Nghe âm thanh quen thuộc vang lên tôi không khỏi giật mình, ngước lên nhìn thì đúng là nàng , tại sao nàng biết tôi ngồi đây thì tôi lại không rõ lắm..tôi trả lời
– Anh muốn ngồi một chút vì cũng không biết đi đâu
– Em ngồi được không ?
– Tại sao lại không
Tôi ngước lên trả lời nàng không quên kèm với lấy chiếc ghế gần đó đưa sang cho nàng. Khi nàng vừa đặt đôi bờ mông đó xuống thành ghế tôi hỏi ngay
– Rôi bây giờ tính như thế nào nữa.
Nàng im lặng với lấy cốc trà đá của tôi hớp một ngụm xong không nói gì, nàng lôi bao thuốc Esse ra lấy một điếu mồi lên rồi nhếch môi nói
– Em cũng không biết anh VP sẽ xử lí thằng Dương như thế nào, nhưng em biết chắc chắn nó sẽ không đi tù được vì nó cơ cấu tốt lắm, không đơn giản mà nó làm bao năm qua không bị gì..
Tôi quay sang nhìn nàng âu yếm nói
– Vậy em tính như thế nào ?
– Nếu không có anh em đã tính trước mọi chuyện theo hướng khác rồi, bây giờ có anh thì em tính thế nào nữa đây, thật sự là không tính nổi nữa.
– Vậy nếu anh không xuất hiện thì em sẽ tính như thế nào ?
– Em đưa mẹ sang úc, em đặt vé và chuẩn bị mọi thứ rồi !
Tôi hơi ngỡ ngàng nhưng cũng không nằm ngoài tiên liệu của mình trước đó..tôi nói
– Anh cũng tiên liệu trước là sau mọi việc em sẽ đưa mẹ sang úc, vì trước đây đã có nói rồi, nhưng hơi shock một chút là hiện tại anh cũng chưa biết phải hướng mọi chuyện đi như thế nào cho hợp lí
– Trước khi thằng Dương ra em phải xử lí mọi chuyện thật gọn gàng, nếu không sẽ rất phiền phức , anh cũng vậy.
Dứt câu nàng đứng dậy , với tay ra đường ra hiệu cho một chiếc taxi đang đúng lúc tiến lại gần phía chúng tôi, dường như nàng đã thấy chiếc taxi trước đó nên mọi việc diễn ra rất nhanh và dứt khoác. Trước khi lên xe nàng quay lại nói với tôi
– Em để anh một mình dễ suy nghĩ, anh cứ suy nghĩ kỉ đi, em tôn trọng quyết định của anh.
Tôi gật gật tỏ vẻ đã hiểu ý nàng nói.
Tôi lại ngồi đó một mình, đeo cặp kiếng vào ngắm trời, ngắm đất, ngắm những con người tấp nập qua lại ,ngắm tất cả mọi thứ trong tầm mắt. Nhưng vẫn không ngắm nổi tâm hồn mình..thật sự tôi không biết phải nên như thế nào nữa…
Điêu đầu tiên tôi cần làm, là trở về Khách Sạn. Lúc này các chú công an vẫn đang canh gác , tôi cũng không ngại mà tiến vào ngỏ ý muốn lấy quần áo, các chú hỏi tôi là ai, ở đâu, quần áo gì, tôi trả lời rất tỉnh.
Tôi là khách, ở phòng 404, chứng minh vẫn còn năm ở đó, giời khách sạn có chuyện nên tôi lấy đồ của mình . Các chú công an cũng không cho tôi vào, mà xếp một người lên phòng gom hết đồ tôi vào. Tất nhiên chứng minh tôi vẫn ở lại đó, và đến tận lúc viết những dòng này ngay cả cái chứng minh tôi cũng không có…
Xách cái túi đồ như lúc ban đầu đến xin việc, nhưng lần này là ra đi, tôi quay lưng nhìn lại một lần nữa nơi mình làm việc. Cũng khá nhiều kỉ niệm, cãi nhau với lễ tân ca ngày, xém đánh nhau với tạp vụ ca ngày, một vài va chạm với những con đào bé bỏng và khách của chúng nó…khá nhiều , khá nhiều thứ để phải nhớ về..ôi tôi còn mất một khoảng thời gian dài ăn uống khổ sở, phải đi bộ từng ngóc ngách tìm đồ ăn rẻ nhất để ăn..vậy mà chưa đầy hai tháng tôi phải rời xa nó rồi…
Những ngày đầu làm việc tôi còn tính làm má mì cao cấp, điều đào đẳng cấp về sau này, mơ mộng kiếm thật nhiều tiền khi làm việc ở đây..vậy mà..
Mà điều tôi hối tiếc nhất trên tất cả là mất đi anh khách hàng thân thiết và cực kì VIP. Anh VP. Riêng anh một tháng tôi đã thu nhập được dăm ba triệu đều đều rồi..vậy mà…
” Sẽ có lúc bạn buồn mà chẳng biết tại sao. Cảm giác giống như đã đánh rơi thứ gì đó rất quan trọng nhưng chẳng thể nhớ đó là gì ”
—-
Tôi hiện tại không có chứng minh, chỉ còn cái bằng lái xe trơ trọi và cái bằng lái xe máy của bố tôi lúc mất ông để lại, tôi luôn mang bên mình suốt mấy mươi năm qua. Hiện tại cũng chưa biết đi đâu và về đâu , tạm thời tránh bị làm phiền tôi off điện thoại, xóa zalo và quyết định về bên nhà trọ của em trai để ở.
