Cung Khuynh - Hiện Đại Thiên

Chương 45: Bên trong rất lẳng lơ

Đêm đó cũng giống đêm đầu tiên mà Dung Vũ Ca ngủ lại, Vệ Minh Khê lại mất ngủ. Nỗi lòng như đập chuột, đập một con, con khác lại nhảy ra, tốc độ mau vô cùng, làm cho Vệ Minh Khê trở tay không kịp. Những lời Dung Vũ Ca thì thầm bên tai, còn cả thứ cảm giác mà thân thể tự đánh thức kia, cùng câu tự hỏi gạt bỏ thân phận, giới tính và tuổi tác thì có cảm giác gì với Dung Vũ Ca không, toàn bộ tràn ngập tâm trí.

Dung Vũ Ca nói, mình là đối tượng cho ảo tưởng ướŧ áŧ bản năng của em ấy từ khi mười ba tuổi, điều này làm Vệ Minh Khê cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô rất ít khi nghĩ đến mặt đó. Cuộc đời cô giống như không có thời kỳ trưởng thành, về mặt tâm lý, hình như trực tiếp thành niên. Quãng thời gian thiếu nữ, cô chưa từng trải qua quá trình thiếu nữ tình hoài, cũng không sinh ra thứ tình yêu ngây thơ đối với ai, sự hứng thú tò mò gì đó trong thời kỳ trưởng thành của thiếu nam thiếu nữ cô cũng không có. Cô không cần mẹ giảng giải khóa học về sinh lý, từ sớm cô đã đọc hết sách sinh vật, cũng sớm thập phần rõ ràng cấu tạo của cơ thể người, đối với thân thể, đối với tìиɧ ɖu͙© cũng chưa bao giờ cảm thấy có gì thần bí. Trước khi chọn chuyên ngành toán làm nghề nghiệp của mình sau này, cô cũng từng cân nhắc trở thành bác sĩ, chỉ là sau đó lại từ bỏ ý niệm đó. Nguyên nhân là, bác sĩ sẽ bề bộn nhiều việc, cô sẽ không có nhiều tự do để chi phối thời gian, cho dù hiện tại thời gian rảnh cũng chỉ giao tiếp với công thức toán học, nhưng ít nhất tự do, có thể chủ động tự điều phối.

Tính dục, cảm giác mà thân thể nảy sinh, cộng hưởng nào đó giữa hai người sinh ra trong lúc vô tình, như thể thời kỳ trưởng thành đến trễ, làm cho Vệ Minh Khê sinh ra sự lo âu cùng xao động. Đây là cảm giác bất an mà cảm giác sinh lý mang đến cho cô, nhưng về mặt tâm linh, cô lại càng lo lắng, rõ ràng lần nào cô cũng từ chối Dung Vũ Ca, nhưng mỗi lần đều không thể kiên định dứt khoát không chừa đường lui như khi từ chối những người khác, như vậy nhất định sẽ khiến Dung Vũ Ca có ảo giác em ấy có thể tới gần mình. Vệ Minh Khê tự nhận Dung Vũ Ca không chịu buông tay, có trách nhiệm rất lớn là do mình, nhưng cô cũng không biết vì cái gì mình cứ hết lần này tới lần khác đối xử ngoại lệ với Dung Vũ Ca, khi đã biết rõ không thể. Em ấy như một đề toán khó nhất, giải mãi không ra kết quả. Đề giải không được, Vệ Minh Khê có thể để đó mặc kệ, dù sao còn thời gian, cũng không có ai ra hạn cô nhất định phải giải trong một khoảng thời gian nào đó. Nhưng đạo đề Dung Vũ Ca này, Vệ Minh Khê cũng không thể tỏ vẻ mặc kệ, bởi vì đề bài này mang đến cảm giác bất an mãnh liệt, làm cho cô ngay cả hiện tại cũng chẳng thể bình tâm tĩnh khí như mọi ngày.

Dung Vũ Ca cảm giác được Vệ Minh Khê không ngủ, nàng cũng không ngủ được. Nàng không biết Vệ Minh Khê đang nghĩ gì, nhưng nàng cảm thấy giờ khắc này trong đầu Vệ Minh Khê hẳn có mình tồn tại, chẳng qua không tránh khỏi lo lắng băn khoăn không biết Vệ Minh Khê có giận mình không, có thể nghĩ ra cớ gì mới để từ chối mình không.

