Chương 115: Đánh Cờ 2
- Ngươi là người thông minh, không đánh sao biết không thắng được? Lão hủ một người ở chỗ này đánh cờ đã có mấy thập niên nhưng một mực không có người luận bàn. Có lẽ sau khi đánh ngươi liền phát hiện, thắng lão hủ cũng không có khó đến vậy.
Lão giả tóc trắng cười nói.
Lý Tu Viễn đi tới rồi ngồi ở trước bàn cờ, chân thành nói:
- Nếu ta vẫn một mực không thắng được lão nhân gia. Ngươi chẳng phải sẽ vĩnh viễn không cho ta tiên đan sao?
- Không nhất định vậy, có lẽ khi tâm tình tốt lão hủ liền đem tiên đan cho ngươi.
Lão giả tóc bạc nói.
Lý Tu Viễn nghe vậy đành phải đè nén cấp bách cùng bất mãn trong lòng, ngồi xuống đánh cờ với lão ta.
Thân là người đọc sách, với vài chục năm sinh hoạt ở thế giới này tuy không tinh thông cầm kỳ thư hoạ nhưng mỗi thứ hiểu một chút cũng không có gì là lạ. Cờ vây, hắn cũng có thể chơi một chút. Chỉ là không tinh thông mà thôi, dù sao phần lớn thời gian Lý Tu Viễn đều dùng để tập võ.
Nhưng mà đánh cờ quan trọng nhất chính là tâm cảnh. Bây giờ trong lòng Lý Tu Viễn lo lắng cho bệnh tình của phụ thân, tâm phiền ý loạn, sao có thể bình tĩnh mà đánh cờ. Một lát sau, lão giả tóc trắng đánh hạ một con cờ rồi cười ha ha nói :
- Ngươi thua, lại đánh thêm một ván.
Lý Tu Viễn không có gì để nói, đành phải tiếp tục bồi lão giả này đánh cờ.
Lại qua nửa canh giờ, tất nhiên hắn hoàn toàn không phải đối thủ của lão giả, lại thua thêm một ván.
Lão giả tóc trắng vui vẻ nói :
- Kỳ nghệ của ngươi có chút tệ, cần học tập nhiều hơi một chút.
Lý Tu Viễn im lặng như cũ, vẫn bồi tiếp lão giả đánh cờ.
Đánh liên tiếp mười ván, mỗi một ván đều là Lý Tu Viễn thua.
Ngoài lý do nôn nóng và buồn phiền ra, còn vì hắn là một phàm nhân, kỳ nghệ chỉ coi như nhập môn. Sao có thể thắng được một người đã nghiên cứu kỳ nghệ mấy chục năm Khi thắng một ván lão giả liền cao hứng thêm một phần, vui cười ha ha.
- Nếu lão nhân gia người tâm tình tốt, có thể đưa đan dược cho tại hạ trước. Sau khi tại hạ cứu chữa cho phụ thân xong, sẽ quay lại chỗ này cùng lão nhân gia ngài đánh cờ một tháng.
Lý Tu Viễn nhìn thấy lão nhân gia tâm tình vui vẻ liền mở miệng nói.
Lão giả tóc trắng lắc đầu cười nói :
- Chưa được, chưa được. Ngươi chưa thể thắng ta một ván, ngươi thắng lão hủ, lão hủ mới có thể đem tiên đan cho ngươi.
- Trước đó lão nhân gia không phải đã nói nếu tâm tình tốt sẽ đưa cho ta hay sao?
- Ha ha, lão hủ chỉ nói là có khả năng này, chứ cũng không có chắc chắn. Người trẻ tuổi, đừng nóng nãy như vậy. Tiên đan cũng không dễ cầu như vậy. Đến, đến, đến, chúng ta tiếp tục đánh cờ.
Lão giả tóc trắng cười nói.
Lý Tu Viễn thấy thế, trong lòng cực kỳ tức giận, không nhịn được muốn rút yêu đao chém lão già này thành hai khúc, lão già này thật sự muốn chơi mình đi. Nhưng mà, khi hắn nghĩ đến phụ thân của mình nên vẫn phải nhịn xuống. Một ván cờ nữa bắt đầu.
Lý Tu Viễn nhịn xuống lửa giận trong lòng thở nhẹ ra một hơi, trấn định lại tâm tình.
- Thế nhưng, hẳn lão nhân ngài phải biết ta có thể đợi nhưng phụ thân ta không thể đợi, ông ấy cần đan dược cứu mạng.
Lý Tu Viễn nghiêm túc nói.
Lão giả tóc trằng liền nói:
- Mệnh người phàm là do thiên định. Nếu như phụ thân ngươi chưa tận số, tự nhiên ngươi có thể lấy được tiên đan từ tay lão hủ. Nếu đã tận số, đó chính là thiên ý, lão hủ cũng bất lực, mặc kệ là người hay thần tiên cũng không thể nghịch thiên mà đi.
- Răng rắc ~!
Lý Tu Viễn nghe nói vậy, cách tay vì dùng sức quá độ mà trực tiếp bóp nát một quân cờ.
Hay cho câu mệnh đã tận.
- Lão nhân gia, ngươi muốn khảo nghiệm kiên nhẫn cùng thành ý của tại hạ cũng hi vọng lão nhân gia ngài có chút chừng mực. Không thể lấy tính mệnh của gia phụ ra đùa như vậy, trước đó ta đã hoàn thành hai yêu cầu của ngươi. Một vạn lượng bạc, nói đưa liền đưa, hai mươi tấm da thỏ không đến nửa ngày ta liền đưa đến. Ngươi muốn ta đánh cờ cùng ngươi, ta đã bồi ngươi hơn một ngày.
- Trước sau, ta cũng đã ở đây hết bốn năm ngày, hi vọng lão nhân gia ngươi cho ta một cái công đạo.
Hắn nhìn chằm chằm lão giả tóc trắng nói.
- Người trẻ tuổi, nói chuyện cần khách khí một chút, thái độ ngươi như vậy. Đan dược này không cần cầu nữa, xuống núi đi.
Lão giả tóc trắng vuốt râu cười nói, tay chỉ vào con đường xuống núi.
Hiển nhiên là bất mãn với thái độ của Lý Tu Viễn, có ý muốn đuổi người.
Lý Tu Viễn vẫn ngồi ở trên ghế đá không nhúc nhích nhìn chằm chằm lão giả này hồi lâu. Lần nữa cầm lấy một quân cờ đặt xuống.
- Ta quan sát lão nhân gia ngươi hồi lâu. Một mực vẫn suy nghĩ lão nhân người đắc đạo gì. Là cao nhân tu luyện có thành tựu mà đắc đạo hay sơn tinh dã quái thành tinh đã lâu.
- A, ngươi còn có cái nhãn lực này? Ân, lão hủ thật cảm thấy hứng thú, nói một chút xem, lão hủ đắc đạo gì.
Lão giả tóc trắng tuỳ ý đánh cờ nhưng mỗi quân cờ đều ẩn giấu huyền cơ, kỳ nghệ rất tinh tuý.