Mọi người trở về từ quảng trường, nơi trận đấu của học viện Nhật Nguyệt vừa kết thúc. Nhưng hôm nay khi họ mới bước vào đại sảnh Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm thì bị ngăn lại.
Người cản họ lại là hai người đàn ông, tướng mạo khá bình thường nhưng dáng người vô cùng kỳ lạ. Một người thì cánh tay phải đặc biệt to, người kia thì dáng người nhỏ gầy, đầu to thật to tựa như một cái mặt nạ em bé vậy.
Vương Ngôn mỉm cười, nhưng lòng khẽ chấn động: "Xin hai vị nhường đường."
Nhưng đối phương lại không có ý định như vậy.
Người đàn ông có bắp tay cường tráng nói: "Các ngươi có thể đi, còn tên nhóc và cô bé này phải ở lại, chúng tôi có chuyện muốn nói với hai đứa nó."
Giọng của người này có chút ồm ồm. Tuy hắn đã cố gắng kiềm chế nhưng cả người vẫn tỏa ra hơi thở khủng bố bức người. Hắn vừa nói vừa nâng tay chỉ về phía mọi người, người bọn hắn cần không ai khác chính là Vũ Hạo và Y Tiên.
Mạc Y Tiên theo bản năng bám lấy tay Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nhìn hắn, sững sờ: "Nhưng chúng tôi đâu có quen các người?""
Người đầu to nhìn Hoắc Vũ Hạo, mỉm cười hỏi: "Giờ có quen không?"
Ánh mắt hắn rất lạ, cực kỳ dịu dàng, nhưng khi Vương Ngôn và Từ Tam Thạch chạm phải nó đều cảm thấy hốt hoảng.
Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thấy, cả người liền cực kỳ căng thẳng, ánh sáng màu vàng kim từ Linh Mâu phát ra vô cùng nổi bật. Còn Vương Đông thoáng ngây người một chút, từ đáy mắt hắn dường như xuất hiện một chút ánh sáng kỳ lạ, hắn không bị ánh mắt của đối phương mê hoặc. Còn Mạc Y Tiên chỉ thoáng nhíu mày, giữa trán nàng hiện lên chú văn hình đôi cánh nhàn nhạt.
"Chúng ta không có ác ý, chỉ muốn tìm ngươi trò chuyện một chút thôi. Nếu không muốn người bên cạnh bị thương thì đi theo chúng ta." Người đầu to nhìn thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo cũng hơi kinh ngạc, sau đó dẫn người có bắp tay to đi về khu nghỉ ngơi nằm một bên của đại sảnh, ở đó có hai cái ghế sô pha, là nơi dành cho khách khứa đến ngồi chờ hoặc nghỉ ngơi.
Vương Ngôn và Từ Tam Thạch cũng bừng tỉnh, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ, người kia chỉ đơn giản nhìn hai người một cái mà cả hai đã bị mê hoặc, tu vi của hắn nhất định hơn cả hai rất nhiều.
Thực lực Vương Ngôn trong học viện không đáng nhắc đến nhưng dù sao hắn cũng là một cường giả bậc Hồn Vương, hắn bị đối thủ áp chế nhanh và triệt để như thế này chứng tỏ đối thủ có tu vi hơn hắn không chỉ một ít.
"Qua đấy nghe xem bọn họ muốn gì, lão sư đi với hai con. Vương Đông, Từ Tam Thạch, hai ngươi về trước đi."
Vương Ngôn dặn dò hai người, sau đó hướng về phía Vương Đông và Từ Tam Thạch, nói họ về trước.
Hoắc Vũ Hạo, Mạc Y Tiên Vương Ngôn cùng đi về phía hai người đàn ông kia
Lúc này, mọi thứ có chút kỳ lạ. Tửu Điếm hiện có không ít người, nhưng không hiểu vì lý do gì mà khu vực nghỉ ngơi đó lại không có một bóng người nào.
Hoắc Vũ Hạo, Mạc Y Tiên và Vương Ngôn ngồi xuống vị trí đối diện hai người họ. Hoắc Vũ Hạo nhìn Mạc Y Tiên, sau đó cất tiếng hỏi: "Hai vị tìm chúng tôi có chuyện gì ? Hình như đây là lần đâu tiên tôi gặp hai người."
