Chương 17
Vệ Minh Khê, em trưởng thành!
Thời điểm Dung Vũ Ca tới, ăn mặc tương đối giống sinh viên một chút, nửa người trên là áo phông màu đen, nửa người dưới là quần jean màu lam. Mặc dù nàng đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, nhưng vẫn có rất nhiều người sẽ không nhịn được nhìn về phía nàng. Có một số người, cho dù không nhìn được trọn vẹn cả khuôn mặt, chỉ vẻn vẹn dáng người với tỉ lệ hoàn mỹ cũng làm người ta không rời được ánh mắt. Dung Vũ Ca kế thừa dáng của Cao Nhã Trinh, bây giờ thân cao 170cm, chân đặc biệt dài, vừa nuột nà lại thẳng, có thể xưng là đôi chân hoàn mỹ. Mặc dù Vũ Ca mới mười sáu tuổi, nhưng xác thực dậy thì tốt vô cùng, chỗ nên có thịt thì một phần không thiếu, chỗ không nên có thịt tuyệt đối sẽ không dư một phần, trước lồi sau vểnh, eo nhỏ cổ dài, quả thực hoàn hảo đến không thể bắt bẻ, có đường cong gợi cảm nữ tính.
Cho dù mặc đồ sinh viên bình thường cũng không giấu được dáng người Dung Vũ Ca, huống chi cặp mắt hoa đào lộ ra ngoài, sóng nước lấp lánh, quá câu người. Một dáng người cực phẩm như thế, phối hợp với cặp mắt đào hoa câu người đó, dù không nhìn được ngũ quan khác, cũng sẽ không có ai hoài nghi đây không phải là một mỹ nữ tuyệt phẩm.
Từ nhỏ đến lớn Dung Vũ Ca đã sớm quen với ánh mắt của người khác, cho nên hoàn toàn không thèm để ý, chỉ bắt đầu tìm phòng học mà Vệ Minh Khê muốn tới dạy.
Khoa toán của ĐH Q, toàn khoa không đến một trăm người, có hai lớp, mỗi lớp hơn bốn mươi người. Nhưng mỗi lần Vệ Minh Khê đều lên lớp ở phòng hội trường lớn, bởi vì sinh viên khoa khác đến học ké quá nhiều. Nói đến học ké, kỳ thật cũng không chính xác, bởi vì không phải sinh viên chuyên khoa toán, người thật sự nghe giảng và hiểu được cũng không nhiều, phần lớn đến để thấy phong thái của Vệ Minh Khê.
Đặc biệt mấy ngày trước, sau màn cầm tiêu hợp tấu của Vệ Minh Khê và Giang Ngưng Nguyệt, người đến học ké liền càng nhiều. Thời điểm Dung Vũ Ca đến phòng học, phát hiện căn bản không còn chỗ ngồi, cơ bản đã đầy người, chỗ còn chưa ngồi đầy thì cũng đã có người cầm sách chiếm chỗ.
Dung Vũ Ca chuẩn bị thương lượng với nữ sinh viên ở gần mình nhất.
"Bạn học, có thể thương lượng chuyện này không?" Dung Vũ Ca hỏi.
"Nói đi". Mục Tĩnh Doanh dùng ngữ khí lãnh đạm trả lời.
"Mình không phải sinh viên trường này, là hâm mộ mà đến, muốn dự giờ của giáo sư Vệ, nếu để mất cơ hội ngày hôm nay thì rất khó lại tìm được dịp khác, cho nên bạn có thể nhường chỗ cho mình được không? Mình sẽ đền bù cho bạn." Dung Vũ Ca hỏi.
"Không được." Mục Tĩnh Doanh lãnh đạm trực tiếp cự tuyệt. Lớp của giáo sư Vệ, chỉ cần không xung đột với lớp chuyên ngành của mình, nàng đều sẽ tới dự, nàng rất thích lớp số học của giáo sư Vệ.
Dung Vũ Ca bởi vì bề ngoài xinh đẹp, từ nhỏ chiếm quá nhiều lợi thế, cực ít người sẽ từ chối một người xinh đẹp như nàng, nay bị người cự tuyệt đương trường như vậy, nhất thời còn không quen. Đương nhiên Dung Vũ Ca cũng biết mình yêu cầu quả thật có chút vô lý, người không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc nên từ chối cũng là chuyện đương nhiên.
Dung Vũ Ca chỉ có thể chuyển mục tiêu, thương lượng với nam sinh ngồi trước bàn Mục Tĩnh Doanh. Dù sao đàn ông, càng dễ dàng bị sắc đẹp của nàng mê hoặc.
"Bạn học à......." Dung Vũ Ca lại lặp lại y như đúc những gì mới nói với Mục Tĩnh Doanh vừa rồi, chỉ là ngữ khí mềm hơn một chút, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm nam sinh bề ngoài xấu xí kia.
