Bạn Thân Tôi Là Gái Gọi

Chương 20: Mưa hay Nước Mắt

—-

Trời bất chợt đổ cơn mưa…

Rạng đông không ló dạng..

—–

Chỉ một chút nữa thôi là tới bãi sau Vùng Tàu rồi…

Nhưng không kịp rồi, cuộc sống là như vậy mà phải không?

Đi muộn thì sẽ trễ giờ , tới sau thì luôn đau hơn tới trước..

– Nhưng mà bán trính thì liên quan gì tới…

Nó chặn ngang họng tôi

– Bị bắt một đường dây lớn, trong đó có tao, đường dây cả trăm ngàn đô, lên báo đấy..

– Sau đó thì sao

– Tao bán cho ông Dương…

Tôi giật thốt lên

– WHAT THE… ???

Tôi nói tiếp

– Ông Dương khách sạn tao?

– Ừ

– Thật không thể tin nổi..

– Lúc bị hốt là bên Mã Lai, tao vẫn chưa hiểu sao ở bên đó lại bị công an bắt được tao bán da^ʍ. Trong khi tiền chuyển lúc ra sân bay rồi có cầm tiền mặt đâu, vậy mà vừa xong là cửa phòng bị mở ra rồi tao với ông Dương bị bắt về. Sau đó ông Dương lo mọi thứ, muốn xóa án thì tao phải chấp nhận điều kiện của ổng. Không thì về VN phải đi nghe nói đâu đó gần chục năm.

– Điều kiện gì

– Làm gái cho ổng. ( là đào riêng của Dương và chấp nhạn điều đi theo ý ổng )

– TᏂασ mẹ súc vật, tao sẽ gϊếŧ nó

Tôi giận giữ hét lên. Lúc đó máu tôi dồn lên não cực độ rồi, tôi đứng trước mặt chắc tôi cầm dao xiên nó thật chứ không đùa đâu. Điên lắm, tôi điên vì biết con bạn mình bị gài rồi..

Tôi đã nói rồi, nó cũng chỉ là con Vy thôi, chỉ cố tỏ ra mạnh mẻ để che đậy đi những thứ xấu xa này., bản chất nó cũng chỉ là con Vy, chỉ là con Vy thôi.

Nó kiêu kì nhưng nó không phải hạng người dễ bán rẻ bản thân như thế…

Đang trong cơn điên cùng cực, điều tôi nghĩ duy nhất lúc đó là lên xe chạy về ngay SG rồi thua đủ với thằng chó chết đó một phen. Tôi đéo cần công việc đến mức như vậy, tôi cũng đéo ngại bọn nham hiểm một tí nào…

Nó biết tôi giận dữ, ngoài Thư ra có lẻ nó hiểu tôi hơn ai hết…

– Calm down..

Tôi liếc mắt qua nó…đạp ga nhanh hết sức có thể, từ bùng binh ra bãi sau vũng tàu chưa được hai phút..

Kettttt

Tiếng xé của vỏ lốp ma sát mặt đường vang lên

Tôi dừng xe..

Mở cửa bước xuống..

Đi một hướng ra thẳng biển, bỏ lại sau lưng tất cả

Bỏ lại nó, bỏ lại nổi buồn, bỏ lại sự tức giận, bỏ lại tất cả, tôi vô hồn cứ thế bước đi dưới cơn mưa…

“ Trời bên ta đang mưa..dường như ta thấy nàng đang khóc “

– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Những đợt sóng cứ thế mà vỗ bởi những cơn gió, bởi cơn mưa đang rỉ như những giọt nước mắt của nó…

…Của tôi nữa..

Tôi khóc !

Khóc cho số phận mình, khóc cho nó …”khóc cho cả Thư nữa” .

” Những khúc nhạc mưa cứ rã rời

Trong lòng héo hắt thấy chơi vơi ”

Khoảng khắc này, tôi cảm thấy buồn một cách không thể tả được, buồn như của một kẻ thất tình, buồn của một kẻ vô phương, buồn của một kẻ ngu dại..tôi là vậy đó, không có gì, không có gia đình, không có người thân, không có gì cả…nothing..

Vì sao tôi buồn, vì đơn giản những người nào tôi coi là thân cận đều không được may mắn. Những người tôi yêu thương đều không được trọn vẹn…

—–

Bố tôi…ông mất từ lúc tôi còn trong bụng mẹ.

Bà tôi..bà mất khi tôi mới vừa trưởng thành,vừa cảm nhận được mọi thứ, vừa hiểu được giá trị của sự mất mát là gì, bà ra đi lúc tôi 14 tuổi. Số 14 tôi xăm sau lưng là lí do. Bà là người chăm tôi từ nhỏ, bố tôi mất mẹ tôi đi tu biền biệt 10 năm mới về. Gia đình dòng họ tôi không một ai nghèo về kinh tế cả…Nhưng tất cả đều nghèo về tình cảm…với nhau

Mẹ tôi..ha tôi còn 1 lần chưa được bà đưa đón đi học. Toàn bộ là bác xe ôm gần nhà tới năm lớp 10 thì tôi tự đi xe riêng. Từ nhỏ tới lớn tôi không thiếu gì, chỉ thiếu tình cảm..một tình cảm chân thật từ gia đình…

Còn Thư nữa..người mang đến cho tôi cái thứ mà tôi chắc khôgn bao giờcó được nữa, một cái tình yêu, một cái tình cảm thật sự. Một cuộc tình mà tôi trân trọng nhất cuộc đời mình, một cái tình yêu cả muôn vạn kiếp sau chắc có lẻ không còn có được như thế nữa..