Người đầu to mỉm cười gật đầu, "Dĩ nhiên. Có điều chúng tôi đã quan sát hai người được một thời gian rồi. Nếu tôi nói không sai thì vũ hồn thứ nhất của cậu là Linh Mâu, hồn kỹ đầu tiên có khả năng dò xét, thậm chí còn có thể sử dụng cho đồng đội của mình, hơn nữa còn kết hợp với một thứ gì đó nên có khả năng tấn công linh hồn, theo phán đoán của tôi có lẽ là Tử Cực Ma Đồng của Đường Môn. Hồn Kỹ thứ hai có tác dụng mê hoặc, hay mô phỏng. Ở Cực Bắc có một loại Băng Tầm dường như am hiểu về mặt này, nó thường dùng cách đó để lừa gạt kẻ thù. Mà cô bé này đây, vũ hồn là Máu, nhưng tôi lại dám chắc nó đã thức tỉnh rồi chứ không phải là không. Hồn kỹ thứ nhất có lẽ là lấy từ Huyết Hình Ma Điệp tu vi chừng hơn một vạn năm, có khả năng hoá hình thành bất cứ vật nào. Hồn kỹ thứ hai là của Huyết Cuồng Thực Hoa, giúp bổ sung lại máu đã mất. Hồn kỹ thứ ba lấy từ Quỷ Đằng Thiên Trượng có thể điều khiển bất cứ vật gì, hồn kỹ thứ năm là của Mê Hồn Thiết Huyết Tuyệt Xà. Mà Hồn Kỹ thứ năm... là của Mê Hồn Thiết Huyết Xà Vương chín vạn năm trở lên, khoá vũ hồn, khoá hồn lực, biến một kẻ địch thành phàm nhân trong khoảng thời gian nhất định bằng cách biến máu hắn thành dây xích tự trói bản thân."
Hắn hơi ngừng lại, ôn hoà hỏi, "Không biết tôi nói có đúng hay không?"
Người đầu to chỉ đơn giản vài câu đã khiến Hoắc Vũ Hạo lạnh cả người, cái cảm giác bị người ta nhìn thấu tâm can thật không dễ chịu chút nào. Hắn nhìn sang Mạc Y Tiên, thấy nàng cũng thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh.
Vương Ngôn kinh ngạc há hốc mồm, hắn nghe những người này nói về hồn hoàn của Mạc Y Tiên thì lòng kinh sợ vô cùng. Thân là một hồn sư theo trường phái lý luận, hắn đương nhiên rất am hiểu về hồn thú. Những cái tên của các đầu hồn thú mà người kia vừa liệt kê không có cái nào là bá chủ một phương trong Tinh Đấu đại sâm lâm cả, kể cả Quỷ Đằng Thiên Trượng dù có là hồn thú thực vật thì vẫn là loài ăn thịt, chuyên ăn các hồn thú khác để sống cũng như ăn thịt cả hồn sư nếu kẻ đó không cẩn thận.
"Đầu tiên xin tự giới thiệu, ta là Lãnh Nhai, đây là huynh đệ của ta, Vũ Đào. Chúng ta đến từ Bản Thể Tông, có lẽ các vị đã từng nghe qua."
Bản Thể Tông, quả nhiên! Mạc Y Tiên nhếch môi, có ý tứ.
Ba chữ Bản Thể Tông không những làm Hoắc Vũ Hạo chấn động mà hai mắt Vương Ngôn cũng khẽ co rút. Trong giới Hồn Sư, dù Bản Thể Tông rất ít xuất hiện nhưng danh tiếng lại nổi như cồn. Giới Hồn Sư có ba dạng đặc biệt, đứng thứ nhất là Tà Hồn Sư, mà những người có thể so được với Tà Hồn Sư e là chỉ có Bản Thể Tông.
Mà trong mắt nhiều người, Bản Thể Tông thậm chí còn đáng sợ hơn Tà Hồn Sư nữa. Tà Hồn Sư tuy mạnh nhưng bọn họ chủ yếu hoạt động riêng lẻ hoặc một nhóm ít người. Còn Bản Thể Tông lại là một tông môn chân chính, là một tông môn vừa thần bí vừa được người đời tặng cho một chữ "tà".
