Dịch giả: Tiểu Băng
“Chờ một chút.” Đường Tư Nhiên gọi Đường Vũ Lân.
“Dạ phụ thân?”
Đường Tư Nhiên vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, “Tới đây, ngồi xuống, phụ thân có chút việc muốn thương lượng với con.”
“A.” Đường Vũ Lân ngồi xuống, khó hiểu nhìn cha.
Đường Tư Nhiên nói: “Con trai, con lựa chọn trở thành Hồn Sư, phụ thân ủng hộ con. Nhưng phụ thân đã từng nói, con sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, không chỉ chuyện học tập, mà cả chuyện trong nhà nữa.”
“Hồn Sư mỗi khi tu luyện tới cấp mười, thì đều cần phải có Hồn Hoàn để hoàn thành đột phá. Từ rất lâu trước đây, muốn có Hồn Hoàn phải đi gϊếŧ Hồn Thú mới lấy được. Nhưng sau hơn vạn năm nghiên cứu, người ta nhận ra Hồn Linh còn có ưu thế hơn cả Hồn Hoàn, Hồn Linh cao giai còn có tính phát triển, và con người có thể chế tạo ra. Hồn Linh tương đương với Hồn Thú tinh thần, Hồn Linh cấp bậc khác nhau có thể giúp cho Hồn Sư có được một hoặc nhiều Hồn Hoàn, người bình thường chúng ta muốn có được Hồn Linh thì chỉ có một cách là tới Truyền Linh Tháp để mua.”
“Phụ thân không có bản lĩnh gì, tiền lương ít ỏi. Nuôi sống gia đình còn có thể, bây giờ có thêm Na Nhi, con cũng thấy, hai người các con sức ăn không nhỏ chút nào, cho nên đến khi Hồn Lực của con tu luyện tới cấp mười, phụ thân không chắc tích được đủ tiền mua cho con một cái Hồn Linh dù là cấp thấp nhất.”
“Muốn có được Hồn Linh từ Truyền Linh Tháp thì có hai cách, một là đệ tử có Võ Hồn đặc biệt ưu tú, tốc độ tu luyện nhanh, thì sẽ được cấp cái Hồn Linh đầu tiên miễn phí. Nhưng mà rõ ràng, Lam Ngân Thảo của con không thể giúp con có cơ hội này. Nên phải đi theo con đường thứ hai là mua.”
Đường Vũ Lân nghe phụ thân nói, nhất thời ngẩn người, nó chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Đúng vậy, Hồn Sư thì phải có Hồn Hoàn, Hồn Hoàn có thể lấy từ Hồn Thú, hoặc là dung hợp Hồn Linh đạt được. Hiện giờ Hồn Thú rất hiếm, muốn bắt được rất khó, nên chỉ còn cách đi mua Hồn Linh.
Một thằng bé sáu tuổi, chưa có khái niệm gì về tiền, nhưng vấn đề thực tế này lại buộc nó phải suy nghĩ.
“Phụ thân, vậy con phải làm gì?”
Đường Tư Nhiên cười khổ: “Khả năng phụ thân có hạn, mấy năm nay phụ thân đã rất cố gắng làm việc, tích lũy tiền cho con, nhưng con cũng phải cố gắng mới được. Con có còn nhớ Mang Thiên thúc thúc không?”
“Nhớ! Hồi trước thúc từng tới nhà chúng ta đúng không?” trong đầu Đường Vũ Lân hiện ra một người đàn ông trung niên cao lớn, hơi hung dữ.
Đường Tư Nhiên gật đầu: “Mang Thiên thúc thúc là một Đoán Tạo Sư ưu tú. Phụ thân đã nói với thúc tình hình nhà chúng ta, thúc nói sẽ cho con cơ hội làm học trò. Mỗi ngày hai giờ, ba tháng đầu là học tập, ba tháng tiếp theo, nếu con có thể rèn ra đồ vật đơn giản, sẽ kiếm được một ít tiền.”
Đường Vũ Lân sáng mắt, “Con đồng ý, chừng nào có thể bắt đầu?”
Đường Tư Nhiên đầy thâm ý nhìn con: “Rèn là công việc rất vất vả, con thực làm được không?”
Đường Vũ Lân gật đầu: “Con có thể! Con phải tự kiếm tiền mua Hồn Linh.”
Đường Tư Nhiên nở nụ cười, “Tốt, vậy con cứ làm thử, nếu không chịu nổi, chúng ta đổi cách khác.”
“Dạ. Phụ thân, con đi minh tưởng nhé.”
