Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca ôm lấy nhau, cùng nằm xuống giường, yên lặng nhìn đối phương.Vệ Minh Khê đưa tay chạm vào khuôn mặt Dung Vũ Ca, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ mi, đôi má, tựa hồ như muốn thoả nỗi tương tư trong nhiều năm qua.
Dung Vũ Ca mặc cho ngón tay Vệ Minh Khê mơn trớn trên gương mặt mình, lại càng ôm Vệ Minh Khê chặt hơn nữa, Vệ Minh Khê gầy quá, làm cho nàng rất đau lòng.
“Nàng sẽ không đi nữa phải không?” Vệ Minh Khê vẫn có cảm giác bất an, chỉ sợ lỡ như nàng chớp mắt một cái thì Dung Vũ Ca sẽ rời đi, bao nhiêu lần trong mộng, Dung Vũ Ca đều lạnh lùng ra đi, lạnh lùng lưu lại bóng lưng cho nàng.
“Ta sẽ không li khai nữa, nàng ngủ đi, dưỡng tinh thần thật tốt, ngày mai sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới.” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nói, từ sau khi Cao Hiên mất, có lẽ Vệ Minh Khê không lúc nào có được một giấc ngủ ngon, thân thể đã sớm mệt mỏi quá mức nhưng thần kinh vẫn bao trùm trong trạng thái căng thẳng, nếu không giúp nàng thanh tĩnh, điều dưỡng thân thể thật tốt, Vệ Minh Khê sẽ giống như dây cung bị kéo căng cực hạn, không lâu sẽ đứt đoạn và ngã gục.
“Thật sao?” Vệ Minh Khê không dám tin, vẫn hỏi lại một lần nữa, nàng không dám thả lỏng bản thân mình, sợ rằng đây chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi thì cái gì cũng không còn, nếu là vậy thì nàng thà rằng giấc mộng này cứ dừng lại càng lâu càng tốt.
Dung Vũ Ca gật đầu lần nữa: “Đừng lo, ta sẽ vẫn mãi ở bên nàng, nàng đã mệt lắm rồi, nàng cố ngủ đi, ngoan ngủ đi…” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng đặt lên trán Vệ Minh Khê một nụ hôn, dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu dỗ dành, giống như thôi miên, cứ một lần lại một lần, làm cho thần kinh đang căng thẳng của Vệ Minh Khê cũng dần dần buông lỏng.
Không biết qua bao lâu, Vệ Minh Khê mới khó nhọc từ từ tiến vào giấc mộng, Dung Vũ Ca nhìn hai má Vệ Minh Khê, chóp mũi khẽ cay cay, ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm, thì ra người mình đặt tâm tư nhiều nhất vẫn chính là nàng, mỗi một ngày rời xa Vệ Minh Khê, trong lòng ngoài sự trống rỗng thì không còn gì khác. Dung Vũ Ca tựa đầu Vệ Minh Khê vào ngực mình, trái tim có cảm giác như được lấp đầy.
Dung Vũ Ca chợt phát hiện mặc dù Vệ Minh Khê đang ngủ, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay của nàng, giống như sợ nàng rời đi vậy, hiểu được chuyện này làm cho lòng Dung Vũ Ca cảm thấy ấm áp vô cùng, rốt cuộc Vệ Minh Khê cũng biết giữ chặt tay mình.
Dung Vũ Ca ôm Vệ Minh Khê, cũng từ từ tiến vào giấc mộng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm qua hai người được ngủ yên bình như thế.
***
Không lâu sau bên ngoài truyền ra tin tức, Hoàng Hậu lúc trước bệnh trường kì, nay là Thái Hậu đã khoẻ lại và hồi kinh, cục diện chính trị ở triều đình cũng lập tức thay đổi, hoàng quyền từ tay Vệ Minh Khê chuyển giao về cho Dung Vũ Ca, Vệ Thái Hoàng Thái Hậu buông rèm chấp chính sửa thành Dung Thái Hậu buông rèm chấp chính. Dung gia vốn hiển hách, nay lại càng như thêu hoa trên gấm, phú quý vinh hoa không để đâu cho hết, là bậc hoàng thân quốc thích quyền khuynh thiên hạ, thanh âm trách móc Vệ Minh Khê cũng theo việc nàng lui về hậu cung rời xa hoàng quyền mà dần dần tiêu thất.
***
Vũ Dương nhìn Dung Vũ Ca đang ở cách đó không xa, mang một chén canh đút cho Vệ Minh Khê, quả thật nhìn không có gì quá chướng mắt, nếu như không biết các nàng là tình nhân thì có lẽ vẫn nghĩ rằng Dung Vũ Ca hiếu thuận, ngay cả mình đã làm mẫu thân của nàng bao nhiêu năm trời, đã lần nào được đãi ngộ như thế đâu? Hiện tại hai quả phụ ở trong cung cho dù hết sức thân mật, người khác cũng chỉ nghĩ rằng các nàng là mẹ hiền dâu thảo giúp đỡ lẫn nhau, cũng không khiến người khác chú ý như năm đó, nào ai có thể lường được các nàng có loại quan hệ như vậy đâu?
Kỳ thật Dung Vũ Ca hồi cung, tâm tình Vũ Dương rất phức tạp, nữ nhi về tới hoàng cung, ít nhất cũng không cần lo lắng nàng lại bỏ đi, nhưng về tới hoàng cung nghĩa là nữ nhi và Vệ Minh Khê lại dây dưa lần nữa.