Vương Ngôn ngàn vạn lần không ngờ Bản Thể Tông từ trước đến nay mười năm, thậm chí cả trăm năm không xuất hiện trên đại lục lần này lại cử người đến tìm Hoắc Vũ Hạo và Mạc Y Tiên. Không cần nghe đối phương nói tiếp, Vương Ngôn cũng đã đoán được mục đích của họ rồi. Nhưng có chút kỳ lạ là hắn hoàn toàn không hề cảm thấy hồi hộp.
Mạc Y Tiên trầm mặc, mục đích của họ đã quá rõ ràng.
Lãnh Nhai mỉm cười nhàn nhạt, lập tức vào chủ đề chính: "Chúng ta muốn đưa hai người trở về Tông Môn. Bản Thể Tông là nhà của tất cả những người có Vũ Hồn Bản Thể. Cậu có vũ hồn là Linh Mâu, cô bé kia có vũ hồn là Máu, vậy chính là một phần tử của Bản Thể Tông. Chúng ta đã phát hiện ra thì dĩ nhiên sẽ đón hai người về nhà."
"Học viện Sử Lai Khắc là nhà của tôi."
Mạc Y Tiên vốn đang trầm mặc khẽ lên tiếng. Nàng không có ngôi nhà nào khác ngoài Tinh Đấu đại sâm lâm và học viện cả.
Nhưng Lãnh Nhai chỉ cười nhạt một cái, "Học viện Sử Lai Khắc - học viện đệ nhất thiên hạ đó sao? Có điều nó cũng chả có gì đặc biệt, nếu không cũng chẳng để một hai đứa nhỏ tham gia cuộc thi lớn này. Bản Thể Tông mới là nơi hiểu rõ nhất về Vũ Hồn Bản Thể. Với thiên phú của cậu, ta cam đoan không cần 20 năm nữa, cậu có thể làm cả đại lục dậy sóng. Còn với cô bé kia, không quá mười năm đâu. Bản Thể Tông từ trước đến nay rất ít khi lộ diện nhưng một khi xuất hiện là một bước lên trời. Cô bé, vũ hồn Linh Mâu của bạn cô còn chưa Giác Tỉnh lần hai nên cậu ta vẫn chưa biết Vũ Hồn Bản Thể mạnh mẽ như thế nào đâu, mà cô cũng phải giác tỉnh ba lần rồi ấy nhỉ, đi theo chúng ta mới là lựa chọn sáng suốt nhất."
Dám ở trước mặt lão sư học viện Sử Lai Khắc cướp người e là chỉ có người của Bản Thể Tông mới có gan này. Nhưng càng kỳ quái hơn là Vương Ngôn ở bên cạnh không mở miệng nói một tiếng nào, chỉ im lặng lắng nghe hai người bọn họ trò chuyện.
Hoắc Vũ Hạo vẫn lắc đầu từ chối, "Không. Đúng như những gì Y Tiên nói, học viện Sử Lai Khắc hiện giờ chính là nhà của chúng tôi. Học viện là một ngôi nhà, họ đã bồi dưỡng chúng tôi, chúng tôi không thể nào gia nhập Bản Thể Tông được, thật xin lỗi đã phiền hai vị hôm nay đã nhọc công đến đây."
Nói xong hắn liền đứng dậy, xoay người đi về phía cầu thang.
"Không phải ngươi không muốn đi là được." Người có cánh tay cường tráng tên là Vũ Đào đột nhiên đứng dậy duỗi tay, cánh tay vừa to vừa lớn ấy gần như nháy mắt đã chộp đến vai Hoắc Vũ Hạo. Khi Vũ Đào ra tay, Lãnh Nhai cũng liếc mắt nhìn Vương Ngôn như kiểu muốn dùng vũ hồn cường đại của mình trấn áp Vương Ngôn không cho hắn làm bậy vậy nhưng lúc này hắn lại phát hiện, Vương Ngôn vẫn bình thản, hoàn toàn không có ý ra tay.
