Cung Khuynh - Hiện Đại Thiên

Chương 43: Có cảm giác cái gì người này cũng có thể làm được!

"Đúng rồi, chị, em và chị Ngưng Nguyệt ở Nhật Bản mua cho chị nhiều quà lắm!" Nếu Dung Vũ Ca ở lại đã là chuyện không thể thay đổi, Vệ Minh Hoa liền tính ở ký túc xá của chị mình nhiều một lát, giảm bớt thời gian Dung Vũ Ca và chị gái ở cùng nhau, tuy cũng chỉ an ủi về mặt tâm lý, nhưng dù sao vẫn tốt hơn không làm gì.

Vệ Minh Hoa mở vali của mình, trong vali chỉ có rất ít quần áo và vật dụng cá nhân, gần như cả chiếc vali cơ bản đều là đồ ăn vặt.

"Chị, cái này ăn ngon lắm, chị nếm thử đi." Vệ Minh Hoa tìm một món quà vặt mình cảm thấy đặc biệt xuất sắc đưa cho Vệ Minh Khê, nhìn thoáng qua Dung Vũ Ca, không đưa thì có vẻ không ổn lắm, lại không nỡ! Sau một lúc lâu do dự, Vệ Minh Hoa cuối cùng vẫn tiếc nuối đưa một món tráng miệng nho nhỏ cho Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca hiển nhiên chướng mắt ít đồ ăn vặt đó, chẳng qua Vệ Minh Hoa bằng lòng chia đồ ăn vặt cho mình, chứng tỏ địch ý không quá mạnh mẽ, ngày nào đó tìm cơ hội cải thiện một chút mới được.

"Cám ơn Minh Hoa." Dung Vũ Ca cười ngọt ngào với Vệ Minh Hoa.

Vệ Minh Hoa nhìn nụ cười tươi của Dung Vũ Ca, bị nụ cười kia kinh diễm đến da đầu run lên, má ơi, thật là đẹp, còn không phải yêu nghiệt sao? Vệ Minh Hoa theo bản năng nhìn thoáng qua Giang Ngưng Nguyệt ở một bên, vẫn là chị Ngưng Nguyệt đoan trang chính khí hơn.

"Không cần khách khí." Minh Hoa vội vàng rút lui khỏi bên cạnh Dung Vũ Ca, tới gần Giang Ngưng Nguyệt, cho thấy mình và chị Ngưng Nguyệt cùng một phe, chờ lui lại rồi mới phản ứng lại, Dung Vũ Ca thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, thế nào lại giống chị mình gọi thẳng tên mình như thế, dù sao cũng phải thêm một tiếng "chị" phía trước "Minh Hoa" chứ. Đáng tiếc đường cong phản xạ của mình chậm, muốn nghe Dung Vũ Ca gọi mình một tiếng "chị", đã qua ngữ cảnh mất rồi.

Buổi tối Vệ Minh Khê rất ít ăn cơm, nhưng cũng không phải hoàn toàn nghiêm khắc tuân thủ, vì không làm mọi người mất hứng, Vệ Minh Khê mở món tráng miệng mà Vệ Minh Hoa tặng mình ra, cắn một miếng.

"Thế nào, ăn ngon không?" Vệ Minh Hoa vẻ mặt chờ mong hỏi Vệ Minh Khê.

"Ăn ngon, hương vị rất kỳ diệu, rõ ràng rất bình thường, lại có cảm giác bất ngờ vui mừng ngoài ý muốn." Dung Vũ Ca đáp trước Vệ Minh Khê.

"Hương vị rất đặc biệt, phải không?" Vệ Minh Hoa có chút hưng phấn hỏi ngược lại. Chị Ngưng Nguyệt và chị gái mình không quá coi trọng đồ ăn, cho nên ăn món đặc biệt nào đó, rất khó cảm giác được, thế nhưng tiểu yêu tinh Dung Vũ Ca này lại có cảm giác giống mình, Vệ Minh Hoa ngoài ý muốn cảm thấy có chút kinh hỉ.

"Ừ, vị tuyệt quá, em cũng muốn nếm thử vị cái của chị......" Trong lúc nói chuyện, Dung Vũ Ca đột ngột cắn một cái lên món ăn vặt mà Vệ Minh Khê đã cắn kia, động tác tự nhiên đến thế.