Người nói thẳng tâm sự ra luôn dễ ngủ hơn người cứ thích chôn giấu tâm sự trong lòng. Qua hồi lâu, trong đầu Dung Vũ Ca tràn ngập đều là Vệ Minh Khê, dần dần ngủ thϊếp đi, có lẽ nàng cần mơ Vệ Minh Khê đến an ủi mình, mơ thấy Vệ Minh Khê, nàng liền có thể không kiêng nể gì đến gần cùng làm càn.

Dung Vũ Ca ngủ thϊếp đi, thân thể lại vô thức xích lại gần Vệ Minh Khê. Lúc xoay người, chăn trên người Dung Vũ Ca lại tuột xuống đến eo, cả cánh tay lộ ra ngoài chăn.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca đã ngủ nhưng lại vẫn cố sáp lại gần mình, tâm tình thập phần phức tạp. Đối với chuyện Dung Vũ Ca vừa cưỡng hôn mình vừa rồi, cô vốn giận, nhưng giờ chút bực bội đó sau khi thấy Dung Vũ Ca vô thức lại gần, lại tan mất hơn phân nửa. "Thích" của em ấy có lẽ đại loại là khả năng có thể tới gần đối phương, tựa như giờ phút này cho dù đang ngủ, em ấy cũng muốn tới gần mình. Cầu mà không được, sẽ rất đau khổ, nghĩ đến đó, không hiểu sao Vệ Minh Khê lại sinh ra một tia thương tiếc cho Dung Vũ Ca, cô cảm thấy một cô gái xih đẹp dám dùng môt trái tim nóng bỏng như thế đi thích, hẳn không nên chịu nỗi thống khổ vì cầu mà không thể có được, em ấy nên xứng với những gì tốt đẹp nhất trên thế gian.

Vệ Minh Khê bất giác đưa tay kéo chiếc chăn bị tuột xuống trên người Dung Vũ Ca lên, che kín cánh tay bộ lộ ra, sau đó sâu kín thở dài một hơi, cảm thấy có chút phiền muộn.

"Vệ Minh Khê, em khiến chị ngủ không ngon à?" Dung Vũ Ca tỉnh lại, thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Vệ Minh Khê liền biết chắc chắn đêm qua cả đêm cô ngủ không yên, trong lòng thập phần thương tiếc, tự kiểm điểm không biết có phải mình quá vội vàng không. Đừng nói là Vệ Minh Khê, đổi lại là mình thì cũng sẽ không dễ dàng nhận lời.

"Chuyện không liên quan đến em." Tu luyện, đều là hướng vào phía trong mà tu, tự xem tâm của mình, nếu ưu phiền, đó là do tâm mình loạn, không phải lỗi của người khác, Vệ Minh Khê cũng không cho rằng đó là vấn đề của Dung Vũ Ca, mà là vấn đề của mình.

"Buổi chiều em đi, sẽ không lại gây phiền phức cho chị nữa." Dung Vũ Ca mở miệng nói, nàng không muốn khiến Vệ Minh Khê cảm thấy mình phiền, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải đi, nàng lại không nỡ.

Thần sắc cùng ngữ khí của Dung Vũ Ca khó nén được cô đơn và quyến luyến, Vệ Minh Khê xem vào mắt, lại không biết nên nói gì cho phải.

***

Liên Huân từ nước ngoài về, lúc đáp máy bay đã trễ, ngủ một giấc cho lại sức, sáng sớm liền đuổi tới đại học Q, trải qua một phen hỏi thăm, nàng cũng tìm được ký túc xá của Vệ Minh Khê. Trực giác nói cho nàng biết, Dung Vũ Ca đang ở chỗ của Vệ Minh Khê. Kỳ thật nàng cũng hiểu, cho dù biết mấy ngày nay Dung Vũ ca đều sớm chiều ở chung với Vệ Ming Khê, cho dù Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê đã ngủ cùng nhau đi nữa, nàng xuất hiện sẽ chỉ khiến Dung Vũ Ca phản cảm thì nàng cũng muốn xuất hiện tại đây. Nàng muốn biết tình địch rốt cuộc trông thế nào, lại cực lực ngăn cản hai bọn họ bên nhau, cho dù không thể thay đổi điều gì thì nàng cũng muốn nỗ lực vì tình cảm của mình. Không làm gì thì không phải tính cách của nàng.

