"Ơ! Hùng da^ʍ tặc hôm nay mày cũng đi học?"
Hai cái thằng cúp học cả tháng, hôm nay bỗng nhiên đi học?
Đúng là bạn chí cốt, có học cùng học, vô học cùng vô học.
Trần Long cảm thấy trùng hợp, vận mệnh như có kỳ diệu an bài.
Hùng ngại ngùng:
"Tao bị nhốt, mới trốn trại."
Haha.
Trò chuyện một lát Long mới hiểu được hóa ra lâu nay thằng Hùng ở nhà đập tiền trò chơi, cố gắng lắm hôm nay cũng lên được cấp 11.
Nhân tài à! Mới có gần hai tháng thoát map tân thủ!
Tự nhau thương nghiệp thổi phồng, hai thằng lại ăn ý quay ra cổng trường.
Haha! Mày nghĩ chính là tao nghĩ.
Hùng da^ʍ tặc nhìn con xe Dream hết sức im lặng:" Djtme mày định bao giờ cho nó về hưu?
Long:" Về con cờ! Mày có lên không? Dám chê bạn nghèo tao lại vả cho bây giờ?"
Hùng:"Thôi bớt xạo lờ! Hay mày muốn giả nghèo tìm tình yêu đích thực. Nói thật ngồi đau đít vãi cả lờ, lại còn đéo có giảm sóc... Haha! Mày xả khói như này công an bắt chết!"
Long:"Bắt tao có gì dùng?"
Hùng:" À! Tao quên mất mẹ mày làm quan to, ai dám bắt mày?"
Đúng lúc có hai cô gái ngang qua nghe lọt tai câu này.
"Còn không phải giả dạng chủ tịch sao? Ta xem là nghèo thật!"
Đồng ý! Làm gì có chủ tịch nào biết lái xe Dream?
Lại còn bốc phét mẹ làm quan!
Khinh bỉ.
Phốc....
"Long! Mày đừng cản tao, tao muốn chơi chết bọn nó."
"Chân mày, mày đi, tao cản làm gnữ"
"Thôi! Tao tha, không thèm chấp não tàn! Dạo này cũng nhiều thằng giả danh Trần Long đi xe Dream lừa kiếm bạn chơi."
"Kệ! Ngu thì chết bệnh tật éo gì? Có khi nhân lúc tao lại bán được con Dream giá cao."
Hùng:" Mà mày có định đổi cái trường học?"
Long:" Còn hơn một năm nữa mới tốt nghiệp, mày lo sớm thế?"
Trần Long trước kia thường xuyên đội sổ, có nguy cơ ở lại lớp. Thế nhưng bây giờ cúp học thường xuyên hắn lại không sợ.
Lớp học toàn người nhà đâu.
Hùng:". Tao nói là học viện ProX."
Long sững sờ!
Phải à! Học viện ProX được thành lập chuyên nghiệp hướng dẫn về những điều liên quan tới trò chơi. Nó cũng được coi là một trường Đại học, có điều tiêu chí tuyển sinh của nó hoàn toàn khác với các trường khác.
Không phải dựa trên học lực, mà dựa vào điểm thuộc tính trong game, biểu hiện trong game.
Vì là vậy nên nó cũng không yêu cầu học hết Trung học!
Mặc dù ProX không có cái chim gì dạy cho Trần Long, hắn chơi game cùng người thường khác nhau, nhưng Trần Long vẫn rất động tâm.
Xin chào! Ta là Trần Long sinh viên năm nhất Đại học ProX!
Nhiều oai phong, không phải một cái sinh viên kiếp trước Trần Long có thể so sánh được.
Xe chạy chậm chậm trên đường, Trần Long cũng mặc kệ thằng Hùng da^ʍ tặc ngồi sau nhăn mặt kêu gào.
Một cái xe taxi đột nhiên tạt vào lề, xe Trần Long không có phanh tí đυ.ng.
Lái xe cũng không có tỏ thái độ to tát.
Con mẹ!
Một cái người đàn ông khoảng 30 đồng phục đóng thùng công sở bước xuống xe.
"Trần Long! Ngươi là Trần Long sao?"
"Tìm mày kìa Long!"
Hóa ra là cố ý, thì ra lái xe éo thấy sợ hãi gì!
Người đàn ông nói:
"Ta tên là Trung! Hân hạnh được gặp!"
Long lắc đầu, không quen!
"Khục! Hôm trước ngươi trong trò chơi đánh chết ta."
Hùng nháy mắt cái hiểu, hóa ra là người chơi bị Trần Long đánh chết, hôm nay chính chủ tìm đến bàn luận về chiến lợi phẩm.