( Nói luôn ở đây cũng không sao, nhưng mọi người nên đọc bộ mối tình đầu sau bộ này để hiểu hơn, tôi cũng muốn nói lắm nhưng dặn lòng phải giữ lại, giữ cho 1 bộ Mối Tình Đầu hoàn hảo nhất và tuyệt vời nhất để tặng Thư)

Rồi sau đó..

không còn sau đó nữa..không còn gì nữa..hết rồi

Ổn? Định nghĩa ổn của tôi cũng chưa biết phải như thế nào gọi là ổn nữa, không có sóng gió thì không phải cuộc sống của tôi, không có sóng gió thì không có La Duy ngày hôm nay..

( rõ hơn về tác giả chắc cũng để dành đất cho bộ MTD vậy, ở đây tập trung đở lang man )

Vậy đấy, tôi khóc là vì vậy, 1 hành trình xuyên suốt từ xưa đến nay lùa về tâm trí tôi..lẻ đương nhiên dù gai góc tới đâu tôi cũng phải rơi nước mắt mà thôi.

Tôi quỳ gục 2 chân xuống bãi cát lầy lội vì nước mưa kèm sóng vỗ tạo thành 2 lỗ hõm xuống, 2 tay tôi chống xuống rồi tôi gục ngã…

Tôi nằm thả mình ra đó. Mặc kệ sóng vỗ , mặc kệ mưa, mặc kệ nước mắt đang rơi..mặc kệ tất cả…



Kệ cả mày…người mang lại cho tao quá nhiêu đau thương..

Mày đứng đó..mày ra khỏi xe từ khi nào tao không biết nữa..

Mày nhìn tao..mày khóc…

Tao nhìn trời..tao cũng khóc…

Tao mệt mỏi lắm rồi , từ đầu tao phớt lờ đi mọi chuyện có lẻ tốt hơn.

Không chỉ đơn giản vì mày bán trinh tiết của mày mà tao trở nên như thế này, mà là tất cả kí ức đau buồn nó lùa về một lúc

..tao không chịu nổi.

Tao chấp nhận trở thành thằng yếu đuối lần thứ “2” trước phụ nữ khóc lóc như trẻ con..

Bà tao , người tao thương nhất mất đi tao cố gắng không khóc để bà không phiền lòng, nhưng…lần đầu tao khóc mày rõ mà..tao không kìm được…lại lần này nữa.

Tao không gào, không hét, không la lối…

Tao cứ nằm đó..để nước mắt lăn dài trên mi mà thôi….

Tiếng nấc của mày hòa cùng âm thanh của mưa khiến tao càng không chịu nổi nữa…

Hãy lại đây, ngồi cũng được, nằm cũng được, vỗ về con tim tao một chút

” Lại với tao trong những cơn sóng vỗ

Vỗ về tao cho qua những u sầu

Lại đây…kề bên tao.”

– Đừng buồn..

Âm thanh trong trẻo của nó len lỏi xuyên qua từng hạt mưa rớt vào tai tôi…

Tôi nhìn nó…dơ tay lên

Nó bước đến nắm tay tôi kéo tôi đứng lên…

Nhưng sức của nó không kéo nổi tôi..tôi kéo giật ngược nó về phía mình , nó ngã vào người tôi.

Tôi ôm nó trong cơn mưa ..cơn mưa bất chợt..cơn mưa vô tình..nhưng là cơn mưa đau lòng…cơn mưa của nốt nhạc buồn.

Lần đầu tiên tôi ôm nó vào lòng, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt nó và cũng là

…lần đầu tiên tôi nắm tay nó và nó ôm tôi…

Tuy buồn, nhưng tôi cứ muốn như thế mãi

Nằm ôm nó trên những đợt sóng vỗ, mặc kệ tất cả .

Nhìn đời , nhìn mưa , nhìn tổn thương, nhìn người mình đã từng thích ..

Tôi nói trong bất lực..

– Hay lại về Đà Lạt thôi

– Mày đã thề không bao giờ về đó sống nữa rồi

– Anh sẵn sàng bỏ quy tắc nếu em muốn

Nghe tôi nói thế Vy có vẻ cảm nhận được sự chân thành trong mắt tôi.

Vy ngước lên nhìn tôi với ánh mắt long lanh bởi những giọt lệ đã rơi quá nhiều, giọt mưa vẫn còn đọng trên những sợi tóc…

– Thật sự là không….

Tôi cắt ngang

– Đối với anh không gì là không thể

– Đời anh đã quá nhiều mất mát ở đó rồi, em không muốn anh bận lòng thêm về cuộc sống của em nữa…

Tôi không trả lời mỉm cười đưa tay ôm nó vào lòng vỗ về…

…những giọt mưa lạnh lẻo cuối cùng hòa vào ánh sáng âm u của một ngày đầy giông bão buông xuống…

Rạng đông không ló dạng

…..