Liên Huân theo địa chỉ đi tìm, đi vào khu ký túc xá cho nhân viên ở đại học Q mà Vệ Minh Khê ở. Nàng chỉ biết ký túc xá của Vệ Minh Khê ở khu này, lại không biết rốt cục là phòng nào. Nàng không có khả năng đi gõ cửa từng căn một, chỉ có thể tìm ai đó để hỏi.

Đúng lúc này, Giang Ngưng Nguyệt cũng mất ngủ cả đêm từ ký túc xá của mình lại đây. Tối hôm qua nàng cũng không về nhà, vẫn ở lại ký túc xá. Có người muốn cướp cô gái mà nàng thích, nàng làm sao có thể an tâm để hai người họ cùng nhau, cả đêm đều hận không thể lập tức đi gõ cửa ký túc xá của Vệ Minh Khê, nhưng lý trí lại bắt nhịn đến hừng đông, đợi đến giờ, nàng cảm thấy thích hợp mới đi. Từ sáu bảy giờ đã bắt đầu dậy sớm trang điểm, nàng không mong dung mạo so ra kém tình địch. Nàng thừa nhận Dung Vũ Ca xinh đẹp hiếm thấy, nhưng nàng cũng đâu kém, căn bản không phải cùng một hình tượng với Dung Vũ Ca, cho nên so sánh không tính, tựa như mẫu đơn và linh lan (hoa lan chuông), ai nói nhất định linh lan không đẹp bằng mẫu đơn chứ? Nàng còn cảm thấy linh lan u nhã thanh lệ hơn mẫu đơn kìa!

Liên Huân cản lại Giang Ngưng Nguyệt, ngăn người ta lại rồi mới chú ý tới, cô gái này rất đẹp, khí chất cũng tốt, còn rất biết ăn mặc. Cảm giác đầu tiên mà Giang Ngưng Nguyệt mang đến cho Liên Huân là cô gái này mặt ngoài thoạt nhìn mang đến cho ngươi ta cảm giác khí chất văn tĩnh, nhưng trên thực tế, bên trong rất lẳиɠ ɭơ, bề ngoài lúc này nhìn rất tao nhã, trên thực tế lại đã trải qua tỉ mỉ cân nhắc, ví dụ như cổ chữ V kia, phần lộ ra thực khắc chế, lại vừa đúng, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện dẫn người nghĩ xa xôi, nhưng cũng không quá lộ liễu khiến người ta cảm thấy đẹp mà tục, vừa nhìn là biết muốn ra ngoài đi quyến rũ người khác rồi. Nhưng Liên Huân không thể không thừa nhận, một người con gái ở độ tuổi đó, xứng với khí chất như vậy, kỳ thật vẫn có mị lực phi thường, loại nữ nhân thành thục có mùi vị này, không phải một cô gái trẻ tuổi có thể có.

Đại khái độ tuổi và khí chất của Giang Ngưng Nguyệt làm cho Liên Huân lập tức liên tưởng đến Vệ Minh Khê, nghĩ thầm Vệ Minh Khê hẳn cũng là loại nữ nhân lẳиɠ ɭơ ngầm như thế. Nghĩ đến chuyện Dung Vũ Ca bị loại gái già phóng đãng này câu đi mất, Liên Huân liền có điểm ghét bỏ và khinh bỉ, cũng không có hảo cảm gì với Giang Ngưng Nguyệt.

"Dì à, dì biết ký túc xá của Vệ Minh Khê ở đâu không?" Liên Huân cố ý hỏi, bà cô này hẳn hơn mình đến mười tuổi, kêu một tiếng "dì" cũng không quá.

Phụ nữ vốn rất nhay cảm với tuổi tác, nếu là bình thường thì Giang Ngưng Nguyệt cũng sẽ chỉ hơi phật lòng chút thôi, cũng sẽ không nhạy cảm như thế, nhưng ngày hôm qua sau khi biết Dung Vũ Ca tồn tại, nay lại gặp một cô gái con lai sàn sàn bằng tuổi Dung Vũ Ca, ánh mắt làm càn quét tới quét lui trên người mình tràn đầy khinh thường đánh giá, cỗ làm càn này chẳng khác gì Dung Vũ Ca, ngay cả vẻ xinh đẹp bức người kia cũng thế, đều làm cho người ta chán ghét y như Dung Vũ Ca. Còn chiều cao, cũng từa tựa Dung Vũ Ca, càng khiến người ta không ưa.