Đường Vũ Lân trở về phòng, một giọt nước rơi lên vai Đường Tư Nhiên. Đường Tư Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy thê tử mắt đẫm lệ đứng sau lưng.
“Vũ Lân còn nhỏ như vậy, sao chàng phải làm thế? Chúng ta ăn mặc tiết kiệm đi một chút, chắc cũng đủ để dành tiền mua Hồn Linh cho nó mà.” Lang Nguyệt giọng nghẹn ngào, bà chưa bao giờ phản đối ý chồng, nhưng lần này…
Đường Tư Nhiên khẽ than, ” Võ Hồn Lam Ngân Thảo muốn trở thành Hồn Sư khó khăn, rèn cũng là một môn tay nghề. Lân Lân tuy còn nhỏ, nhưng nó có tính cách kiên cường. Rèn không chỉ để làm đồ, mà cũng là một sự tôi luyện cho nó. Nếu nó thật sự có đủ kiên nhẫn, sau này không những có phương thức mưu sinh, mà còn rèn luyện được tính cách bản thân, đối với nó là trăm lợi mà không có hại, nàng cũng biết tình hình nhà mình, ta chỉ sợ có một ngày, lỡ chúng ta…, đương nhiên, nếu Lân Lân được Mang Thiên đồng ý, vậy thì càng tốt. Đẳng cấp nghề nghiệp của cậu ấy còn cao hơn cả ta trước kia.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Vũ Lân bừng bừng đi học.
Một đêm minh tưởng, làm nó càng thêm thân thiết với Võ Hồn Lam Ngân Thảo.
Lớp Hồn Sư không phải ngày nào cũng học kiến thức về Hồn Sư, mà là một ngày học kiến thức Hồn Sư, một ngày học văn hóa. Hôm nay là ngày học văn hóa.
Đường Vũ Lân rất thông minh, nghe giảng lại chăm chú, nên được lão sư khen ngợi.
“Mẫu thân, sao mẹ lại tới đón con? Na Nhi đâu?” Sau khi tan học mới ra tới cửa trường, Đường Vũ Lân đã nhìn thấy Lang Nguyệt.
Trong mắt Lang Nguyệt toát ra một tia đau lòng, bước nhanh đi tới ôm lấy con trai.
“Mẫu thân, mau bỏ con ra, con đã lớn rồi, để bạn học nhìn thấy kỳ lắm!”
Lang Nguyệt phì cười, “Lớn có bao nhiêu cũng là con của ta. Mẫu thân tới để dẫn con tới chỗ Mang Thiên thúc thúc. Con thật muốn học rèn?”
Đường Vũ Lân gật đầu: “Đúng vậy! Phụ thân đã từng nói, nam tử hán là phải tự lực gánh sinh, con muốn tự kiếm tiền mua Hồn Linh.”
Lang Nguyệt bỏ con xuống, ngồi xuống đối diện với con: “Con trai, nếu không chịu nổi thì đừng miễn cưỡng, mẫu thân sẽ đi tìm việc khác, giúp con kiếm tiền mua Hồn Linh.”
“Không cần, con muốn tự kiếm tiền.” Đường Vũ Lân rất kiên định.
Lang Nguyệt cố nén không khóc, hôn lên mặt con, “Giỏi lắm, vậy chúng ta đi thôi.”
Ngạo Lai Thành vốn không lớn, không cần phải dùng tới phương tiện giao thông, Lang Nguyệt dẫn Đường Vũ Lân đi bộ hơn hai mươi phút, đã tới một căn phòng bề ngoài không lớn.
Căn phòng trông khá cũ, trên có treo bảng ‘Phòng làm việc Mang Thiên’.
Mới đi tới cửa, mùi kim loại đã đập vào mặt.
Lang Nguyệt ấn chuông cửa, không lâu sau, cửa mở, từ bên trong đi ra một người trung niên.
Người này thân hình cao lớn, da ngăm đen, để râu quai nón có vẻ hung dữ.
“Đệ muội đã tới.” Giọng người này trầm thấp hùng hồn, làm tai Đường Vũ Lân ù ù.
“Mang Thiên thúc thúc.” nó lễ phép cúi người chào.
“Ừ.” Mang Thiên bình thản gật đầu, nói với Lang Nguyệt: “Đệ muội đi về trước đi, hai giờ nữa tới đón nó.”
“Mang Thiên Đại ca, đã làm phiền huynh.” Lang Nguyệt bịn rịn nhìn con, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cắn răng nhịn lại được.