Nói đến Hùng là người đầu tiên của Long!
Người chơi đầu tiên bị thằng Long gϊếŧ!
Bị gϊếŧ trong trò chơi không có đau đớn nhưng rất tê tái.
Trần Long:" Ta không phải cố ý! Ngươi hiểu? Chuyện này ta sẽ không quản, đủ thời gian tự động quay lại như cũ."
Quá hạn 30 ngày không thu thì lại quay lại với độc hành, muốn kết đôi ai, không ai quản.
Đây cũng là cách thức chung điều hòa mâu thuẫn trong trò chơi.
Người đàn ông gấp:" Không phải! Ta là muốn ngươi quản?"
"Ngươi xác định muốn ta thu nàng? Nàng với ngươi quan hệ gì?"
"Nàng vốn là vợ ta, ta nghĩ nàng đi theo ngươi sẽ tốt hơn đi theo ta."
Hùng trợn tròn mắt!
Như vậy cũng được?Làm sao làm được?
Từ khi nào thằng Long lại có mị lực lớn đến thế?
Trần Long suy nghĩ rồi nói:
"Thu hay không ta phải biết rõ đầu đuôi!"
Người đàn ông vui vẻ, mời Long về nhà hắn. Hùng rất tò mò muốn theo nhưng Trần Long không cho!
Trần Long tiến vào một cái căn chung cư khá sạch sẽ, một cái nữ nhân xinh đẹp thấy người đến cúi đầu chào rất lịch sự.
Trần Long không quen người khác lễ phép lịch sự như thế, nhưng hắn thừa nhận bị hấp dẫn bởi người phụ nữ.
Nàng dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng mịn, mái tóc buộc gọn ra sau, đôi môi hồng chúm chím, cái cổ thiên nga, vóc dáng mê người.
Trần Long nghe được người đàn ông kể về quan hệ hai người, thì ra hai người vốn là cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt, sau khi kết hôn, người nữ chỉ ở nhà chăm sóc gia đình.
Trần Long nhìn người nữ, người nữ thì chăm chỉ quan sát biểu hiện của chồng.
Đây là điển hình người chồng gia trưởng, người vợ bếp núc.
Kim ốc tàng kiều!
"Trần Long bạn học, ý ngươi thế nào?"
Trần Long:" Thế nào là thế nào? Ngươi coi nàng là cái món hàng, thích thì ôm, không ôm được thì đẩy?"
Trần Long cũng nghe ra, hai người giống như kiểu thanh mai trúc mã sau khi kết hôn chỉ nghĩ hạnh phúc một mái nhà tranh hai trái tim vàng. Ai ngờ cuộc sống không giống cuộc đời.
Áp lực kinh tế lại còn sự xuất hiện của trò chơi, mái nhà tranh này không chịu đựng được.
Trung quay sang nói với vợ:" Ánh Tuyết! Ta xin lỗi là ta vô dụng."
Người vợ tên là Lê Ánh Tuyết! 28 tuổi, cực kỳ thục nữ, xinh đẹp. Hai người cũng chưa có con, chưa dám có con.
Bằng như Trần Thanh Huyền quan to nhà nước nuôi hai đứa con cũng sấp ml.
Trần Long:"Ngươi đã coi nàng là món hàng, vậy ta coi như mua nàng, từ nay về sau nàng không có bất cứ quan hệ gì với ngươi nữa."
Hắn vừa nói chuyện vừa thuận tay lấy ra ba cái cường hóa dược tề.
Trung hô hấp dồn dập!
Trần Long:" Ngươi không phải là yêu nàng, muốn tốt cho nàng sao? Ngươi là hại nàng rất nặng."
"Ngươi xem một cái thiếu nữ thanh xuân đầy hi vọng hoạt bát bây giờ cả ngày khuôn mặt nặng nề, tương lai u ám, chỉ biết quanh quẩn nơi đầu bếp, góc nhà."
"Ta thừa nhận ta là cái con người háo sắc, cũng không phải quân tử gì, ta từng cướp cả nữ nhân của bạn nhưng ta có thể đảm bảo nữ nhân bên cạnh luôn luôn vui vẻ."
"Ta sẽ cho ngươi thấy, nàng ở bên cạnh ta sẽ tốt hơn bên cạnh ngươi gấp trăm lần, vạn lần! Thế nào, ba cái đủ sao?"
Trần Long nói một hồi, người đàn ông run run vẻ mặt đắng chát, nữ nhân tên Ánh Tuyết cũng cúi gằm đầu từ trước đến giờ, nước mắt rơi lã chã.
