.
.
.
Màn trình diễn kết thúc, mọi người đều vỗ tay rất nhiệt tình, có cả những tiếng huýt sáo và lời khen ngợi từ mọi người. Jungkook rất vui, trước khi xuống sân khấu, cậu còn nở nụ cười thật tươi, trong ánh mắt còn mang theo tia hài lòng với chính mình.
"Đập tay nào! Làm tốt lắm!" Yoongi híp mắt dịu dàng.
"Cám ơn hyung! Hai chúng ta đều làm rất tốt!"
Nói xong, hai người từ phía sau sân khấu bước ra, tham gia buổi tiệc cùng tất cả mọi người có mặt ở đó. Bỗng chốc, hai người đã trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Mọi người đều đi lại chỗ cả hai chào hỏi rồi mời rượu, cậu cùng Yoongi vốn đã thân thiện nên rất nhanh liền hòa hợp được với đám đông.
Sau màn trình diễn của hai người, đến lượt Chủ tịch tập đoàn đích thân đứng ra phát biểu và cảm ơn đến tất cả các khách mời. Sau màn này, mọi người đều có thể nhập tiệc rồi.
Đến khi MC vừa bước xuống sân khấu, một người đàn ông lịch lãm bước lên. Không gian trở nên im lặng, đến nỗi một động tác hắng giọng nhẹ cũng trở nên ồn ào. Người đàn ông kia đối với tất cả mọi người, dường như khí chất toát ra thực sự quá lớn.
"Xin chào, tôi– chủ tịch của tập đoàn BeUD– Kim Taehyung xin gửi đến mọi người lời cảm ơn chân thành khi đã bỏ chút thời gian và công sức quý báu để tham gia bữa tiệc nhỏ này......"
Kim Taehyung....Kim Taehyung .......Kim Taehyung.......
Từ lúc người đó bước lên sân khấu dường như chẳng còn thứ gì có thể lọt vào tai Jungkook ngoại trừ cái tên Kim Taehyung ấy. Thần trí cậu bỗng chốc ngơ ngác lơ lửng trên ngọn cây. Hóa ra người khi nãy là.....là chủ tịch sao?? Jungkook bỗng chốc đỏ mặt, cúi gằm xuống cấu cấu vạt áo trắng tinh, tạo ra mấy vết nhăn nhúm. Suy nghĩ vu vơ trong đầu tiện tay cầm ly nước màu đỏ sóng sánh trong ly uống một hơi cạn sạch mà không để ý rằng vẫn đang có một ánh mắt đang dõi theo mọi cử động của cậu.
Cảm thấy không ổn trong người, có lẽ do uống quá nhiều rượu nên Jungkook bắt đầu cảm thấy chóng mặt vô cùng, đầu óc cũng tê nhức. Quay sang nói với Yoongi hyung một tiếng rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
"A~" Jungkook nhăn nhó ôm lấy đầu. Phải rồi, đây là lần đầu cậu uống rượu nên chắc là say rồi. Không ngờ tửu lượng của cậu lại kém như thế.
*Phụt*
Ánh đèn trong phòng vệ sinh đột ngột tắt đồng loạt. Mắt Jungkook đã mờ dần do men say giờ còn mất điện. Lúc này cậu thực sự không thể xác định được đâu là lối cửa ra vào nữa. Đang mò mẫm đường ra thì bỗng nhiên có bàn tay ai đó giật mạnh cổ tay, làm Jungkook ngã nhào về phía sau, lưng đập vào tường đá rất mạnh, đau điếng còn chưa kịp mở miệng cơ thể đã bị dằn vặt một trận. Môi cậu bị thứ gì đó ấm nóng áp vào, thô bạo mà ngấu nghiến. Chiếc lưỡi nhỏ bé run rẩy bị quấn chặt, ra sức mυ'ŧ mát. L*иg ngực phập phồng tham lam hít vào khí oxi đang dần cạn kiệt. Hai cánh tay mềm yếu bị ghì chặt nên Jungkook căn bản không thể chống cự lại sức mạnh của người đó. Cậu ngất đi. Trong cơn mơ, cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở nam tính phà vào cổ, thân thể yếu ớt bất chợt run lên.