Giang Ngưng Nguyệt cao 166cm, thấp hơn Vệ Minh Khê, cũng thấp hơn Dung Vũ Ca, so với Liên Huân cao 174cm lại càng thấp, đặc biệt Liên Huân còn đi giày cao gót. Mà quan trọng nhất là, cô gái lai này cũng đến tìm Vệ Minh Khê, ai biết có phải lại một tiểu yêu tinh có ý đồ với Vệ Minh Khê hay không. Giờ phút này sự bài xích cùng chán ghét của Giang Ngưng Nguyệt với Dung Vũ Ca cũng đã chuyển dời một phần lên cô gái lai cố ý khoe khoang tuổi trẻ trước mặt. Trong mắt Giang Ngưng Nguyệt, con gái khoe khoang mình còn trẻ là một chuyện cực kỳ nông cạn, cứ như thể các nàng sẽ vĩnh viễn dừng ở tuổi mười tám vậy.

"Ngại quá, dì tuổi lớn, không nhớ rõ." Giang Ngưng Nguyệt hàm chứa ôn nhu nhẹ giọng đáp, Vệ Minh Khê không ở cạnh, nàng cũng sẽ không cố kỵ nhiều đến thế. Nàng chỉ ôn nhu săn sóc với Vệ Minh Khê, cùng với một số người bình thường khác, chứ không phải loại chó mèo tùy tiện nhảy ra từ ven đường có thể hưởng thụ được.

"Không nhớ rõ? Cũng chính là biết nhưng không nói, phải không?" Liên Huân nhướn mày hỏi, bà cô già này còn rất thù dai, chẳng qua xem chừng cũng là bị mình chọc đúng chỗ đau, nếu không cũng sẽ không để ý đến thế.

Giang Ngưng Nguyệt từ chối cho ý kiến, nàng mới sẽ không lại dẫn đường cho cô gái lai này. Đêm qua, nghĩ đến chuyện mười hai năm trước tự mình đưa Dung Vũ Ca đến trước mặt Vệ Minh Khê, nàng buồn bực đến muốn hộc máu, đồng dạng sai lầm, nàng làm sao có thể phạm phải một lần nữa chứ? Nghĩ đến Dung Vũ Ca, Giang Ngưng Nguyệt lại tăng thêm vài phần phản cảm đối với Liên Huân trước mắt.

"Cô cũng biết Vệ Minh Khê?" Dung Vũ Ca tồn tại, Giang Ngưng Nguyệt miễn cưỡng còn có thể tìm được trong kí ức, nhưng cô gái lai trước mắt này, nàng lại thật sự không có chút ấn tượng nào, cũng không cảm thấy Vệ Minh Khê sẽ quen biết, nàng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi Liên Huân, dù sao chuyện liên quan đến Vệ Minh Khê, nàng vẫn thực để ý.

"Không biết." Liên Huân thành thật đáp.

"Vậy cô tìm em ấy làm gì?" Giang Ngưng Nguyệt hỏi tiếp.

"Nói cho cô biết thì cô sẽ chỉ cho tôi ký túc xá của Vệ Minh Khê sao? Để tôi miễn phải hỏi người khác." Liên Huân biết mình thật ra không cần lãng phí thời gian với bà cô này, nàng có thể trực tiếp đi hỏi người khác, nhưng nàng có trực giác bà cô này hẳn có quan hệ với Vệ Minh Khê. Dù sao tầm tuổi đó, lại ở đây, ít nhất phải là đồng nghiệp.

"Cô nói đi, rồi tôi sẽ quyết định." Nếu là tình địch, để cô ta hỏi người khác và tự mình dẫn đi đương nhiên khác nhau. Nếu không phải tình địch, mình thật ra có thể dẫn cô ta đi. Nàng đang lo lắng không có cớ gì để đi quấy rầy Vệ Minh Khê, một mình đi tìm Vệ Minh Khê cứ cảm giác có mấy phần cố ý, rất khẩn trương, cứ cảm thấy Dung Vũ Ca sẽ đắc ý.

Hết chương 45

------------------------------

Minh Dã: Đúng vậy, CP của Giang Ngưng Nguyệt chính là Liên Huân.

Bách Linh: Thấy chưa, tui đoán chuẩn quá mà, 2 người này thành đôi là hợp lý nhất rồi.