.
.
.
"Thôi, chủ tịch về rồi, chị đi đây, khi nào rảnh em có thể gọi cho chị!" Eunhye vội vàng đưa cậu tấm danh thϊếp.
"Chào chủ tịch!" cô thẳng người đứng chào tổng tài của mình. Đáy mắt thực sự vẫn có chút lo sợ khi trực tiếp đối mặt với ngài ấy.
"Ừm" anh lãnh đạm trả lời, vừa vào trong đã để tâm tìm kiếm hình bóng của Jungkook.
Sau đó, Eunhye vội đẩy cửa ra ngoài. Đứng đó lâu chắc sẽ vì hồi hộp mà chết mất!
Nhìn chị sợ sệt như mèo nhỏ, Jungkook ngồi trong mới giương mép cười.
"Anh cũng đáng sợ nhỉ, công ty ai cũng nghe lời!" cậu dửng dưng gặm trái táo trên bàn.
"Vậy tôi đáng sợ như thế với em em có nghe lời hơn không?"
"Anh có nằm mộng đẹp cỡ nào chuyện này cũng không bao giờ xảy ra đâu! Thôi, đừng nhiều lời nữa, đưa tôi về nhà đi!" Jungkook đứng lên, lấy mớ áo khoác mặc ban sáng gấp gọn rồi ôm đi.
"Hừ"
Nói rồi cả hai ra về. Tới nhà, Taehyung liền xuống bếp chuẩn bị bữa tối, Jungkook nằm trên sopha thở phào, suy cho cùng ở nhà vẫn tốt hơn. Sau đó là ngồi bắt chéo chân xem tivi chờ cơm. Chẳng lâu sau, đồ ăn cũng đã được dọn ra bàn.
"Sáng mai ở nhà, em nhớ soạn đồ, chiều về tôi sẽ mang em đi công tác với tôi." Taehyung gắp đồ ăn vào bát Jungkook.
"Tại sao tôi lại phải đi theo anh chứ?" Jungkook biểu hiện ngạc nhiên.
"Để em ở nhà một mình tôi không yên tâm! Nhỡ đâu em lại ra ngoài đi chơi với người con trai khác rồi lại tắm ở nhà người ta!"
"Sao.....sao anh biết?"
"Đừng hỏi những câu nghe vô nghĩa như vậy, cái gì tôi cũng biết, chỉ là không nói ra thôi!"
"Hứ, ai cần anh quản tôi! Tôi đây đâu phải trẻ mới lớn!" Jungkook hờn dỗi, chọc chọc vào bát cơm tội nghiệp.
"Tôi không quản em, tôi chỉ là đang ngăn không cho em tạo scandal với tiền bối chung công ty thôi!" Hay lắm! Anh chính là đang lấy lí do của chính Jungkook để chặn lời cậu. Hài lòng với biểu hiện của Jungkook, anh cúi xuống tiếp tục ăn cơm.
Cậu thở hắt ra một cái rồi quay xuống ăn tiếp. Anh ta nói cứ kiểu như anh ta cái gì cũng biết vậy. Chỉ là chung một nhà thôi mà, có cần phải biết rõ thế không?
Ăn cơm xong, công việc rửa bát tất nhiên là của anh. Anh tự cười mình không biết tự khi nào anh lại trở nên giống mẹ của cậu thế này!
Jungkook vừa lên lầu liền đi tắm. Ngồi trong bồn nước nóng mà ngâm mình thật thoải mái! Hơi nước bay mù mịt, dán vào trong tấm gương lớn tạo thành những giọt nước nhỏ li ti mờ ảo. Cảm giác như bao mệt mỏi đều tan đi. Thân thể có lẽ nhẹ đi mấy phần. Đương lúc cảm thụ cảm giác thư thái đó, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Ánh đèn phòng ngủ sáng chói hắt vào làm Jungkook khó chịu. Taehyung từ ngoài bước vào trong không một mảnh vải che thân!