Nam sinh nọ đối diện với đôi mắt có thể câu hồn của Dung Vũ Ca, dù hắn không nhìn thấy khuôn mặt dưới khẩu trang, nhưng chỉ riêng đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn mình kia, hắn liền không thể nói ra bất kỳ lời nào cự tuyệt. Hắn cảm giác trái tim mình ngưa ngứa, như bị hạ cổ, ngốc ngốc gật đầu.
"Cảm ơn bạn." Ngữ khí Dung Vũ Ca vui sướиɠ nói cảm ơn, thanh âm kia thanh thuý êm tai.
"Không.......cần khách khí......." Nam sinh kia có chút lắp bắp đứng lên, đem vị trí tặng cho Dung Vũ Ca, đứng dây đi ra phòng học, lúc đi còn luyến tiếc đi một bước lại ngoái đầu nhìn Dung Vũ Ca một cái.
Dung Vũ Ca đạt được mục đích tâm tình rất tốt, cũng không keo kiệt đáp trả một nụ cười mỉm với nam sinh kia, cười lên mặt mày càng thêm quyến rũ. Sau đó, Dung Vũ Ca liền đem nam sinh nọ ném ra khỏi đầu, kiên nhẫn chờ Vệ Minh Khê xuất hiện.
Mục Tĩnh Doanh thờ ơ lạnh nhạt chứng kiến toàn bộ quá trình Dung Vũ Ca sử dụng mỹ nhân kế, nghĩ thầm chi phí sử dụng mỹ nhân kế cũng quá thấp đi, một ánh mắt, hai câu nói, một nụ cười liền đạt được mục đích. Quả nhiên người đẹp đều có đường tắt có thể đi, dù sao trên đời này kẻ ngốc chỉ nhìn mặt nhiều lắm.
Dung Vũ Ca nhìn thời gian, lập tức sẽ lên lớp, tâm tình của nàng không yên ổn, vừa nghĩ Vệ Minh Khê sẽ lập tức xuất hiện, trái tim của nàng liền đập "thình thịch", kia là nữ nhân mình thích suốt mười năm.
Tiếng chuông vào học vang lên, Dung Vũ Ca cảm giác trái tim mình đập nhanh đến mức khó có thể chịu đựng, không ngừng đυ.ng vào l*иg ngực, vội đến sắp nhảy ra ngoài. Dưới sự kích động cùng chờ mong của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê đúng giờ vào lớp.
Từ khoảnh khắc Vệ Minh Khê bước vào lớp học, ánh mắt Dung Vũ Ca dính trên người Vệ Minh Khê không rời, là nữ nhân khiến nàng tâm động. Trên người Vệ Minh Khê có loại khí chất thi thư mà phải thấm vào lâu dài mới có thể nuôi dưỡng nên được, mực hoa khó giấu, thanh lãnh cao khiết, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn. Vệ Minh Khê mười năm trước đã tự hình thành ý vị, Vệ Minh Khê mười năm sau, sẽ càng có mị lực hơn mười năm trước, bền bỉ như dư hương của nước hoa, để cho người ta hễ gặp là không quên, dư vị lâu dài.
Hôm nay Vệ Minh Khê mặc một bộ váy liền áo màu xanh xám dài đến gối, nhất quán thanh lịch bảo thủ, đoan trang hào phóng. Màu trơn cơ bản mặc lên người Vệ Minh Khê luôn luôn mang theo một cỗ cảm giác thanh lãnh lịch sự tao nhã, đồng thời còn có loại cảm giác cấm dục không nói nên lời. Thân thể đơn bạc, váy liền áo mặc trên người cô liền có loại cảm giác tiên phong đạo cốt.
Toàn lớp học, nhiều người đến vậy, im ắng, ngay cả tiếng hô hấp cũng không dám quá lớn, chỉ sợ quấy nhiễu Vệ giáo sư.
Vệ Minh Khê đã quen với chuyện bị một đám sinh viên đến học ké, chỉ cần không ảnh hưởng cô giảng bài là được. Cô nhìn quét một vòng phòng học, từ sau khi tham gia buổi diễn văn nghệ đón tân sinh viên mấy ngày trước, hình như càng nhiều sinh viên đến học. Tầm mắt cô rơi xuống chỗ Dung Vũ Ca, hơi khựng lại một lát, bởi vì trong toàn bộ lớp, cũng chỉ mình nàng đeo khẩu trang, ánh mắt xinh đẹp kia làm cho Vệ Minh Khê có cảm giác quen thuộc. Bất quá tầm mắt của cô cũng không dừng lại lâu lắm, sau khi nhìn quét một vòng, liền thu hồi tầm mắt, chuẩn bị giảng bài.