Khi tay Vũ Đạo chạm đến vai Hoắc Vũ Hạo thì hai vai Hoắc Vũ Hạo khẽ run lên, bước chân trượt sang một bên tránh thoát.
"Chà, cậu bé giỏi lắm."
Vũ Đào hơi ngẩn người, vì hắn cảm nhận được khi tay mình gần chạm đến bả vai Hoắc Vũ Hạo đột nhiên chạm phải một luồng khí lạnh băng, sau đó vai nó như được phủ một bộ giáp mỏng bằng băng, tuy màu sắc khá giống băng bình thường nhưng lại cứng và lạnh hơn nhiều, nếu không làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể tránh thoát được?
"Trước mặt ta mà dám dùng Tinh Thần Tham Trắc thật là ngu ngốc."
Lãnh Nhai hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đầy ý cười của hắn bỗng ngưng tụ, một cỗ dao động vô tình từ đỉnh đầu hắn khuếch tán ra bên ngoài.
Mạc Y Tiên nhíu mày, lúc này chú văn đôi cánh trên mi tâm nàng sáng rực lên, xung quanh Vũ Hạo ngưng tụ một tầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt. Lãnh Nhai đang định dùng Tinh Thần Lực của mình tấn công Hoắc Vũ Hạo thì đột nhiên bị khựng lại. Có một thứ quỷ quái gì đó đã chắn ngang giữa họ.
Lúc này, một bóng người xuất hiện tách Lãnh Nhai và Vũ Đào ra. Mạc Y Tiên mừng rỡ reo lên: "Huyền lão!"
Huyền lão vẫn là dáng vẻ lôi thôi, tay chân dính đầy dầu mỡ như bình thường. Lão nhìn Y Tiên, có chút ngạc nhiên nói: "Ồ nha đầu Y Tiên này, ngươi lại có biến hoá nữa rồi."
Dứt lời, lão nhìn sang hai người của Bản Thể Tông với ánh mắt châm chọc, "Không ngờ học viện Sử Lai Khắc chúng ta cũng có ngày có loại chó mèo này đến đạp trên đầu trên cổ. Hai người các ngươi cũng thật can đảm. Còn dám cướp người nữa hay không?"
"Ngươi là ai?"Lãnh Nhai trầm giọng lên tiếng, hiển nhiên trong hai người ở đây, hắn là người có quyền nhất.
Lấy hắn làm trung tâm, không khí xung quanh một thước đều vặn vẹo kịch liệt. Càng khủng bố hơn là tất cả áp lực đó đều ập xuống một mình Huyền lão. Hoắc Vũ Hạo không khỏi kinh hãi, lúc này hắn còn chưa sử dụng đến Vũ Hồn nữa đã mạnh đến mức này, không biết khi hắn sử dụng toàn lực thì lực khống chế sẽ mạnh đến mức nào đây?
Huyền lão hừ một tiếng, "Các ngươi là đời thứ hai hay thứ ba của Bản Thể Tông ? Đừng nói là các ngươi, cho dù là lão quái vật của các ngươi cũng không dám đứng gần lên mặt với lão phu đây."
Vài sợi tóc vàng loe hoe trên đầu Lãnh Nhai khẽ đung đưa, bầu không khí đang vặn vẹo thoáng chốc tan biến, hắn giật mình hỏi, "Lão là người của Hải Thần Các?"
Trong học viện Sử Lai Khắc có một nơi gọi là đảo Hải Thần, trên đảo Hải Thần có một khu vực gọi là Hải Thần Các. Đó là nơi sinh sống của các trưởng lão học viện Sử Lai Khắc. Bốn vị viện trưởng, phó viện trưởng khi vào đó cũng phải ngồi ở vị trí sau cùng.
Trên đại lục Đấu La có một câu nói rằng, tổng thể thực lực của cả đại lục là một thế kiềng ba chân. Trong đó, một là Minh Đức Đường trực thuộc học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, hai là Hải Thần Các của học viện Sử Lai Khắc và cái thứ ba chính là Bản Thể Tông.
Bọn họ đến đây thân cô thế cô, không thể không dè chừng.