"Nè, anh....anh vào đây làm gì, tôi....tôi đang tắm mà!" Jungkook lấy hai tay che mắt lại. Ngồi co gối vào một góc bồn tắm. Qua khe hở của ngón tay để lộ ra ánh mắt của "người đi rừng dè chừng lang sói".
"Vào nhà tắm thì để tắm chứ làm gì?" Anh thản nhiên đứng cạnh bồn tắm nhìn cậu. Điều làm Jungkook vô cùng vô cùng đau đớn.
"Nhà anh còn thiếu gì phòng! Tại sao lại cứ phải tranh với tôi?"
"Tôi tắm ở đây quen rồi!" chỉ nói cụt lủn như vậy, anh bắt đầu ngồi vào bồn tắm. Nước ở bên trong vì sức nặng thêm mà tràn dần ra ngoài.
"Nè nè, tôi không đùa đâu nha! Anh không ra thì tôi ra!" Jungkook toan đứng dậy.
"Này, ở ngoài tôi bật máy điều hòa rồi. Em đang ở trong nước nóng, ra ngoài muốn bị sốc nhiệt mà chết sao? Với lại em cũng không có mang quần áo vào!" Ánh mắt Taehyung chi chít ẩn ý. Nhìn Jungkook đang hốt hoảng mà cư nhiên cười lén lút.
"Cái gì?" ngẫm lại một lúc, cậu loay hoay nhìn bốn góc phòng. "Quả thật mình không có đem quần áo!!"
"Tắm tiếp đi, em cứ coi như tôi không có ở đây là được rồi!" anh thản nhiên vừa nói vừa thoa xà phòng.
"Aishhh, chết tiệt, anh đúng là biếи ŧɦái!" Jungkook chỉ dám biểu tình tức giận ra mặt, còn câu nói trên kia chỉ là thầm than trong tâm can mà thôi.
Dù sao bồn cũng lớn, nếu duỗi người vừa phải sẽ không va vào nhau. Như vậy cũng không sao. Nghĩ vậy, Jungkook lại tiếp tục ngâm mình. Nhắm hờ mí mắt lại, đầu nhẹ ngửa ra sau, hưởng thụ hơi nước làm da trẻ căng bóng. Trong khi đó, nhìn vẻ mặt của Jungkook vì xấu hổ mà hai má đã trở nên phiếm hồng, anh có chút mê mẩn. Lướt mắt trên tóc mái bết nước, đôi môi anh đào phấn nộn, cả xương quai xanh nhấp nhô trên mặt nước làm hơi thở Taehyung bắt đầu nặng nhọc, cơ thể so với nước còn nóng hơn. Nghĩ đến bản thân không được phép với cậu, anh lại cố đè nén du͙© vọиɠ xuống, đứng dậy xối nước lạnh từ vòi sen vào người.
Ngồi được một lúc, cậu có cảm giác anh ta rời khỏi bồn, liền mở mắt ra. Thì ra anh ta bật vòi sen gội đầu. Kể từ lúc đó, mắt cậu đã dán chặt vào cơ thể cường tráng kia. Mùi hương nam tính xộc vào mũi. Nhìn những giọt nước lăn dài trên khuôn mặt anh tuấn kia từ đuôi mắt phượng dài đến sống mũi cao rồi đến đôi môi mỏng. Sau đó từ từ chảy xuống đến vòm ngực săn chắc đang phập phồng. Men theo đó trượt xuống cơ bụng sáu múi săn chắc màu đồng mạnh mẽ. Rồi...
Mai gò má Jungkook bỗng chốc đỏ lự, lập tức ngoảnh mặt về hướng khác. Cậu vừa làm gì thế kia? Cậu vừa nhìn thấy cái đáng ra không nên nhìn của anh ta! Ôi, chết mất!! Tim cậu bỗng đập thình thịch.
Anh đứng đó, qua một tầng hơi nước đã nhìn thấy rõ biểu hiện của cậu cả khuôn mặt hồng nhuận đến mê người kia! Anh với tay, đưa cậu chiếc khăn bông.
"Em lau người rồi ra đi, ngâm nước lâu không tốt!"