Căn phòng trong nháy mắt yên tĩnh, Giang Ngưng Nguyệt nhìn màn này, sắc mặt khẽ biến, trở nên có chút mất tự nhiên. Vệ Minh Hoa sợ ngây người, nghĩ thầm, chỉ với hành động này, da mặt mỏng như chị Ngưng Nguyệt có chết cũng không làm được, ngay cả mình cũng chưa từng cắn đồ ăn trong tay chị mình, cứ cảm thấy nếu làm thế sẽ là một loại mạo phạm. Tiểu yêu tinh quả nhiên là tiểu yêu tinh, da mặt thật sự dày, nhưng chẳng hiểu sao chỉ cắn một cái mà lại rõ ràng toát ra cảm giác thân mật, là sự thân thiết vô cùng mà dù chị Ngưng Nguyệt ở cạnh gần hai mươi năm cũng không đạt được.

Giang Ngưng Nguyệt không xác định được Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê thật sự thân thiết đến mức đó hay không, nếu không phải lần đầu tiên, như vậy hai người đó đã thân tới mức đấy, mình hiển nhiên có chút dư thừa. Nếu đây là lần đầu tiên, thái độ của Dung Vũ Ca cũng quá tự nhiên rồi, thậm chí có thể chắc chắn sau khi làm thế, Vệ Minh Khê cũng sẽ không phản cảm mới dám làm, hay là do Dung Vũ Ca thuần tuý vì quá trẻ, cho nên thích làm gì thì làm, không kiêng nể gì?

Sắc mặt Giang Ngưng Nguyệt ngưng trọng nhìn Vệ Minh Khê, đang chờ cô phản ứng, mà cảm giác lúc này, lại như chịu dày vò.

Vệ Minh Khê nhìn sắc mặt khẽ biến của Giang Ngưng Nguyệt, và biểu tình đã kinh ngạc đến ngẩn ra của Minh Hoa, trong lòng thế nhưng có cảm giác ngượng ngùng xấu hổ. Biết rõ hành động khi nãy của Dung Vũ Ca là cố ý, cô vẫn luôn biết Dung Vũ Ca đặc biệt khôn vặt, thích am hiểu dùng một ít thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.

"Nếu em thích thì ăn hết đi." Vệ Minh Khê đem đồ ăn đã bị Dung Vũ Ca cắn đưa cho nàng.

"Minh Hoa không để ý chứ?" Dung Vũ Ca thấy sắc mặt Giang Ngưng Nguyệt khẽ biến, có chút mừng thầm, nếu Vệ Minh Khê có thể ăn thứ mình đã cắn thì đương nhiên tốt nhất, không thể cũng không sao cả, chỉ cần Vệ Minh Khê không tỏ vẻ bài xích cùng chán ghét thì Dung Vũ Ca cảm thấy mình đạt được một nửa mục đích rồi.

Giang Ngưng Nguyệt thấy Vệ Minh Khê không ăn thứ Dung Vũ Ca đã cắn qua, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn không thoải mái, bởi vì Vệ Minh Khê không bài xích hành vi vượt quá giới hạn của Dung Vũ Ca.

"Cô cắn rồi giờ chẳng lẽ muốn chị tôi ăn nước miếng của cô chắc?" Ngữ khí của Vệ Minh Hoa có chút ghét bỏ nói.

Chuyện kiểu này mọi người tự hiểu ngầm là được, nói rõ ra, liền xấu hổ.

"Tôi thật ra cũng mong được thế lắm đấy chứ." Dung Vũ Ca vốn nên xấu hổ thì ngược lại tỏ vẻ không biết xấu hổ, mình không ngại, đương nhiên ngại sẽ là người khác.

Mà người xấu hổ nhất, không ai khác chính là Vệ Minh Khê, sắc mặt vừa ngượng vừa mất tự nhiên.

Yêu tinh da mặt dày quá, Vệ Minh Hoa cảm thấy xong rồi, chị Ngưng Nguyệt da mặt mỏng là điểm yếu, người thanh lãnh như chị mình, da mặt không dày thì làm sao theo đuổi được!

Giang Ngưng Nguyệt nhìn Dung Vũ Ca không kiêng nể gì biểu đạt nội tâm của mình, chán ghét Dung Vũ Ca mà đồng thời cũng có chút hâm mộ. Một Vệ Minh Khê luôn tao nhã bình tĩnh rất ít khi có lúc xấu hổ mất tự nhiên, khi đó Vệ Minh Khê càng giống một người bình thường, càng dễ tiếp cận.

