Bạn Thân Tôi Là Gái Gọi

Chương 11: Kí ức (2)

Tôi đi một mạch tới cửa lớp mà không một giây phút nào quay lại ngước nhìn nó…

…Cái khoảng khắc tôi bước 1 chân vào cửa lớp, lòng tôi chợt lắng đọng lại một vài giây, ở khoảng khắc đó trái tim tôi xuất hiện một cảm giác cực kì lạ lùng, nhói nhẹ lên một chút, vì vậy nên tôi một chút quay lại nhìn nó , nó vẫn ngồi bất động ở đó…không một hành động nào..

Lòng tôi chợt nhói lên, thấy mình như một thằng tệ bạc vô cùng, đôi khi chính bản thân mình lại không bao giờ tự hiểu được tại sao lại làm những điều như vậy, nếu ở một thế giới khác có lẽ cái giây phút cô ấy nhìn tôi mỉm cười tôi sẽ lao vào và ôm chầm lấy cô ấy…chứ không phải tỏ vẻ lạnh lùng không khác gì một thằng ngu như vậy…

Tôi muốn quay lại một vài phút trước, thời gian tua ngược lại, tôi đi lùi lại, lùi lại cho tới cái khoảng khắc cô ấy nhìn tôi, dừng lại ở đó. Tôi sẽ thay đổi cái thái độ của mình ngay lập tức..chỉ tiếc là tôi không có năng lực tua lại thời gian như phim hàn quốc…tôi bước them bước nữa vào lớp, mặc kệ những cảm xúc bỏ lại đằng sau lưng..

Vô hồn ngồi xuống và nằm bẹp xuống bàn, tôi ủ rủ nhìn ra cửa sổ, đợi mãi một bóng hình đi ngang qua lớp mình, nhưng không thấy, 5 phút..10 phút..chỉ còn 3 phút nữa là vào tiết, vẫn không thấy bóng dáng của em…cảm giác một bức tường chợt như sụp đổ, tôi đứng dậy chạy ra ban công nhìn xuống nơi em ngồi..

…Em đi rồi, không còn ngồi ở đó nữa !~

Bồi hồi và một chút lăng đọng, tim tôi như vụn vỡ ra từng trăm mảnh, tôi hiểu cảm giác mất mát thực sự là gì, không phải như 1 tháng trước đây, đau..đau lắm. Hụt hẫng vô cùng..hai tay nắm chặt bờ lan can..tôi cứ nhìn vô hồn vào cái ghế đá trước đó em vừa ngồi..tôi cứ đứng đó cho đến khi..

Bốp !!

Một quyển sách đập vào đầu tôi mới chợt tỉnh, cô chủ nhiệm .

Tôi vào lớp và tiếp tục hành trình thất tình của mình trong những tiết học , mơ hồ không biết em đang ở đâu, làm gì, và tại sao em không vô lớp… 5 tiếng đồng hồ mà cứ ngỡ dài như 300 phút..quá dài..quá mệt mỏi.

Chuông tiết vừa reo lên, tôi gom ngay sách vở vào cặp và chạy ngay sang lớp em..tôi nhìn mãi, nhìn đủ mọi ngóc ngách nhưng không có em..tôi cứ đứng ngay cửa sổ nắm song sắt cửa và tìm em..em không có trong lớp…

Bốp !

Có một đôi tay đập lên vai tôi

Ra là con Thư ( con đưa thư khi tôi bị ốm )

– Mày học ngu tao công nhận, nhưng giờ tao mới biết thêm một điều tán gái mày cũng ngu như ngu học, thằng ngu. Nó ở đâu đây mà tìm.

– Vy không đi học à

– Có chứ sao không, bộ ngu như mày sao mà nghỉ học miết.

– Sao tao k thấy

– Nó chuyển sang khu lớp B rồi thằng ngu này.

– Ơ..

– Mày đọc lá thư xong không hiểu à, sao mày ngu dữ thần zậy trời

Nó vò đầu bứt tóc tỏ vẻ bực bội, nhưng nhìn rất đáng yêu !

– Uổng công tao tâm sự với nó, kể cho nó nghe những hành động mày làm, nó nghe xong cảm động mới viết thư cho mày, mày tưởng mày hot boy hay sao người ta để ý mày, cái thứ ngu học ngu gái. Đi chết đi

Nó cầm cái cặp vải màu vàng lấy hết sức bổ l*и vào đầu..à nhầm bổ dồn vào đầu tôi một cái đau điếng..tôi như chợt tỉnh ra..tôi xoa đầu gãi tai cười quê mùa rồi nói

– Cám ơn mày, giờ phải làm sao

– Tự mày đi mà tính, mệt !

