Tổng Tài Biết Yêu [Vkook]

Chương 2: Bước ngoặt

.

.

.

Chiếc xe sang trọng dừng bánh trước một salon làm đẹp rất chuyên nghiệp và quy mô- Changed. Đó là một tòa nhà cao gồm nhiều tầng, mỗi tầng là một chuyên ngành riêng. Tầng 1 là chuyên về làm nail. Tầng 2 là chăm sóc da. Tầng 3 là tầng dành cho giày dép và trang điểm. Tầng cuối cùng tất cả đều là các hiệu làm tóc nổi tiếng. Các nhân viên ở đây đều làm việc rất tận tình và chuyên nghiệp làm cho khách hàng cảm thấy rất hài lòng, thoải mái. Mà ngày nay, nam giới ở Hàn Quốc cũng rất quan tâm đến ngoại hình nên việc Jungkook xuất hiện ở đây không có gì làm cậu phải lo lắng cả.

"A, ông Choi, lâu rồi mới thấy ông tới nhỉ!" vừa bước vào tòa nhà, một phụ nữ cũng trạc tuổi trung niên liền ra tận cửa tiếp họ.

"Bà Shin, hôm nay phải để cậu ấy cho bà rồi!" nói xong, ông Choi đẩy Jungkook từ sau lên.

"Cậu bé này thật xinh đẹp nha!" bà Shin tấm tắc khen khi nhìn thấy cậu. Trên khuôn mặt hiện rõ mấy phần yêu quý.

"Chào, tôi là Jeon Jungkook. Rất vui được gặp, bà Shin." Jungkook nở nụ cười để lộ hai răng thỏ xinh xắn. Rất đáng yêu và dường như chẳng có lấy một chút khuyết điểm.

"Được rồi Jungkook, cậu ở đây nhé, tôi có công việc phải đi ngay bây giờ. Làm phiền bà rồi bà Shin." ông Choi ôm tạm biệt bà Shin rồi rời đi.

5 tiếng sau..

Nếu có ai đó ngồi đợi Jungkook suốt 5 tiếng đồng hồ từ lúc cậu bước vào toà nhà đến khi cậu bước ra thì người đó chắc chắn sẽ bị cậu làm cho giật mình.

Lúc bước vào, phong cách của Jungkook theo kiểu bình dị thoải mái. Áo thun đỏ, quần jean dài. Tóc đen để tự nhiên không chải chuốt hay vuốt keo. Đó cũng là phong cách thường ngày của Jungkook, kể cả đi dạo phố hay đi làm cũng vậy.

Nhưng khi bước ra thì hoàn toàn khác biệt. Cũng có thể nói là trái ngược. Jungkook khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng làm làn da hồng hào trắng mịn của cậu không những không bị đánh chìm mà còn nổi bật hơn cả. Quần jean ôm màu xanh rách ở phần đầu gối. Tay đeo đồng hồ Gucci vàng kim. Dưới mang đôi giày da Timberland nâu sẫm, trông cực kì ưa nhìn. Vừa lịch lãm nhưng vẫn có nét trẻ trung. Tóc là phần cậu thay đổi nhiều nhất. Từ quả đầu đen nhánh để tự nhiên trở thành kiểu tóc bổ luống chẻ tỉ lệ 7:3, nhuộm màu tím than làm tăng vẻ cuốn hút ưa nhìn của cậu.

"Wow, đẹp quá đi!!" nữ A

"Perfect các cô ạ!!" nữ B

"..."

Lúc Jungkook đi từ tầng 4 xuống, những câu nói như thế cứ văng vẳng bên tai cậu. Một chút ngại ngùng lẫn một chút vui vẻ đang len lỏi khiến khoé miệng Jungkook không kiểm soát mà giương lên nụ cười nhẹ nhàng.

Ra đến cửa, xe của công ty đã chờ sẵn ở ngoài.

"Kookie của ta về cẩn thận nhé!" nghe giọng điệu của bà Shin cũng biết ngay là bà cực thích cậu nhóc này. Không những đáng yêu, mà ở cách cư xử của cậu, mặc dù cậu không nói chuyện nhiều, nhưng làm người ta có cảm giác rất muốn đến gần. Dù im lặng nhưng không hề có một nét gì muốn giữ khoảng cách với người khác.