Huyền lão bình thản đáp, "Nếu các ngươi biết đến ba chữ Hải Thần Các thì tốt nhất cút nhanh đi. Ta nể mặt lão quái vật kia xem như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì. Các ngươi đừng có mà cản đường nữa, nếu không sau này lão quái vật ấy lại bảo ta bắt nạt con nít."
Cánh tay phải Vũ Đào đau nhức vô cùng, hắn tức giận quát, "Ngươi nghĩ chỉ vài lời ấy đủ để lừa gạt huynh đệ bọn ta sao? Có giỏi cho bọn ta thấy thực lực của lão đi."
Ngu ngốc. Thực lực Hồn Đấu La mà dám cùng Siêu Cấp Đấu La 98 cấp so cao thấp. Mạc Y Tiên nhếch môi, phát triển tay chân thì chậm trí não, không sai.
Dứt lời, hắn lại nâng cánh tay phải của mình lên, cánh tay phải của hắn chợt phình to, tám cái Hồn Hoàn lặng lẽ xuất hiện bên cạnh tay hắn.
Khiến người khác hoảng sợ chính là trong tám cái Hồn Hoàn kia, bốn cái đầu đều có màu tím, bốn cái sau màu đen, bốn tím bốn đen. Chẳng những thực lực mạnh mẽ mà độ pha trộn Hồn Hoàn còn hơn xa người thường.
Về độ kì dị của tổ hợp hồn hoàn, có lẽ chỉ có Mạc Y Tiên mới hơn hắn.
Huyền lão cứ như không thấy chuyện gì đang diễn ra, khi cánh tay của Vũ Đào chộp đến thì lão mới có phản ứng, nhưng không ai có thể thấy rõ rốt cuộc lão đã làm gì, cánh tay Vũ Đào dừng lại trên không trung, cả người ngẩn ngờ đứng yên một chỗ, vẻ mặt thì kinh hãi tột cùng.
Lúc này, trong miệng hắn không biết từ bao giờ bị người ta nhét vào một cái đùi gà, phần xương bị nhét vào tận cuống họng của hắn, nếu người kia dùng lực thêm một chút nhất định cuống họng của hắn đã bị đâm thủng rồi. Mà cái xương gà đấy không phải là do hắn há mồm rồi bị nhét vào mà bị người ta trực tiếp nhét vào luôn, lúc này phần môi đã bị thương, răng thì bị đánh nát vụn.
Ban nãy Lãnh Nhai muốn ra tay ứng cứu nhưng rốt cuộc cũng không kịp, vì Huyền lão ra tay quá nhanh. Nếu Vũ Đào còn tiếp tục công kích, có lẽ hắn sẽ chạm được vào vai Huyền lão, nhưng đồng thời Vũ Đào cũng sẽ bị khúc xương kia đâm chết. Cho nên, lúc này hắn không dám cử động nữa, cứ đứng ngây ngốc một chỗ.
Lãnh Nhai không còn chút nghi ngờ nào, hắn lắp bắp từng tiếng kinh sợ, "Hải Thần Các, Thao Thiết Đấu..."
Huyền lão lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi lên tiếng ngắt lời: "Cút! Nói cho lão Bất Tử nhà các người rằng lão đây vẫn còn ăn được, uống được, ngủ được, nói chuyện được, rất là khỏe mạnh."
Huyền Lão toạ trấn, ai dám trái?
"Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình." Lúc này Lãnh Nhai bỗng nhiên thay đổi 180 độ, dáng vẻ cực kỳ cung kính cúi chào, sau đó nhanh chóng đỡ lấy Vũ Đào, vỗ mạnh vào lưng hắn, Vũ Đào phun mạnh một cái, khúc xương đang mắc ở cuống họng hắn cũng rớt ra nhưng đồng thời những cây răng vừa bị đánh gãy cũng rơi theo ra ngoài, cả hai lập tức xoay người bước đi, nháy mắt đã rời khỏi Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm.
"Huyền lão..." Mạc Y Tiên bĩu môi. Ngài đã đến từ lâu rồi nhưng đợi bọn chúng ra tay cướp người mới đứng ra. Huyền lão cười cười, giả bộ như cái gì cũng không biết.
