[Đấu La Đại Lục] Băng Tuyết Nữ Thần

Chương 77: Vô đề

Vừa đặt chân đến học viện, trước mặt Đường Tuyết Băng chính là một bóng dáng nhỏ nhắn chắn ngang, khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.

"Cậu đi đâu cả ngày hôm nay vậy Tuyết Băng? Có biết tụi tớ lo lắng lắm không?"

"Không có gì, sao cậu chưa đi ngủ?" Đường Tuyết Băng lắc đầu, hỏi ngược.

"Chính là tìm cậu đấy. Cậu đừng, đừng tự tiện đi rèn luyện giống Tam ca nhé!" Tiểu Vũ sắc mặt có chút u ám, cánh tay có chút giữ áo cô, giọng nói có chút yếu ớt, đáng thương.

Cô sợ, đến cả tiểu cô nương đáng yêu này cũng như Tam ca rời cô không một tiếng nói.

Tiểu Vũ cảm giác thực sự rất lạ, cô không biết tại sao nhưng rất thích cô bé tên Tuyết Băng này, không hiểu vì sao cô rất muốn bao che cho cô ấy. Khác với Đường Tam cô chỉ muốn ỷ lại, cô đối với cô bé này là hoàn toàn muốn che chở.

Rõ ràng chỉ mới gặp nhau hơn 1 năm a! Nhưng thực sự, cô thân với thất muội kiệm lời này còn hơn cả cô bạn cùng phòng Vinh Vinh.

"Ừ." Đường Tuyết Băng hiểu rõ trong lòng Tiểu Vũ cảm thấy trống vắng bao nhiêu.

Đường Tam không một lời từ biệt biến mất, Tiểu Vũ rõ ràng rất lo lắng, người thân nhất của mình không còn bên cạnh lại chẳng có thể làm gì được. Đúng là rất uất ức cho cô ấy.

Nghe được lời này, Tiểu Vũ sắc mặt mới có chút khấm khá hơn một tí.

"Tớ có gặp Đường Tam." Đường Tuyết Băng đột ngột mở lời.

Lúc này, Tiểu Vũ đột ngột giật mình, đôi mắt cô hiện lên sự phấn khởi. Vội vàng hỏi: "Anh ấy, anh ấy có sao không? Anh ấy đang ở đâu?"

Lời này tựa như sợ tin tức của Đường Tam sẽ vụt mất.

Đường Tuyết Băng lắc đầu, cái lắc đầu này khiến cho tia hi vọng nhỏ nhoi trong mắt Tiểu Vũ vụt tắt. Đôi mắt to tròn đã ngập nước.

Tam ca... anh thực sự không còn thương Tiểu Vũ sao?

"Chỗ ở hắn ta thật sự tớ không thể nói, bất quá hắn có nói..." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói, đôi mắt tập trung nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Tiểu Vũ "Khi về muốn thấy nụ cười rạng rỡ nhất trên khuôn mặt cậu, muốn thấy một Tiểu Vũ vô tư hồn nhiên như ánh sáng mặt trời ban mai."

Lời này chính xác là nói dối. Bất quá, cô tin Đường Tam cũng muốn nói như vậy, chỉ là không có thể nói thôi.

"Thật... thật sao?" Tiểu Vũ khẽ hỏi, đôi mắt to tròn ngập nước tưởng chừng như sắp rớt....

Cô suy sụp như vậy? Tam ca... có vui không?

Không đúng! Cô không được suy sụp, Tam ca chắc chắn không muốn thấy cô như vậy!!! Cố lên! Tam ca chắc chắn cũng đang cố gắng hết sức để trở về bên cô! Cô không thể để mình suy sụp mãi thế được!

"Cậu là ánh mặt trời của Sử Lai Khắc, ánh mặt trời sẽ có lúc bị che khuất, nên đừng cố gắng nhịn. Tớ sẽ thay Đường Tam ở bên cậu mà..." Đường Tuyết Băng dịu dàng nói, bàn tay không tự chủ đưa lên đôi mắt ngập nước của Tiểu Vũ. Cô thực sự rất không vui khi thấy Tiểu Vũ như vậy.

"Tuyết Băng..."

..............................................................................................................................................................

"Tuyết Băng! Cậu cuối cùng cũng về rồi!"

Sau khi về đến phòng, lúc này ngũ quái từ lúc nào đã ở sẵn trong đó. Không biết ai nói, chỉ là một thanh âm cực kì mừng rỡ.

"Tụi tớ kiếm cậu từ sáng tới giờ, hiện giờ Tiểu Vũ và thầy Triệu vẫn còn kiếm đó!!!" Trữ Vinh Vinh lo lắng nói.