Nàng vì tình yêu mà bỏ qua tương lai của bản thân, gửi gắm tất cả vào người đàn ông của đời mình. Bây giờ nàng hối hận.
Ba cái cường hóa dược tề nhiều lắm, thứ này có tiền cũng không mua được à.
Trung không từ chối, không dám từ chối!
Trần Long đưa tay nâng cằm nữ nhân lên, tinh xảo khuôn mặt, co dãn mịn màng làn da, thật là một cái mỹ nhân.
"Ngẩng đầu nhìn ta! Ngươi tên Ánh Tuyết, Lê Ánh Tuyết đúng không? Từ bây giờ không cho phép cúi đầu dưới bất kì ai."
Lê Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn thiếu niên nụ cười luôn đọng trên môi, hắn còn rất trẻ, rất tự tin có chút bất cần đời.
Hắn còn rất bá đạo, rất bao che khuyết điểm.
Lê Ánh Tuyết nhận ra tình yêu mình bao nhiêu năm qua, bây giờ lại không bằng vài lời của thiếu niên trước mắt.
Cường hóa dược tề là cái gì? Quý giá như thế nào nàng không tiếp xúc đến.
Nàng thấy trai sáng mắt? Nàng là thay lòng đổi dạ?
Không! Chỉ là tình yêu qua năm tháng bị áp lực nghiền ép từ từ, bị bi thương tuyệt vọng mài mòn.
Trần Long có thể coi là thừa vắng mà vào, thừa lúc trong lòng nàng có trống, thừa dịp nàng đang tuyệt vọng ném ra một cái hi vọng cứu vớt cuộc đời nàng.
Nàng đang trong cảm xúc phức tạp, ngỡ ngàng thì Trần Long đem nàng kéo vào ngực.
Thân thể thật bổng!
Trung biết Trần Long sắp muốn làm cái gì, hắn cũng tin tưởng bất cứ người đàn ông nào ôm vợ mình trong ngực cũng sẽ không cầm giữ được. Chính bởi vậy mới ích kỷ đưa nàng vào cuộc sống cá chậu chim l*иg.
Ân! Bây giờ không còn là vợ hắn nữa rồi.
Trung không muốn thấy cảnh này, hắn đắng chát đứng lên.
Trần Long lại móc ra một cái cường hóa dược tề.
"Nếu ngươi ở lại, cái này sẽ là của ngươi! Ta đã nói sẽ để ngươi thấy được nàng bên ta hạnh phúc như thế nào, trước tiên là phương diện kia."
Ma quỷ à! Trung cảm thấy đối diện thiếu niên tuy ít tuổi hơn mình lại áp lực như núi, cảm xúc hắn bị cầm nắm.
Lê Ánh Tuyết im lặng từ đầu bỗng lên tiếng:" Không! Xin ngươi để cho hắn đi, hắn dù sao cũng là chồng ta."
Trần Long:" Bây giờ không phải, ta mới là! Hắn đã bán ngươi."
Nói thật khó nghe!
Trung vẫn ngồi thẳng nhìn đôi nam nữ đã tiến vào hoan ái, những tưởng hắn chỉ cần như thế nhìn cứ thế khó chịu đi xuống, nhưng giày vò vừa mới bắt đầu đây.
Từng kiện quần áo xộc xệch, Trần Long đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Thân thể nàng quá bổng, quá màu mỡ, không phải loại dư thừa thịt mà là như là non xanh mướt đầy sức sống.
"Thật đẹp!"
Trần Long nỉ non.
Hắn cũng nghi ngờ người đàn ông kia trí lớn bị cái này ôn nhu mài mềm.
Ôm trong ngực một cái thân hình như thế này ai còn quan tâm cái gì sự nghiệp, cái gì thiên hạ...
Cần mỹ nhân, không cần giang sơn à.
Nàng xinh đẹp đối với nam nhân cũng là trí mạng như độc dược.
Trần Long đứng lên,một tay ôm eo nàng, một tay nâng cằm nàng hôn xuống, từng cái thơm tho chất mật bị hắn hút vào. Lê Ánh Tuyết mềm nhũn.
Từng cái dục hỏa thân cận từ chỗ sâu bị hắn điêu luyện câu lên.
"Kỹ thuật so với chồng ngươi thế nào?"
Phốc!
Sau đó, Lê Ánh Tuyết giúp hắn liếʍ tiểu đệ.
Trần Long quay sang người đàn ông đang ngắm mắt.