Nhưng giờ phút này tâm tình nàng so với năm đó khi biết tình cảm nghịch luân giữa hai người lại hoàn toàn bất đồng, hiện tại Vũ Dương tuy không thừa nhận thứ tình cảm nghịch luân giữa các nàng, nhưng cũng không có ý định muốn chia rẽ các nàng như năm ấy. Các nàng ở cùng một chỗ đã không còn giống lúc trước có tính tổn thương như thế, người bị hại đều đã chết hết rồi, cũng không còn ai để các nàng hại nữa. Quan trọng nhất là đã nhiều năm trôi qua nhưng nghiệp chướng kia vẫn không buông bỏ được Vệ Minh Khê, sợ là có chết cũng không quay đầu, ngay cả quản mình cũng không quản nổi nữa rồi.
Vũ Dương vẫn cảm thấy không nên hồi cung làm gì, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ đi.
“Ngoại tổ mẫu…” Cao Mộ Ca rất tinh mắt, vừa thoáng nhìn đã thấy được Vũ Dương cách đó không xa, liền kêu lên.
Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê quay đầu nhìn thấy Vũ Dương, hai người nhất thời có chút không tự nhiên. Dung Vũ Ca buông bát canh, trước đó vài ngày còn lời thề son sắt không bao giờ cùng Vệ Minh Khê dây dưa nữa, nên hiện tại quả thật nàng có chút chột dạ.
Vũ Dương trừng mắt liếc Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê một cái, nhưng tay lại vuốt ve đầu Cao Mộ Ca, cũng may còn có Mộ Ca không giống như Dung Vũ Ca, mẫu thân đứng bên ngoài lâu như vậy cũng chưa phát hiện ra, thực khiến lòng người lạnh lẽo!
“Mẫu thân, sao người lại đến đây?” Dung Vũ Ca cười lấy lòng.
“Thì sao nào? Ta không nên tới sao?” Vũ Dương nhướn mày hỏi.
“Sao người nói vậy được, mẫu thân đến thăm nữ nhi, nữ nhi vui còn chẳng kịp nữa là…” Dung Vũ Ca tiếp tục cười lấy lòng, kỳ thật đối với ý đồ Vũ Dương đến đây, Dung Vũ Ca vẫn có chút không yên, nàng biết tình cảm của mình và Vệ Minh Khê vẫn là khúc mắc trong lòng mẫu thân, nay mình lại cùng Vệ Minh Khê một chỗ…
truyện ngôn tình full
“Vệ Minh Khê, lăng Hiên nhi không phải đã định ở Nam Sơn sao? Sao ngươi lại chuyển đến bên cạnh lăng mộ Hàn nhi?” Vũ Dương tức giận chất vấn, Hiên nhi không phải là không có nơi táng, sao lại táng trong phạm vi lăng Hàn nhi, chỗ đó là lưu lại cho Đế hậu, tuy rằng Vũ Dương cũng không hy vọng đem Vệ Minh Khê táng bên cạnh Hàn nhi, nhưng như vậy thật sự không hợp lễ pháp.
Vệ Minh Khê nhíu mày, việc này nhất định là do Dung Vũ Ca lén thay đổi.
“Mẫu thân, đây là chủ ý của ta, cái này đã hỏi qua ý quốc sư, cũng không cần lo…”
“Công chúa, Vệ Minh Khê tự biết ngày sau không xứng bồi tiếp cạnh tiên đế, tự biết có tội, ngày sau sẽ đem táng ở ngoại vi lăng viên tiên đế để thủ lăng bồi tội…”
Vũ Dương cũng mơ hồ hiểu được Dung Vũ Ca là loại lòng dạ hẹp hòi nhất, rõ ràng nàng không hi vọng ngày sau đem táng Vệ Minh Khê bên cạnh Hàn nhi, mặc dù theo mình thì Vệ Minh Khê cũng không xứng táng chung.
“Được, Vệ Minh Khê, ngươi phải giữ lời đó, ngày sau đem ngươi táng ở ngoại vi lăng Hàn nhi, vì mình chịu tội.” Vũ Dương không hề nhiều lời.
“Mẫu thân…” Dung Vũ Ca nhíu mày, ngoài lăng viên? Vậy ngày sau sử quan sẽ viết về Vệ Minh Khê như thế nào đây? Vệ Minh Khê nắm lấy tay Dung Vũ Ca, ý bảo không cần lại chọc giận Vũ Dương, chính mình cũng không để ý những việc đó.
Vũ Dương lạnh lùng trừng mắt liếc Dung Vũ Ca một cái, Dung Vũ Ca sợ lại chọc giận Vũ Dương, cũng không dám hé răng nữa, chỉ cần ngày sau Vệ Minh Khê không phải táng cùng cữu cữu, vậy táng làm sao cũng không quá trọng yếu.
Sau khi Vũ Dương trở về, Vệ Minh Khê liền thở dài: “Nàng cần gì vì chuyện này khiến cho mẫu thân nàng mất hứng vậy?”
“Đúng là ta ích kỷ, nhưng lần này mẫu thân đến mặc dù xem như chỉ hỏi chuyện lăng viên, nhưng chính xác là muốn hỏi chuyện của ta, có phải người đã ngầm chấp nhận rồi hay không?” Dung Vũ Ca vui vẻ hỏi.
Vệ Minh Khê nở nụ cười nhàn nhạt, ngầm chấp nhận thì đương nhiên không, nhưng cho dù như thế nào thì đây đối với các nàng cũng coi như là chuyện tốt.