"Tiểu Vũ ngủ rồi." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt thông báo.

Lúc này ngũ quái cũng đã nghĩ ra lí do. Tiểu Vũ sáng nay vô cùng điên cuồng, nghe tin Đường Tam không có ở học viện, lại tích cực tìm Đường Tuyết Băng mất tích, trong học viện Tiểu Vũ với Đường Tuyết Băng quan hệ phải nói không thua kém mấy với ca - muội Đường Tam - Tiểu Vũ.

"Để tớ đi thông báo với thầy Triệu. Mất công thầy ấy tìm kiếm" Đới Mộc Bạch chợt nhớ tới một người cũng điên cuồng tìm kiếm sáng giờ, vội vàng nói. Sau đó liền nhanh chóng chạy đi.

"Cậu đi đâu từ sáng tới giờ vậy?" Mã Hồng Tuấn tò mò hỏi.

"Nhà có việc." Đường Tuyết Băng lấy bừa lí do.

Ngũ quái cũng không hỏi vấn đề này nữa. Bọn họ cũng là người tinh ý. Câu trả lời của Đường Tuyết Băng đã cho thấy cô ấy không muốn đề cập tiếp tới vấn đề này. Chuyện nhà người ta cũng không nên xen vào, cô ấy là đồng đội của họ là tốt rồi.

Bọn họ nói chuyện một quãng sau, bóng dáng Triệu Vô Cực đã chạy như bay đến theo sau là mệt nhọc thở hồng hộc Đới Mộc Bạch, đoán chừng đó chạy quá nhanh đi.

"Đường Tuyết Băng, cô cuối cùng đi đâu từ sáng tới giờ?" Triệu Vô Cực chỉ mới thấy dáng chưa kịp thấy người âm thanh đã vang vọng nghe có vẻ như cực kì tức giận.

"Nhà có việc." Đường Tuyết Băng lặp lại lý do cũ.

"Lần sau, không có lần sau. Không có sự cho phép, tuyệt đối không được tự tiện rời khỏi trường nghe rõ chưa?" Triệu Vô Cực hầm hầm nói.

Đường Tam đến giờ chưa tin tức, cô bé này mất tích nguyên cả ngày, hắn sắp phát điên lên. May thay, cô bé này còn quay về. Thật sự tức chết hắn!

Đường Tuyết Băng gật đầu. Coi như đã rõ.

"Các ngươi cũng vậy, nhớ chưa?" Sau khi giáo huấn xong Đường Tuyết Băng, Triệu Vô Cực cũng quay qua nói lớn với ngũ quái.

"Rõ!" Ngũ quái cũng đồng thanh nói.

Vị phó viện trưởng này không hiểu sao hôm nay lại dễ sinh khí đến thế.

................................................................................................................................................................

Sáng hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng. Triệu Vô Cực liền tập hợp thất quái để thực hiện bài kiểm tra đầu vào.

Tuy hôm qua Đường Tâm mất tích, Tiểu Vũ sắc mặt cực kì khó coi hôm nay đã trở về như bình thường vui vẻ đáng yêu. Đúng là đến cả Triệu Vô Cực cũng không thể tin cô hồi phục nhanh đến thế.

Cả ba người đại sư, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long đều chưa về nên hiện tại Triệu Vô Cực hắn là người có chức quyền cao nhất.

Đệ tử nhập học ở Lam Bá họ viện cũng phải trải qua khảo hạch, mà hắn chính là dẫn tất cả mọi người đi báo danh học viện.

Trong Lam Bá học viện có tổng cộng có sáu ban. Dựa theo cấp bậc khác nhau mà chia ra. Dựa theo cấp bậc phân chia, từ cấp hai mươi đến cấp hai mươi lăm thì có ba ban. Từ cấp hai mươi lăm đến cấp ba mươi thì có hai ban. Ngoài ba mươi cấp thì có một ban, cũng chính là ban cao cấp nhất.

Và với yêu cầu như vậy, Đường Tuyết Băng, Đới Mộc Bạch, Tiểu Vũ cùng Áo Tư Tạp rất nhanh chóng vượt qua yêu cầu của ban cao cấp trở thành những học viên trẻ tuổi nhất học viện.

Nói cho cùng bọn họ cấp bậc so với hồn sư cùng tuổi là quá nghịch thiên.

Còn Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh cùng Mã Hồng Tuấn nguyên do chưa đạt 30 cấp nên được sắp xếp học ban thứ 2.

.............................................................................................................................................................