Cảm giác được tầm mắt của Vệ Minh Khê tạm dừng trên người mình, Vệ Minh Khê đang nhìn mình, hiểu biết điều đó làm Dung Vũ Ca cảm giác trái tim mình bắt đầu run rẩy. Chỉ tiếc, ánh mắt kia dừng lại quá ngắn, làm cho Dung Vũ Ca chưa kịp dư âm tư vị đó, Vệ Minh Khê đã thu tầm mắt trở về.
Nếu nói Vệ Minh Khê chỉ đứng riêng nơi đó liền có mị lực thuyết phục mọi người, kia nói về lớp Vệ Minh Khê dạy cũng có ý vị. Chẳng cần biết nơi này có hơn phân nửa số người nghe không hiểu Vệ Minh Khê giảng bài, nhưng tiếng nói ôn nhu thoáng chút thanh lãnh kia, như một cơn gió đêm mát lành thổi tới trong đêm mùa hạ, làm cho người ta cảm giác dễ chịu đến thế.
Khi Vệ Minh Khê giảng bài, tự tin đến vậy, toàn thân như tỏa sáng, như thể chứa cả sông núi ở trong lòng.
Cái gì mà Tô-pô*, Dung Vũ Ca căn bản nghe không hiểu, nhưng cũng không gây trở ngại nàng cảm thụ mị lực của Vệ Minh Khê. Hình tượng kia so với Vệ Minh Khê trong kí ức, càng câu hồn nàng. Dung Vũ Ca cảm giác mình sắp điên rồi, bị cảm giác tâm động cùng xao động không ngừng trong nội tâm sắp bức điên. Dung Vũ Ca phát hiện mình luân hãm hoàn toàn, trái tim nóng bỏng, ngay cả mặt nàng cũng cảm thấy hơi nóng lên.
(*Tô pô hay tô pô học có gốc từ trong tiếng Hy Lạp là topologia (tiếng Hy Lạp: τοπολογία) gồm topos (nghĩa là "nơi chốn") và logos (nghiên cứu), là một ngành toán học nghiên cứu các đặc tính còn được bảo toàn qua các sự biến dạng, sự xoắn, và sự kéo giãn nhưng ngoại trừ việc xé rách và việc dán dính. - Bách Linh: đừng hỏi, hỏi tui cũng ko hiểu, cái này trên wiki =.=)
Ở thời đại thiết bị điện tử lưu hành phổ biến, Vệ Minh Khê là một người kiên trì không cần nhiều thiết bị điện tử, kiên trì thật sự viết bảng. Mỗi bước suy luận, quá trình giải toán, đều viết phi thường cặn kẽ, tận hết khả năng làm cho sinh viên chuyên ngành của mình có thể lý giải được từng điểm tri thức.
Chữ của Vệ Minh Khê phi thường xinh đẹp, viết bảng cũng phi thường chỉnh tề, quả thực có điểm OCD*. Đương nhiên, nội dung trên đó đối với rất nhiều sinh viên không cùng chuyên ngành mà nói, quả thực khó hiểu như thiên thư.
(*Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế)
Hai khóa học liền nhau, khóa học của Vệ Minh Khê, vào thời điểm nghỉ ngơi trung gian, sinh viên chuyên ngành sẽ vây lên để hỏi vấn đề chuyên môn, Vệ Minh Khê đều nghiêm túc giảng giải. Ở mặt dạy học, cô phi thường chịu trách nhiệm.
Dung Vũ Ca nhìn dáng vẻ Vệ Minh Khê chăm chú nghe sinh viên nói chuyện, cũng nghiêm túc giảng bài cho họ, trong lòng phi thường hâm mộ, hận mình không thể là sinh viên của cô, có thể thường xuyên dự khóa của cô, sau đó tìm đủ vấn đề để quấn quýt lấy cô mà hỏi, sẽ có thêm rất nhiều cơ hội để tiếp cận cô. Đâu như hiện tại, chỉ có thể nhìn người khác mà thèm!
Thời gian hai khóa học rất nhanh liền trôi qua. Vệ Minh Khê cũng giống thường ngày, kết thục bài giảng, hơn nữa giải đáp hết nghi vấn cho sinh viên rồi mới rời khỏi phòng học.
Sau khi Vệ Minh Khê rời đi, Dung Vũ Ca đến trước bục giảng, nhặt viên phấn vừa rồi Vệ Minh Khê dùng để viết lên. Đây là phấn mà Vệ Minh Khê đã chạm qua, đối với Dung Vũ Ca mà nói, có ý nghĩa khác biệt.