"Ngươi đã được nàng phục vụ như thế này?Thật thoải mái!"
Phốc!
Người đàn ông cũng biết mục đích Trần Long muốn hắn ở lại rồi. Trần Long muốn nhục nhã hắn, muốn trước mặt hắn thể hiện bản lĩnh chinh phục nữ nhân.
Băn cũng muốn biết xem bao nhiêu năm người vợ sẽ phản ứng như thế nào? Hắn rất tò mò, bình thường người vợ cực kỳ nghe lời hắn, nói một không hai, bảo đi hướng Đông, nàng tuyệt không có đối với hướng Tây lưu luyến.
Đáp lại hắn là từng cái nũng nịu rêи ɾỉ sung sướиɠ đến tận linh hồn.
Lê Ánh Tuyết cũng không có nghĩ mình lại có một mặt dâʍ đãиɠ đến thế, lại ngay trước mặt chồng phục vụ cái kia cho một người đàn ông khác.
Ân, coi như là một cái đối mặt quá khứ đi!
Hắn đã cho ta cơ hội, ta tuyệt sẽ không bỏ nỡ.
Chỉ là người này quá xấu xa rồi! Xấu đến chảy mủ, vừa cùng nàng làʍ t̠ìиɦ, lại không ngừng buông ra những lời nói ma quỷ so sánh.
"Aaaa...ân....ưʍ..ưm! Ngươi quá...Xấu rồi! Hắn có gì mà ngươi so sánh... A...Muốn đâm chết ta sao?"
Trần Long đẩy mạnh từng cái từng cái.
"Ta chỉ khó chịu hắn lên ngươi bao nhiêu năm."
Bảo bảo có khí, bảo bảo ghen tuông, khó chịu!
Ghen tuông không phải mùi vị tình yêu sao?
Lê Ánh Tuyết vui vẻ, như đóa hoa ngày thường u ám, bị Trần Long khai phá đang triệt để nở rộ. Làn da nàng rịn ra ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt hồng thấu, miệng há to hấp khí cảm nhận từng cái đánh sâu hết cỡ, nàng cái mông uốn éo chào đón cự vật xâm nhập.
"A...Quá sâu...Mau Chơi Ta thật thống khoái... Ta muốn bị ngươi chơi đến mất trí...Quên sạch quá khứ."
Hấp khí!
Trần Long cũng đang trong thế giằng co mãnh liệt. Nữ nhân của hắn từng cái, từng cái cực phẩm, mặt hiền lành ngoan ngoãn mà hố sâu không lường được.
Hắn phải toàn lực ứng phó! Mỗi một cái cắm sâu, hắn cũng không khỏi rùng mình muốn bắn.
"Mẹ kiếp! Ta chơi chết ngươi... Để xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu."
Lại quay qua người đàn ông:
"Ngươi bình thường như thế nào làm nàng?"
Người đàn ông bây giờ không còn phẫn nộ, hắn cười khổ, hắn cô đơn.
Hắn vô dụng!
Bao nhiêu năm vợ chồng không ngờ đối với nàng chỉ còn mang ý nghĩa thêm chút tình thú cho tình nhân.
Không biết bao lâu, trong phòng chưa bao giờ ngừng tiếng ba ba da thịt, tiếng rêи ɾỉ triền miên.
Lê Ánh Tuyết hai tay chống bàn, mông eo đẩy ra sau, mặt nàng đối diện chồng cũ, sau lưng bị cái người vừa mới gặp mặt điên cuồng xâm nhập.
"Aaa...A...aaaa! Nhẹ điểm! Quá sâu... Bị đánh xuyên... Cứu! Tha cho ta... Chồng ta còn đang xem."
"Ta chính là muốn cho ngươi ở trước mặt chồng ngươi hò hét!"
"Aaa... Chồng ơi!Cứu em... Em...aa...Sướиɠ quá! Nó lại đâm tiếp... Muốn mạng."
Người đàn ông chết lặng.
Một lát Trần Long run eo bắn một đợt vui sướиɠ đầm đìa.
Trần Long vuốt ve mái tóc nàng, nàng đang dùng miệng giúp hắn vệ sinh tiểu đệ.
Trần Long thỏa mãn hư vinh, trước mặt người chồng, làm cho ngươi vợ sướиɠ đến chết đi sống lại.
"Hô! Yêu tinh!"
Người đàn ông kia cũng chỉ là đi ngang qua đời hắn, hắn không quan tâm.
Hắn chỉ biết nữ nhân của hắn, hắn nhất định nuôi tốt.
( Tác: Sắc như thế này ổn không?)