chưa từng! Vậy anh hỏi em, em có nghĩ em đã lấy mạng của ai chưa?"
"Dĩ nhiên chưa!"
"Nhưng anh nói có!"
"Ai chứ?" Jungkook hoài nghi.
"Là anh!"
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh được một lúc...
"Kim Taehyung nhà anh, giờ này còn đùa được sao?" Jungkook khóe mắt giật giật, nhưng miệng cũng giương lên nụ cười.
Taehyung vui mừng ôm lấy cậu.
"Anh chỉ không muốn nhìn thấy Kookie của anh phải lo lắng thôi mà! Em cười là không sao nữa rồi!"
Jungkook siết chặt lấy thắt lưng anh.
"Được rồi. Hứa với em, sau này không được làm gì bất lợi cho bản thân nhé!"
"Anh hứa, sau này việc gì cũng cho em quyết định!"
"Mà này, tại sao ông ta lại muốn hại anh?" Jungkook tò mò ngồi thẳng dậy.
"Con người ông ta bản chất đã tham lam. Vốn dĩ chỉ vì một hạng mục thu được nhiều lợi nhuận một chút liền bất chấp thủ đoạn tranh giành với tập đoàn chúng ta. Cuối cùng cũng không giành được liền nghĩ đến chuyện đạp đổ. Nên là sai người ám sát anh."
"Như vậy, anh sẽ còn gặp nguy hiểm nữa chứ?"
"Không đâu, em cứ yên tâm. Anh sẽ không cho ông ta cơ hội lần thứ hai đâu."
"Anh sẽ không gϊếŧ ông ta cơ mà!"
"Nhưng anh sẽ có cách khác làm cho ông ta phải sống một cách khổ sở!"
"Nhưng..."
"Em có phải không chịu được khi người khác bị hành hạ đúng không?"
Jungkook khẽ gật đầu.
"Không còn cách nào khác, Kookie à. Em phải tập quen dần với thế giới luôn luôn phải đấu đá lẫn nhau. Với ông ta, hình phạt mà anh sắp thực hiện có lẽ là nhẹ nhàng nhất rồi!"
Cậu chỉ ngồi im lặng suy nghĩ. Những điều anh nói nghe vào thật sự rất đúng. Nhưng chẳng qua là....... cậu vẫn luôn có cảm giác như mọi chuyện sẽ không kết thúc ở đây. Anh và cậu.... dường như đều sẽ gặp nguy hiểm..."
Vô cùng bất an...
END CHAP 45..
#JungMi