Những nụ hôn nóng bỏng liên tiếp dán lên vành tai đỏ ửng, cần cổ trắng mịn và cả xương quai xanh quyến rũ của cậu. Có lẽ hình ảnh Jungkook biểu diễn trên sân khấu khi nãy đã khơi ngợi nên du͙© vọиɠ nguyên thủy của một người đàn ông trưởng thành, luôn cả những hành động cưỡng ép mà anh không hề nghĩ đến mình sẽ làm với cậu. Du͙© vọиɠ đang dâng đến cao trào không có lối quay đầu, chợt có tiếng ai đó gọi tên Jungkook. Anh bực tức buông cậu ra rồi bỏ đi mất.
"Chết tiệt!" chính là đang tự đánh tỉnh bản thân. Suýt chút nữa, anh đã trở thành kẻ tội đồ rồi.
"Jungkook à, em làm sao thế này?" Yoongi vì lo lắng cho Jungkook nên đi tìm, bất ngờ thấy cậu đang dựa vào bồn rửa tay mà ngất đi.
"Nóng quá, khó thở quá, buông ra đi mà!" cậu nhăn mặt, trán rịn đầy mồ hôi. Miệng nhỏ mấp máy trong vô thức.
"Trời đất, thì ra là say rượu, vậy mà làm hyung lo muốn chết!" nói rồi Yoongi dìu Jungkook đưa về nhà.
***
Sáng sớm hôm sau..
Jungkook tỉnh dậy trong một căn phòng có chút quen mắt nhưng chắc chắn không phải nhà cậu.
"Em tỉnh rồi sao?" Yoongi bưng đồ ăn sáng vào.
"Yoongi hyung? Sao em lại ở nhà anh?"
"À, hôm qua em bị say rượu, anh đưa em về nhưng lại không biết chìa khóa nhà em cất đâu nên cho em ngủ tạm nhà anh đấy! Thôi, ăn sáng đi kẻo nguội này!"
"Cám ơn hyung!" cậu cười tít mắt. "À mà hyung nè, chuyện hôm qua là như thế nào ạ? Hyung tìm thấy em ở đâu?"
"Chuyện là hôm qua em say rượu nên chạy vào nhà vệ sinh. Lâu quá em vẫn chưa ra nên hyung vào tìm. Sau đó thì thấy em nằm ngủ cạnh bồn rửa tay. Đã vậy còn mơ nữa chứ!" nhớ tới chuyện hôm qua, Yoongi bật cười lớn.
Jungkook thấy thế liền bắt đầu ngập ngừng. Nhớ tới đêm qua không chỉ trôi qua đơn giản như vậy. Những cảm giác quá đỗi chân thực đó, chỉ là một giấc mơ sao?
"Hyung! Lúc hyung tới có ai ở đó nữa không?" mặc dù đã đoán trước được phần nào câu trả lời nhưng Jungkook vẫn muốn hỏi
"Không, lúc hyung tới chỉ có em nằm đó thôi! Có chuyện gì sao?"
"À không, không có gì!" cậu cúi xuống bắt đầu ăn nhưng có cảm giác rằng những chuyện đêm qua rất chân thật.... đến tận bây giờ, cơ thể cậu vẫn bất giác run lên khi nghĩ tới hơi thở ấy!! Nóng hổi, nam tính đến không tưởng.
***
Tại công ty..
*Cốc cốc*
"Jungkook đó sao, vào đi!"
"Chào chủ tịch, có chuyện gì gọi con thế ạ??"
"Đây, con cầm đi!"
"Đây là gì vậy ạ?......"
"Cái này là tiền của buổi diễn hôm qua tập đoàn BeUD gửi cho con đấy!"