"Hai đứa là thành viên của học viện Sử Lai Khắc, ai dám làm hai ngươi bị thương cũng chính là kẻ thù của học viện Sử Lai Khắc. Hai ngươi về trước đi, cố gắng tranh thủ thời gian tu luyện, không được lãng phí một chút xíu nào. Hôm thi đấu chung kết, ta sẽ lại đến."
Dứt lời, lão quay sang nhìn Y Tiên, hỏi, "Nha đầu này, ngươi mới dung hợp Hồn Cốt đúng không? Phẩm chất chắc chắn rất cao, hồn lực chưa gì đã lên 55 cấp rồi."
Đối với việc Y Tiên có hồn cốt mới, lão lại chẳng quá ngạc nhiên. Chẳng là Y Lệ Sa đã từng một lần hiện ra nói chuyện với Mục lão và Huyền lão, hai người cũng biết Y Tiên có một vị cường giả bảo hộ, người có thực lực mà ngay cả Mục lão cũng không dám khinh nhờn.
Khi hai người đã đi rồi, Vương Ngôn mới đứng trò chuyện với Huyền lão một lúc.
Hoắc Vũ Hạo khi trở về vẫn luôn trầm mặc. Cái tên người của Bản Thể Tông kia đã nói rằng, hắn cần dưới 20 năm để tung hoành đại lục, còn Y Tiên chỉ cần chưa đến mười năm sẽ dậy sóng cả mảnh Đấu La đại lục này. Hắn chưa bao giờ chân chính cảm nhận được, khoảng cách giữa hắn và Y Tiên lại xa đến vậy.
Phải cố, phải cố!
...
Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đã kết thúc vòng Bán Kết. Hôm nay, thời tiết không được tốt lắm, sắc trời âm u thậm chí còn phủ một màng sương mù quanh quẩn trên bầu trời thành Tinh La, thỉnh thoảng xuất hiện vài cơn mưa phùn lất phất bay bay. Tuy vậy, nó cũng không thể nhấn chìm sự hưng phấn của các khán giả bên trong thành Tinh La. Vì trận Chung Kết này cũng là trận đấu mà bọn họ mong chờ nhất.
Lúc này, hai đội ngũ chuẩn bị thi đấu đều đang trên đường đến Quảng Trường Tinh La. Trận chung kết là cuộc đối đầu giữa học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, rõ ràng đây là trận tranh tài giữa hai thế lực đứng đầu đại lục. Diễn biến của nó đáng mong chờ đến mức nào chỉ cần nghĩ là biết.
Có điều vì đội hình của học viện Sử Lai Khắc không được đầy đủ nên tỷ lệ đặt cược ở chợ đen giảm mạnh, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư ngược lại chiếm ưu thế hơn, bọn họ chiếm 65% còn học viện Sử Lai Khắc chỉ chiếm 35% mà thôi.
Nhưng dù là ai cũng không dám bảo rằng lần này học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sẽ chiến thắng dễ dàng, cho dù là đệ tử học viện bọn họ cũng vậy. Dù sao học viện Sử Lai Khắc tuy chỉ có mười người nhưng không ai không là thiên tài. Sức chiến đấu của bọn họ trong từng trận đấu đều vô cùng xuất sắc, tình hình cụ thể còn lắm biến số nên kết quả khó nói trước lắm.
Trong các trận đấu trước, bọn họ không chỉ một lần khiêu chiến vượt bậc. Cuối cùng học viện Sử Lai Khắc sẽ làm gì ở trận chung kết bọn họ chưa thể đoán được nhưng chắc chắn đây sẽ là cuộc chiến toàn lực giữa hai học viện, cho nên, hươu chết về tay ai cũng chưa biết được.
So với học viện Sử Lai Khắc, bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư có vẻ hồi hộp căng thẳng hơn. Đây là lần bọn họ có cơ hội cao nhất đoạt được chức quán quân của cuộc thi Đấu Hôn Đại Tái.
Cả hai đội cùng bước vào khu vực nghỉ ngơi, lúc này trên đầu thành, hoàng đế bệ hạ đã sớm cùng văn võ bá quan có mặt để theo dõi trận chung kết rồi.