Cầm được khăn, Jungkook choàng vội vào người rồi đứng lên. Choàng chiếc khăn che chắn cả thân thể trắng nõn đi ra cửa. Đứng lấp ló phía sau tấm lưng to lớn vững chãi kia, Jungkook bỗng khựng người lại. Không thể hiểu có loại ma lực nào làm không khí khi đó tựa như rất ngột ngạt, cứ như căn phòng tắm rộng chục mét vuông thu nhỏ lại vừa bằng hai người. Bước chân Jungkook đang lúc tiến lên thêm một bước, cánh tay nhỏ nhắn liền bị kéo lại. Áp cả thân thể Jungkook lên chiếc tường đá lạnh ngắt, khăn bông nương theo chút mạnh bạo mà rơi xuống sàn ướt sũng. Thân thể trắng ngần của cậu hiện ra trước mắt anh. Đôi môi anh đào vì bất ngờ mà khẽ run rẩy.
"Anh....ưʍ...."
Chưa kịp lên tiếng, Taehyung đã áp môi mình lên môi cậu. Jungkook bất ngờ, ra sức vùng vẫy khỏi vòng tay của anh ta. Cơ thể nhỏ nhắn bị bao bọc trong vòng tay lớn quả thực đáng thương.
"Em cứ cự tuyệt như thế tôi sẽ không kìm chế được mình đâu." Taehyung cúi xuống nhìn thẳng vào ánh mắt mang chút lo sợ của cậu. Sau đó, không biết vì cái gì lại đem môi cậu trực tiếp ngậm vào. Anh điên cuồng cắи ʍút̼ vị ngọt như đường ấy như thể lưu luyến một cái gì đó trong cơn nghiện. Bàn tay anh mơn trớn trên tấm lưng nhỏ nhắn, trắng trẻo của cậu. Da thịt Jungkook bình thường đã mịn màng, trắng trẻo, lúc này, có nước nó lại thập phần mềm mại, mát lạnh, câu dẫn biết bao nhiêu. Hôn đến ngạt thở, anh thả môi cậu ra. Lúc này, cậu khó khăn mà hít từng ngụm không khí. Sau đó Jungkook bừng tỉnh vội vàng lấy chiếc khăn bông khác chạy ra ngoài.
Ở trong, anh cười nụ cười thoản mãn. Chưa chạm vào cậu đã đành, nhưng đã chạm vào rồi, có muốn buông cũng thật khó.
Lúc nào cũng thế, Taehyung luôn tự nói với chính mình phải kiềm chế khi ở cùng Jungkook nhưng chẳng khi nào anh làm được. Vì trách cậu thật quá xinh đẹp đi.
Còn Jungkook, miệng luôn nói ghét anh, đáng ra phải từ chối nụ hôn của anh nhưng thay vào đó, cậu cứ như bị sự ướŧ áŧ đó thôi miên, ngu muội mà phối hợp.
Lúc Taehyung bước ra khỏi phòng tắm, Jungkook đã nằm trên giường ngủ từ lúc nào. Cuộn tấm chăn bông trắng ấm áp quanh người mà say sưa như chú mèo nhỏ. Anh đi lại, ngồi lên giường, kéo Jungkook vào lòng. Hít hà mùi hương thơm mát trên cơ thể cậu, rồi cùng Jungkook một chỗ ngủ say.
Có lẽ anh nghiện rồi, nghiện cái cảm giác được ôm Jungkook vào lòng. Ôm cậu mát lắm, không những thế còn rất thơm. Ôm Jungkook anh chẳng những không cảm thấy chán mà còn có một loại cảm giác thích thú trong lòng khiến tim đập thực mạnh.
Những kẻ nghiện có thể vào trại cai nghiện bất cứ khi nào bọn họ muốn cải thiện bản thân. Còn anh thì sao? Anh sẽ làm gì nếu như mỗi ngày anh lại say mê một loại thuốc phiện hơn. Chẳng hạn như thứ thuốc cấm ấy là cậu?
END CHAP 13
#JungMi