Cậu chỉ cười rồi vẫy tay chào tạm biệt bà, sau đó lên xe. Chiếc xe Limo trắng dần khuất dạng sau những dãy nhà cao tầng.

***

Về đến công ty gặp ông Choi. Vừa nhìn thấy Jungkook, ông lập tức nở nụ cười hài lòng "Đúng là bà Shin, chẳng bao giờ làm tôi thất vọng!!"

"Được rồi Jungkook, chắc cả ngày nay cậu cũng mệt rồi. Để tôi bảo tài xế đưa cậu về nhà."

"Vâng thưa ông!" nói rồi cậu theo tài xế xuống lầu.

Trên đường về..

"Này anh ơi, có nhầm không?? Đây đâu phải đường về nhà tôi!" Jungkook ngó nghiêng xung quanh. Rõ ràng nhà cậu ở khu ngoại thành mà bây giờ lại chở cậu vào sâu trong nội thành.

"Thưa cậu Jeon, chủ tịch đã bảo tôi đưa cậu đến nhà mới. Đồ đạc của cậu đã được chuyển hết tới đó. Cả tiền thuê nhà cũ cũng đã thanh toán xong." người tài xế vẫn không nhìn cậu mà vừa trả lời vừa tập trung lái xe.

Jungkook không nói gì, chỉ lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi. Dựa lưng vào chiếc ghế bọc da xa xỉ, sao mà êm ái quá. Cả ngày nay cậu đã rất mệt mỏi rồi.

Nửa tiếng sau, cảm giác được xe đã dừng lại, Jungkook từ từ mở mắt. Trước mắt cậu giờ là một cánh cổng lớn màu đen có khắc những hoa văn nổi bằng đồng tinh tế.

"Cậu Jeon, đây là chìa khóa nhà. Cậu có cần tôi giúp gì nữa không?" lái xe cẩn thận đặt vào tay cậu chiếc chìa khoá màu bạc sáng loáng.

"À, không cần đâu, anh về nghỉ sớm đi!"

Tài xế nghe vậy cúi đầu chào cậu, sau đó quay trở về xe, lái xe đi. Còn Jungkook, từng bước một tiến đến mở cánh cổng sắt nặng kịch ra. Bên trong là một căn biệt thự màu trắng rất rộng lớn. Ở phía trước có đài phun nước lớn. Phía bên phải là một khoảng sân rộng có hồ bơi. Phía bên trái là vườn hoa trồng rất nhiều cây cối hoa lá. Mở cánh cửa gỗ hương ra là cả một khoảng không gian rộng rãi đầy đủ tiện nghi được sắp xếp gọn gàng. Nhà có tất cả ba lầu. Một là tầng trệt, tầng hai có 4 phòng: 1 phòng của chủ nhà, 2 phòng cho khách và 1 phòng đọc sách. Tầng 3 là sân thượng có một bộ bàn trà và cả ghế mây mà cậu vẫn luôn thích nữa.

Đi hết một vòng ngôi nhà, Jungkook mới nhận ra một điều, ở cái cuộc sống bộn bề công việc này, chỉ có những kẻ có tiền mới có thể sung sướиɠ. Xong cậu xuống lầu, ăn qua loa gì đó rồi đi ngủ. Ngày hôm nay thật dài, cũng thật mới mẻ!

***

Hai ngày sau, cũng đến lúc Jungkook bắt đầu công việc của mình. Cậu luyện tập không ngừng nghỉ để ra mắt album đầu tay. Jungkook vốn đã có giọng hát hay, kĩ năng nhảy lại ngày càng tiến bộ. Thế nên ông Choi rất hài lòng về cậu.