Vừa nãy Dung Vũ Ca sử dụng mỹ nhân kế làm cho Mục Tĩnh Doanh khắc sâu ấn tượng, trước khi rời khỏi phòng học, Mục Tĩnh Doanh phát hiện người kia vừa rồi nhặt viên phấn mà giáo sư đã dùng để viết lên, thầm nghĩ, sẽ không phải loại sinh viên biếи ŧɦái có ý tưởng không an phận gì với Vệ giáo sư đấy chứ!
Dung Vũ Ca nhặt viên phấn lên rồi, lập tức đuổi ra khỏi lớp, quả thật giống một tên biếи ŧɦái, một đường theo đuôi Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê đang trên đường chuẩn bị đi đến căn tin của trường, cảm giác có người vẫn đi theo mình, vì thế cô liền xoay người nhìn.
Sau khi quay lại, cô liền nhìn thấy cô gái đeo khẩu trang ở lớp học vừa rồi.
Vệ Minh Khê nhìn đến mình, nội tâm Dung Vũ Ca có điểm kích động, nàng cảm giác tay mình cũng run rẩy.
"Em đi theo tôi có chuyện gì sao?" Vệ Minh Khê hỏi.
"Vệ Minh Khê." Dung Vũ Ca cảm giác trái tim mình lại muốn lao ra, nàng cố lấy dũng khí mới có thể gọi thẳng tên Vệ Minh Khê như trước đây. Khi còn bé mình mới có thể để một Vệ Minh Khê không quen biết ôm mình, mình sau khi lớn lên lại hơi nhát gan, đối mặt với Vệ Minh Khê, thế nhưng cảm giác ngượng ngùng đến thế, ngay cả hô ba chữ "Vệ Minh Khê" mà thanh âm cũng có chút run rẩy.
Người gọi thẳng tên cô cũng không nhiều, đồng nghiệp hơn tuổi đều gọi cô là tiểu Vệ, sinh viên thì gọi là Vệ giáo sư, người thân thì gọi Minh Khê, mà người gọi cả họ cả tên như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vệ Minh Khê thật ra nhớ rõ, cô bé tên Dung Vũ Ca mười năm trước ấy thật ra sẽ gọi thẳng cả họ cả tên mình. Ánh mắt cực kỳ xinh đẹp của cô gái này, quả thật rất giống ánh mắt của cô bé mười năm trước kia.
"Vệ Minh Khê, chị còn nhận ra em không?" Dung Vũ Ca áp chế sự xao động trong nội tâm, mở miệng hỏi.
"Em là Dung Vũ Ca sao?" Vệ Minh Khê không xác định hỏi.
Vệ Minh Khê còn nhớ mình, chị ấy nhận ra mình, biết được điều này làm cho nội tâm Dung Vũ Ca cảm thấy vui sướиɠ dâng tràn.
"Là em!" Ngữ khí Dung vũ Ca đầy kích động cùng nhảy nhót.
Sau khi Vệ Minh Khê biết thiếu nữ trước mắt là Dung Vũ Ca, trong lòng có loại cảm giác không thể nói rõ. Mấy ngày trước, nhìn thấy em ấy trên quảng cáo, lại không ngờ thiếu nữ trong quảng cáo kia nhanh như vậy xuất hiện trước mắt mình, mà em ấy lại vẫn còn nhớ rõ mình. Thiếu nữ trước mặt, vừa xa lạ lại quen thuộc, nói quen thuộc mà lại mới lạ bởi vì dù sao đã mười năm không gặp.
"Vệ Minh Khê, em đã trưởng thành!" Dung Vũ Ca tuyên cáo với Vệ Minh Khê.
Hết chương 17
----------------------------
Minh Dã:
Dung Vũ Ca: Em đã trưởng thành, Vệ Minh Khê, chị có thể hưởng dụng.
Vệ Minh Khê: Còn chưa trưởng thành mà.
Dung Vũ Ca: Cũng nhanh thôi
--------------------
Bách Linh: Lại 1 nhân vật nữa xuất hiện =)) Tĩnh Doanh có mặt thì giờ chỉ còn thiếu mỗi Tiểu Hoa với Đổng thái phi là đủ bộ =)) Ai hóng cặp này giống mình ko?
Phải nói Tĩnh Doanh kiếp nào cũng nhìn DVC với ánh mắt rất khinh bỉ, và hình tượng kiếp nào của DVC trong mắt TD cũng rất chi biếи ŧɦái vô sỉ =))
Sáng lên Tấn Giang thấy chương 16 bị khóa mấy bạn ạ, kêu là có nội dung ko thuần phong mỹ tục, khóa lại bắt tác giả sửa, tui cười chết mất =)) có mấy dòng thế mà cũng bị khóa, kiểu này Tấn Giang định chỉ cho phép viết truyện thiếu nhi chắc? =)) à chưa hẳn, có những loại truyện thiếu nhi dành cho người lớn mà, kiểu như Shin - cậu bé bút chì đó, ẩn dụ lắm cơ =))