Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 113: Đừng từ bỏ tình yêu với đàn dương cầm.

Editor: Cheeng cheeng

“Đánh chết hắn! Loại này đồ đê tiện đánh chết cũng không có người để ý tới!”

“Ôn Niệm Nam, ngươi đã chết là có thể giải thoát rồi, đi tìm chết đi!”

“Hắn sống hay chết cũng không liên quan gì tới ta!”

Người trên gường đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai rồi mở mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, tỉnh lại Ôn Niệm Nam ngực đập phập phồng kịch liệt , trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Ôn Niệm Nam ngồi dậy chậm rãi ôm lấy chính mình, qua hồi lâu mới đứng dậy cầm áo ngủ đi phòng tắm, bồn tắm đầy nước, Ôn Niệm Nam đem mình cả người ngâm trong nước, nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên hắn lại mở to mắt khi mơ hồ nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đứng ở ngoài bồn tắm nhìn hắn, Ôn Niệm Nam đột nhiên từ trong nước chui ra.

“Khụ khụ khụ…”

Ôn Niệm Nam vội lau nước trên mặt kính tinh thần hoảng loạn nhìn về bốn phía, cũng không nhìn thấy Cố Ngôn Sanh, thân thể căng thẳng mới dần dần thả lỏng.

Mình thế mà lại xuất hiện ảo giác

Ôn Niệm Nam mặc áo ngủ vào, bật đèn rồi bước ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm vào đàn dương cầm trong đại sảnh rồi ngây người, giơ tay chạm vào phím đàn rồi lại thu tay.

Đội ngũ đối ngoại của tập đoàn Cố thị vô cùng lợi hại, sau khi làm rõ các thông tin thì những kẻ tung tin hot đều đột nhiên lên tiếng xin lỗi.

Tin tức trên mạng mấy ngày nay đều bị tập đoàn Cố thì đè ép xuống, chuyện này cũng theo đó biến mất.

Nhìn nhưng tin tức trê hot search bị gỡ xuống, Thẩm An Lạc không tiếp tục xuống tay nữa, rốt cuộc mục đích của hắn đã thành công.

Thẩm Lạc An không nghĩ tới mọi việc lại thuận lợi như vậy, đến sau này hắn mới phát hiện chuyện này là có thế lực Tần gia đứng sau châm ngòi thổi gió, thảo nào mà đội ngũ đối ngoại của tập đoàn Cố thị không thể xóa được hot search này một cách thuận lợi.

Quán bar XX.

“Mang cho thêm một chai.”

Đường Sóc ngồi ở quầy bar uống say khướt, tay còn ở không ngừng hướng cái ly rót rượu, một ngụm uống hết ly rượu.

Ông chủ quán bar tò mò hỏi: “A, Đường Sóc ngươi làm sao vậy? Thất tình?”

“A, thất tình? Hắn không cho ta cơ hội thì sao nói là thất tình được”

Đường Sóc lấy di động ra, nhìn mặt trên mặt dây, trong mắt tràn đầy chua xót, say đến mức ngã bò vào quầy bar nói.

“Vì sao không cho tôi cơ hội, rõ ràng chúng ta ở bên nhau rất tốt, lúc ở chung ở bệnh viện không phải rất tốt sao? Vì sao lại đuổi tôi đi?”

“Vì sao lại khiến tôi có một cảm giác lúc gần lúc xa, làm tôi không có được cậu, làm tôi tưởng có được lại mất đi”

Ông chủ quán bar thấy hắn say liền gọi điện thoại cho Đường Luân Hiên, chỉ một lúc sau anh hắn liền tới, đem em trai đã uống say mang về nhà.

Từ ngày đó về sau Đường Sóc đột nhiên từ chối rất nhiều lời mời soạn nhạc, mà ca khúc hắn mới ra mắt từ trước đến nay đều rất hot, trong khoảng thời gian ngắn mọi chuyện trên mạng lại bắt đầu nóng lên.

Ngoài phòng không ngừng vang lên tiếng pháo hoa, Ôn Niệm Nam đứng ở cửa sổ sát đất trước nhìn những chùm pháo hoa vô cùng đẹp mắt ở bên ngoài, trong mắt tràn đầy ảm đạm.

Hôm nay là một ngày cuối năm, mọi người đều cùng người nhà của mình đoàn tụ bên nhau, nhìn pháo hoa, ăn cơm tất niên.

Ôn Niệm Nam ngồi một mình trên sô pha mở TV, ngơ ngác nhìn màn hình, cúi đầu nhìn về phía di động.

Hắn nghĩ gọi cho ba để nói chúc mừng năm mới , nhưng hắn sợ vì chuyện mình ly hôn với Cố Ngôn Sanh mà ba sẽ tỏ ra thất vọng.

Đinh

[ Niệm Nam, tôi ở cửa, cậu có thể ra ngoài một chút không? ]

Ôn Niệm Nam nhìn tin nhắn của Đường Sóc trên di động liền sửng sốt, hắn cho rằng ngày đó mình nói tuyệt tình như vậy thì về sau Đường Sóc không bao giờ sẽ liên hệ hắn.

Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài cửa trống trong không một bóng người, hắn không nhìn thấy ai đang định xoay người vào nhà, đọt nhiên “oành” một tiếng vang lớn, trên bầu trời đen tràn ngập ánh sáng của pháo hoa giống như là những ngôi sao băng lớn.

Một đám pháo hoa vô cùng đẹp nổ tung trên bầu trời như những ngôi sao băng, ở giữa chùm pháo hoa đột nhiên xuất hiện một hàng chữ.

“Năm mới vui vẻ!”

Đường Sóc đột nhiên từ một bên nhảy ra, trong tay cầm một bó hoa tươi cười đi tới.

“Pháo hoa đẹp không? Tôi đã nghĩ rất lâu, ha ha dòng chữ kia có thích hay không? Có phải rất có lòng không?”

Ôn Niệm Nam thật lâu không có mở miệng, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Đường Sóc cười rạng rỡ, Đường Sóc, run giọng nói: “ Cậu…Cậu thấy sao?”

Đường Sóc đột nhiên chớp chớp mắt, bắt tay đặt ở trên môi: “Hừ, Niệm nam, cậu xem phía sau là ai.”

“Tiểu Niệm”

Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng nói kia thân thể đột nhiên cứng lại, chậm rãi xoay người nhìn về phía sau người, khi nhìn đến gương mặt quen thuộc, trong nháy mắt hốc mắt liền mắt đỏ.

“Ba!”

Ba Ôn thấy Ôn Niệm Nam gương mặt gầy gò, nước mắt tràn đầy, giọng khàn khàn nói: “ Con gầy quá!”