"Chị cũng có quà cho Minh Khê này." Đúng lúc đó Giang Ngưng Nguyệt hợp thời nói sang chuyện khác, giảm bớt cảm giác xấu hổ cho Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca nhìn về phía Giang Ngưng Nguyệt, Giang Ngưng Nguyệt kịp thời giải vây cho Vệ Minh Khê, làm mình ngược lại như rất không hiểu chuyện!

Giang Ngưng Nguyệt tìm trong vali, lấy ra một chiếc váy.

"Ở Nhật Bản nhìn thấy chiếc váy này, chị cảm thấy đặc biệt hợp với Minh Khê." Giang Ngưng Nguyệt nói.

"Em cũng thấy hợp với chị, chị Ngưng Nguyệt cũng mua một cái kiểu giống thế, hợp nhau lắm ." Vệ Minh Hoa bổ sung.

Dung Vũ Ca nhìn chiếc váy trong rương hành lý của Giang Ngưng Nguyệt, quả thật rất hợp, mặc vào như thể đồ đôi, nàng cũng không hy vọng Vệ Minh Khê và Giang Ngưng Nguyệt mặc đồ cặp. Nếu Vệ Minh Khê muốn mặc đồ đôi thì cũng chỉ có thể mặc với mình!

"Oa, đẹp quá đi mất!" Dung Vũ Ca ngạc nhiên khoa trương hô lên.

Vệ Minh Khê vừa nghe ngữ điệu khoa trương của Dung Vũ Ca liền biết nàng lại muốn giở trò gì đó.

Giang Ngưng Nguyệt hơi nhíu mày, trải qua giao phong ngắn ngủi, nàng biết Dung Vũ Ca là đối thủ khó chơi, là loại nữ nhân có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

"Chị Ngưng Nguyệt, em có một yêu cầu hơi quá đáng, em rất thích chiếc váy này, chị Ngưng Nguyệt, có thể tặng nó cho em được không?" Dung Vũ Ca trực tiếp đòi Giang Ngưng Nguyệt, rất không biết xấu hổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Vệ Minh Khê mặc đồ đôi với Vệ Minh Khê, mặt mũi gì đó không quan trọng nữa!

"Tôi cho em tên và địa chỉ chỗ đó, em tự đi mua một cái mà mặc, được không?" Giang Ngưng Nguyệt đương nhiên không hy vọng Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca mặc giống nhau, nhưng càng không hy vọng quà của mình tặng Vệ Minh Khê lại bị Dung Vũ Ca cầm đi mất, cảm giác cái gì người này cũng dám làm!

"Cũng được!" Dung Vũ Ca vui vẻ đồng ý, nếu mình thật sự cố tình đòi cái váy kia cho bằng được thì cũng quá ngang ngược không ai ưa rồi, mình mới sẽ không làm chuyện sai lầm như thế ở trước mặt Vệ Minh Khê, chỉ cần mua giống thôi, đến khi Vệ Minh Khê mặc lại lén đổi là được rồi.

Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca mặc dù tuỳ hứng một chút, nhưng vẫn biết giữ đúng chuẩn mực, không quá phận.

"Cảm ơn, lần sau không cần cố tình mua quà cho em." Vệ Minh Khê nhận chiếc váy, cảm ơn Giang Ngưng Nguyệt.

"Vệ Minh Khê, trước khi em mua được váy, không cho chị mặc trước, chúng ta cùng mặc, được không?" Dung Vũ Ca hỏi.

Giang Ngưng Nguyệt nghe Dung Vũ Ca nói, không thoải mái cực kỳ, nhưng lại không thể phát tác. Dung Vũ Ca ỷ mình còn nhỏ, có thể bá đạo tuỳ hứng một chút, ngược lại, là một người phụ nữ trưởng thành như mình, lại không thể so đo với Dung Vũ Ca, sẽ khó coi lắm.

"Cô bá đạo quá đấy, chị của tôi thích mặc lúc nào thì mặc, chị tôi cần gì phải nghe lời cô nói?" Vệ Minh Hoa lại không cần cố kỵ nhiều đến vậy, bất mãn hỏi ngược lại.

"Chị cô tu dưỡng tốt như vậy, không thèm để ý mặc khi nào, còn tôi thì để ý. Một người không thèm để ý, một người để ý, đương nhiên lấy ý kiến của người để ý làm chuẩn, có gì không đúng chứ?" Dung Vũ Ca cười hỏi Vệ Minh Hoa.