Sau khi ghi danh trong học viện. Thất quái được Triệu Vô Cực cho hoạt động tự do một ngày.

Bọn họ cũng vừa mới đến Thiên Đấu Thành chưa được đi đâu chơi, Triệu Vô Cực cho như vậy cũng đúng. Để dần làm quen với điều kiện sống khác cũng tốt.

Ngay sau khi lệnh này được ban hành. Nói không hai lời, Trữ Vinh Vinh đã kéo Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Đường Tuyết Băng chạy ra ngoài học viện.

Trữ Vinh Vinh: "(≧✯◡✯≦)( ≧✯◡✯≦)( ≧✯◡✯≦)" Mua sắm!!! Mua sắm!!! Đi mua sắm!!!

Đường Tuyết Băng: "..." Cô còn muốn tu luyện!!!

Tiểu Vũ: "..." Người ta nhớ Tam ca!!! Muốn đi chơi với Tam ca!!!

Chu Trúc Thanh: "..." Cô im lặng thành thói quen rồi.

Tuy là bị kéo đi, nhưng Trữ Vinh Vinh nhà ở Thiên Đấu Thành, đường đi cực thông thạo. Chưa hết một ngày, gần như những địa điểm nổi tiếng của Thiên Đấu thành đều đi qua. Tuy Đường Tuyết Băng cũng ở Thiên Đấu Thành được vài tháng bất quá chỉ là ra vào công hội làm nhiệm vụ, chưa từng đi dạo một vòng.

............................................................................................................................................................

Sau một ngày hoạt động tự do, ngày hôm sau vừa vặn ba người đại sư cũng trở về.

Khi được hỏi đến Đường Tam, cả ba người chỉ nói là hắn theo một vị tiền bối mạnh mẽ đi rèn luyện. Sau đó không đề cập gì thêm. Tiểu Vũ có dò hỏi thế nào, cả ba người cũng chỉ viện cớ vị tiền bối đó không thích người khác biết danh tính.

Sau khi tạm giải quyết xong chuyện Đường Tam.

Liễu Nhị Long với lời hoa ý ngọc cộng một bài diễn văn đầy cảm động thêm chút hành động xắn tay áo, bẻ ngón tay đã thành công khiến Phất Lan Đức tiếp nhận học viện. Trở thành viện trưởng mới của Lam Bá học viện.

Phất Lan Đức: o(╥﹏╥)o Tại sao không thể thoát chức????

Phất Lan Đức sau khi được nhượng quyền thành viện trưởng, đã trực tiếp chuyển tên Lam Bá học viện thành Sử Lai Khắc học viện.

Bổ nhiệm Triệu Vô Cực vào chức phó viện trưởng.

Triệu Vô Cực: (‡▼益▼) 凸 Ngươi là cố ý kéo ta xuống theo chứ gì???!!!

Các giáo viên khác cũng được giao cho việc giảng dạy theo từng khóa. Đại sư là giảng viên riêng của Sử Lai Khắc thất quái kiêm luôn cố vấn cao cấp của học viện.

Đồng thời trong thời kì này đại sư cũng vừa vặn lên kế hoạch khóa thứ 4 huấn luyện cho thất quái.

Do hồn lực thấp nhất trong Sử Lai Khắc, nên đại sư quyết định để đến khi ba người Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh và Trữ Vinh Vinh lên 30 cấp thì kết thúc khóa huấn luyện này. Còn những người còn lại, cũng vì tinh thần đồng đội mà tích cực tham gia luôn.

Đới Mộc Bạch "..." Ác mộng lại đến rồi! Xương cốt của ta~

Áo Tư Tạp "..." Ta sắp chết rồi!!! Có nên đặt hòm trước không nhỉ???

Mã Hồng Tuấn "..." Ăn ăn ăn!!! Phải ăn thật nhiều vào mới có sức để tham gia huấn luyện!!!

Tiểu Vũ "..." Tam ca sao vẫn chưa về?

Trữ Vinh Vinh "..." Thời gian đi chơi của ta, thời gian mua sắm của ta, thời gian làm đẹp của ta, nhan sắc của ta, đôi tay ngọc ngà của ta, mái tóc rực rỡ của ta... huhuhu~

Chu Trúc Thanh "..." Cô là khoảng lặng của Sử Lai Khắc.

Đường Tuyết Băng "..." Không biết khóa huấn luyện này sẽ tàn nhẫn đến đâu?

Ở một nơi xa xôi nào đó,

Đường Tam "..." Phải mau chóng giải hết độc cho Độc Cô Bác mới được. Tiểu Vũ hẳn rất lo lắng!!!

...........................................................................................................................................................