Tính tình vô cùng đáng yêu, cả cách mà cậu đối xử với các tiền bối làm mọi người suýt xoa không thôi. Những lời nói lễ phép mà cậu dành cho các tiền bối, không phải là một sự xu nịnh nào đó, chỉ là trong lòng, Jungkook thực sự cảm thấy ngưỡng mộ họ. Một người có thể hoàn hảo đến thế như Jungkook đương nhiên nhận được rất nhiều sự mong chờ từ khán giả, bằng chứng là những tấm băng rôn lớn, những bảng điện chạy đi chạy lại cái tên Jeon Jungkook ở các ga tàu điện ngầm. So với các ca sĩ solo khác, fansite cho riêng mình, Jungkook không thiếu. Chỉ là vẫn còn đang "ngồi ghế dự bị chờ đến lúc ra trận".

Khi nhìn thấy những hi vọng to lớn mà mọi người dành cho mình, cuối cùng, Jungkook cũng đã nhận ra chính mình từ nay sẽ phải sống và cố gắng vì thứ gì. Chuộc nhà? Chỉ còn là một phần, phần còn lại chính là chinh phục trái tim của mọi người bằng chính đam mê mà đến tận bây giờ, khi đã nếm đủ vị mặn chát của mồ hôi và nước mắt nơi phòng tập nóng bức, cậu mới nhận ra.

Ngày ra mắt cuối cùng cũng đến. Sau màn trình diễn của tiền bối Yoongi thì đến lượt cậu. Jungkook ra sân khấu với chiếc áo thun trắng khoác ngoài là chiếc áo khoác da xanh biển. Dưới là quần da bóng, ôm lấy đôi chân thon dài của cậu. Sau ca khúc mang âm hưởng ballad là màn trình diễn ca khúc sôi động nhất trong mini album debut. Chất nhạc EDM sống động với những động tác nhuần nhuyễn, bằng cách nào đó dã làm cho từng giọt mồ hôi rơi xuống của Jungkook trở nên lấp lánh dưới ánh đèn đỏ rực. Tiếng reo hò của người hâm mộ dường như lấn át cả tiếng nhạc, cứ thế hoà quyện cùng nhau, làm nên một khung cảnh khiến bất cứ ai cũng ngỡ ngàng. Có màn ra mắt nào ấn tượng được như thế? Có ai chỉ cần dùng đam mê của mình mà có thể khuấy động cả một sân khấu rộng lớn hay chưa?

Quả như ông Choi nói, điểm mạnh của Jungkook chính là tố chất của một nghệ sĩ. Jungkook sở hữu một giọng hát phù hợp với tất cả các thể loại âm nhạc. Cần thứ âm nhạc gì, liền có thể biến đổi tông giọng thành như thế ấy. Quả thực hiếm hoi. Không những thế, mấy ai có được vẻ đẹp hình thể để mỗi động tác đều là những ngôn từ khiến con người ta liên tưởng đến một nơi gọi là chốn tiên bồng như cậu? Và mấy ai chỉ cần dùng ánh mắt nhắm nghiền và những giọt mồ hôi lăn tăn trên trán liền có thể cướp đi trái tim của bao người? Không cần tìm đâu xa một vật gì đó giá trị, chính Jungkook, chàng trai bé nhỏ trên sân khấu lớn đằng kia, cậu chính là một cực phẩm mà không phải ai muốn đều có thể có.

Tại một căn biệt thự xa hoa..

"Bảo trợ lí Jung lên gặp tôi!" một giọng nam trầm ấm vang lên bên điện thoại.

*cốc cốc*

"Vào đi!"

"Chủ tịch có việc nhờ tôi sao?"

"Anh đi tìm hiểu thông tin của cậu ấy cho tôi!" vừa nói, người đàn ông này vừa chỉ vào màn hình tivi hiện đang phát sóng chương trình của Jungkook. "Nhớ... đầy đủ!"

"Vâng, thưa chủ tịch!"

Nói rồi trợ lí Jung đi ra ngoài. Bên trong, người đàn ông đó lại tiếp tục hướng mắt về phía màn hình tivi. Ánh mắt chăm chú đến khi màn biểu diễn kết thúc, ánh đèn sân khấu đồng loạt tối đen. Sâu trong tâm tư, bắt đầu xuất hiện tia ham muốn chiếm hữu khó có thể cưỡng lại.

END CHAP 2

#JungMi