Vệ Minh Hoa cạn lời, phát hiện tiểu yêu tinh này rất giỏi miệng lưỡi, mình hoàn toàn nói không lại, chị mình không để bụng khi nào mặc, không phải, chị mình là không thèm để ý, nhưng chị Ngưng Nguyệt lại để ý mà!

"Em tin chị Ngưng Nguyệt sẽ không ngại đâu, đúng không?" Dung Vũ Ca chuyển hướng qua Giang Ngưng Nguyệt, lại vị trà xanh mười phần, mặt mang mỉm cười hỏi Giang Ngưng Nguyệt.

"Minh Khê thích mặc khi nào là quyền của Minh Khê." Giang Ngưng Nguyệt cũng mỉm cười đáp, đem vấn đề lại đẩy ngược về cho Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê xưa nay yêu thanh tịnh, cảm giác ba nữ nhân trước mắt không người nào yên tĩnh cả, đột nhiên có chút hoài niệm những ngày tháng đó. Nhưng hiển nhiên, quãng thời gian ồn ào này còn có thể tiếp tục, bởi vì cô phát hiện Minh Hoa và Ngưng Nguyệt có vẻ cũng không có ý muốn rời khỏi ký túc xá của mình.

Dung Vũ Ca buồn bực muốn chết, vốn định buổi tối cuối cùng sớm lên giường với Vệ Minh Khê để trải qua thế giới của hai người, nay đều bị hai người kia phá huỷ, mình còn giống một đầu gà trống đang mở trạng thái chiến đấu, lấy một địch hai, tuy nhân số không chiếm ưu thế, nhưng cũng may mình lực lượng mạnh mẽ, dám ở tràng chiến đấu này vô thanh vô tức chiếm thượng phong.

Dung Vũ Ca khi đó còn chưa ý thức được, trên mặt trận tình cảm, có thể chiếm thượng phong cũng không lợi hại bao nhiêu, mà là sự thiên vị vô thức của Vệ Minh Khê mới đáng giá. Có thể qua đêm ở ký túc xá của Vệ Minh Khê, đối với Giang Ngưng Nguyệt mà nói thì cũng đã là thắng lợi rồi.

Rốt cục, đến tối hơn chín rưỡi, Vệ Minh Khê là người không chịu nổi bầu không khí kỳ quái này trước, để Giang Ngưng Nguyệt và Vệ Minh Hoa rời khỏi ký túc xá của mình.

Giang Ngưng Nguyệt về đến phòng ký túc, cứ nghĩ đến lúc này Dung Vũ Ca đang nằm trên giường Vệ Minh Khê là máu nóng sôi trào, hoàn toàn ngủ không được, toàn bộ buổi tối đều bị vây trong trạng thái mất ngủ.

Giang Ngưng Nguyệt và Vệ Minh Hoa rời khỏi ký túc xá của mình rồi, Vệ Minh Khê rốt cục cảm giác phòng mình khôi phục lại sự an tĩnh.

Dung Vũ Ca cảm giác uy hϊếp được giải trừ, không còn giống một con thú nhỏ đang dựng thẳng lông để bảo vệ lãnh địa của mình nữa, dịu ngoan bình thản trở lại.

"Vệ Minh Khê, đêm nay em muốn ngủ bên ngoài." Dung Vũ Ca đưa ra yêu cầu với Vệ Minh Khê.

"Như thế kỳ lắm." Vệ Minh Khê không muốn đổi vị trí.

"Đêm cuối cùng rồi, Vệ Minh Khê, chỉ một yêu cầu nho nhỏ thôi, chị cũng không thể nhận lời em được sao?" Dung Vũ Ca lã chã chực khóc nhìn Vệ Minh Khê hỏi, như thể nếu Vệ Minh Khê mà không chịu thì nước mắt sẽ rơi bất cứ lúc nào.

Vệ Minh khê biết rõ Dung Vũ Ca giả vờ, nhưng nghĩ đến mình hơn người ta nhiều tuổi đến vậy, thôi thì bỏ đi, cứ để mặc em ấy.

Cuối cùng Vệ Minh Khê vẫn nằm vào trong.

Hết chương 43

-------------------------------------

Bách Linh: Bản QT ra nhanh hơn đó mọi người, ai đợi ko được thì đọc QT nhá, chứ dạo này m lười lắm :"