Lần này tiến bộ hơn một chút, là lúc khởi đầu tôi chưa có gì trong tay chỉ có 400k, bây giờ ra đi đã có một chiếc xe, tuy không được mã nhưng đi rất ổn, một cái điện thoại đủ để dùng. Một ít tiền mặt trong tay nữa.
À quên ! tôi cần phải đi trả xe oto trước mới quay lại bãi xe lấy xe máy được, cũng may mắn bãi xe của ngân hàng nên xe không bị giữ lại…
Quay lại lấy chiếc xe máy cà tàng của mình, tôi bắt đầu đi về hướng phòng trọ em trai tôi đang ở bên Quận 2.
Trên đường đi, tôi đi rất chậm, chậm để suy nghĩ, chậm để xuy xét lại mọi việc…
Mà thôi thật sự mọi thứ bây giời đối với tôi không quan trọng nữa, quan trọng nhất là Vy nên như thế nào sắp tới kia kìa..
Tôi vẫn chưa có quyết định của mình, đi hơn mười mấy cây số tôi vẫn chưa quyết được,tôi cần ngủ một giấc đã..mọi chuyện sẽ tính khi tôi tỉnh táo ngày mai.
—
Sau một giấc ngủ dài, một giấc ngủ sâu không bị ngắt quảng, một giấc ngủ đủ để cảm thấy mọi thứ thật sảng khoái..
Mở mắt với lấy đồng hồ tôi mới biết , tôi ngủ cũng gần mười hai tiếng rồi, từ tận 2h đêm tới 13h chiều hôm sau..
Vì là tôi để chế độ máy bay nên điện thoại của tôi không một chút làm phiền nào…
Tôi tắm rửa thay đồ rồi ra một quán cà phê gần khu vực đó ngồi, nhâm nhi tách cà phê tôi suy nghĩ rất nhiều..rất nhiều về tương lai của cả hai
Tôi hiện tại trong tay không có gì, thôi đừng bàn về độ giàu có nhà tôi làm gì vì nó không quan trọng, giàu cách mấy tôi cũng không dựa. Tôi tay trắng, công việc chưa có. Giấy tờ tùy thân lại càng không, không tiền, không tương lai, không gì cả..
Còn nàng, nếu để nàng đi Úc cùng mẹ thì mọi chuyện lại khác, mà nàng nói đi Úc chứ chắc gì đã đi Úc?. Tôi lại nghĩ khác, nàng sẽ đi xa cùng mẹ, không ở VN nữa tránh phiền phức sau này, độ tuổi của nàng cũng không còn trẻ nữa để bắt đầu lại, nếu nói vì tôi và nàng yêu nhau cùng nhau vượt khổ thì không hẳn là đúng, tôi không yêu nàng, thứ tình cảm đó chỉ là cái gì không tả được nhưng chắc chắn không phải là yêu. còn nàng vì thấy tôi khờ dại và tràn đầy nhiệt huyết kèm với một chút thanh xuân vào nên có thể động lòng, còn yêu tôi thì không phải, tôi biết nàng khi yêu vào sẽ cuồng nhiệt như thế nào, không phải như vậy. Nếu để nàng đi thì tương lai của nàng tốt hơn rất nhiều khi ở bên cạnh tôi. Hiện tại tôi cũng chưa muốn ổn định một chỗ, tôi vẫn muốn đi lang thang, muốn tự tại thêm một thời gian nữa..
Suy nghĩ rất nhiều , liệt kê mọi thứ nhưng vẫn không đủ, chẳng nói lên được gì cả..chỉ có con tim của tôi quyết định mới chính xác nhất mà thôi..
Con tim tôi quyết định để nàng đi..
Tôi cũng sẽ để nàng đi, vì tương lai của nàng. Không phải vì tôi
Giây phút này không nên vì tôi một thứ gì cả. Nên vì nàng, vì nàng đã tổn thương quá nhiều trong những năm tháng qua rồi, để nàng ra đi là điều tốt nhât tôi có thể làm cho nàng, cho mẹ nàng.
Như vậy có lẻ là cái kết tốt đẹp nhất, Thư ở dưới suối vàng chắc cũng đồng ý như thế thôi, vì Thư chưa bao giờ đồng tình việc tôi có cảm tình lại với Vy một lần nào nữa…
Tôi bật điện thoại gọi cho nàng ngay khi có quyết định của mình
– Anh đã có quyết định của mình rồi
– Như thế nào em cũng đoán được một phần rồi
– Không biết em đoán đúng hay sai, anh muốn chắc chắn hơn nên sẽ nói cho em nghe, không để em đoán. Em cứ thực hiện kế hoạch của mình đi, cứ đi theo kế hoạch của em, coi như anh chưa xuất hiện, chưa biết gì
– Nhưng anh đã xuất hiện rồi, không thể coi như không có được
Tôi chưa kịp nói thêm nàng đã bồi thêm một câu
– Anh vẫn vậy, vẫn ngok ngek như thế !
Nàng tắt máy ngay sau đó…
” Ngày nhỏ cứ nghĩ rằng, mai này nếu yêu một người sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi người ấy. Lớn lên rồi mới biết, để ở bên một người, chỉ tình yêu thôi thì chưa đủ. “