"Sao...sao nhiều vậy ạ?" cậu trợn tròn mắt, tất nhiên rồi, một tấm séc với 7 con số.
"Ta cũng không biết, khi kí hợp đồng họ không nhắc tới chuyện này nên bây giờ cứ thế nhận thôi!"
"Vâng!" nói xong Jungkook mang theo vẻ mặt đang trầm tư xin phép ra ngoài.
Ngồi trong phòng mình, cậu bắt đầu suy nghĩ.
Tại sao lại như thế được? Chắc là có nhầm lẫn gì đó. Yoongi hyung chỉ nhận được một nửa từng này thôi, không lí nào cậu lại được hơn. Huống hồ cậu chỉ mới debut cách đây mấy ngày.
Hồi nhỏ, Jungkook còn nhớ cha mẹ đã từng nói con người sống không nên tham lam, chỉ nhận về phần xứng với những gì đã làm. Đừng nên lấy quá nhiều, luật nhân quả, lấy của người tức khắc người sẽ lấy lại.
Tự lái xe đến BeUD, Jungkook vào hỏi tiếp tân để hẹn gặp chủ tịch vì người đã kí vào tấm séc này không ai khác ngoài cái tên Kim Taehyung.
"Cậu có lịch hẹn trước với Kim tổng không thưa cậu?" cô tiếp tân nhìn Jungkook niềm nở.
"À không có, nhưng cô giúp tôi chuyển lời tới ngài ấy rằng có người tên Jeon Jungkook muốn gặp,không biết ngài ấy có thời gian hay không?"
"Được, để tôi liên lạc!"
---
"Alo thư kí Song! Nhờ cô chuyển lời đến chủ tịch có cậu Jeon Jungkook muốn gặp!"
"Được!"
Cúp máy, người thư kí họ Song đó nhanh chóng gõ cửa phòng chủ tịch.
"Mời vào!"
"Chủ tịch, ở tiếp tân có người tên Jeon Jungkook muốn gặp ngài. Ngài có tiếp không ạ?"
"Đương nhiên rồi, bảo cậu ấy cứ lên đây. Sẵn tiện, cô hủy cuộc họp sắp tới cho tôi!" lạnh lùng giao nhiệm vụ cho thư kí.
---
"Được rồi, bây giờ cậu có thể lên gặp ngài ấy. Tầng cao nhất." tiếp tân sau khi nghe máy liền quay sang nói với Jungkook.
"Cảm ơn cô!"
Bước vào trong chiếc thang máy bằng kính có thể nhìn được khung cảnh xung quanh, Jungkook không khỏi rời mắt với kiến trúc của tập đoàn vững mạnh này. Mọi thiết kế đều toát lên uy quyền hiếm có, làm người ta đối với nơi này có một loại cảm giác tin tưởng tín nhiệm tuyệt đối. Nhân viên ở đây rất nghiêm túc song lại thân thiện, môi trường làm việc không có điểm nào cần khiển trách. Nói đến đây, Jungkook lại nhớ đến vị chủ tịch tối qua mới có cơ hội gặp mặt, một người đàn ông rất trẻ, đã gầy dựng nên một nơi như thế này thì quả thật trong lòng cậu ngưỡng mộ không thôi. Còn không nói đến Jungkook đã từng nghe qua một ít, so với các tổng tài đào hoa vẫn thường xuất hiện trên tivi suốt ngày "trêu hoa ghẹo bướm" thì Kim Taehyung, chính là người có tiểu sử trong sạch nhất. Có nghĩa là chưa bao giờ bị người ngoài đồn thổi với bất kì mĩ nữ nào. Cũng chưa từng nghe qua có dính tới Bạch Đạo hay Hắc Đạo gì gì đó. Cũng không có buôn lậu. Một hình mẫu vô cùng lí tưởng. Ngẫm nghĩ đến đó, Jungkook nuốt ực nước bọt, trong lòng cư nhiên lại thấy hồi hộp vô cùng.
END CHAP 5
#JungMi