Dứt đoạn nó phủi tà áo dài và quay lưng đi như một vị thần lạnh lùng nhất thế giới không một tia mắt nào quay lại nhìn kẻ đáng thương như tôi..à không đáng đời mới đúng.

Tôi không biết phải làm gì tiếp theo, cứ đứng đó nhìn những bóng lưng đang tan học, tôi lại lan can đứng để hai tay cúi khập người nhìn sân trường, nhìn cái ghế đó, nhìn về khu B. Tôi và nó bây giờ cách nhau 1 khu nhà, đối diện nhau và vẫn như vậy, cách nhau bởi cái cột cờ chen ngang ngay giữa sân trường…

Nguyên một ngày hôm đó tôi cứ như thằng mất hồn, cứ ân hận day dứt với cái thái độ của chính mình, tôi là vậy, luôn là vậy, cho đến tận bây giờ vẫn vậy, đôi khi lời nói, hành động không đồng nhất với con chim cho nên hay làm người khác tổn thương , rồi lại xin lỗi, lại hối hận, lại tổn thương..cứ xoay vòng mãi như thế..

Hôm sau đi học tôi lại cố gắng đi sớm hơn, ngồi căn tin đợi mãi một bóng hình . Tiếc là không thấy, không đến , không gặp . Tôi biết mình bị tránh né, hành động của mình làm người ta tổn thương..tự nhiên lúc này tôi lại thấy thích em nhiều hơn..lại bắt đầu nhớ em nhiều hơn..

Còn 5 phút nữa là vào lớp, tôi đứng dậy, bỏ áo ra thùng, xách quai cặp một bên lưng ( túm lấy đầu dây rồi vác nó đi chứ không bao giờ đeo, chỗ này khó giải thích quá ) . Đút tay vào túi quần, tôi rủ thêm vài thằng bạn nữa và quyết định sang khu B.

Tìm lớp 11B1

Tìm ra được lớp em, tôi chưa nói gì, chưa làm gì thì mấy thằng bạn nó hét lên

– Vyyyyyyyyyy..Laaa Duyyyy kiếmmmmmmmmmmmmm

Trời cái lol mẹ, lúc đó là tầng một chứ nếu tầng mười chắc tôi nhảy xuống cho đở quê rồi, tôi quay sang lườm thì mấy thằng bạn tôi bỏ chạy, tôi một mạch đuổi theo coi như chạy trốn cái quê luôn một thể. Mấy thằng súc vật, sai lầm khi rủ bọn nó đi theo…

Một mạch bọn tôi bang ngang sân trường với vận tốc cực đại để về lớp nhanh nhất, nhìn đằng sau không khác gì lũ vịt đực đang bị lùa bởi những cặp mắt săm xoi đằng sau, khốn nạn, lũ súc vật này.

Về lớp ai cũng nhìn tôi cười, tôi à thì ở trường cũng không phải dạng tôm tép gì, nhìn bề ngoài cũng không phải dạng xấu chó hay mắt lé mồm so le gì, cũng ổn mà, trắng trẻo , cười duyên , cao 1m69 , tướng công tử, nhà lại có điều kiện, đù. Tiêu chuẩn để tán một bé gái là đầy đủ rồi có thiếu gì đâu, nên đi học về cơ bản là 50% ai cũng biết tôi là ai, 50% còn lại cũng biết mà hầu như là ghét vì tôi học ngu mà còn quậy nữa. Hihi

Bọn trong lớp nó cười sĩ nhục tôi, mang danh trong lớp được nhận nhiều thư nhất mà tán một cô gái hơn cả năm trời còn chưa được nói chuyện trực tiếp một lần, nhục không , nhục chứ, nhục vl. Tôi úp mặt xuống bàn mặc kệ tụi nó , tôi không quan tâm vì đang khá nhục. Im lặng là thượng sách, tôi lại bận nghĩ về cô gái đó nữa, ây chà, cảm thấy chông gai quá, tình cảm học đường hình như không hợp với tôi thì phải, làm gì cũng bị chen ngang vào giữa, hay là tại tôi trèo cao?

Mà đâu phải, người ta cũng cảm động trước âm thầm của tôi mà ?

Trước đầy toan tính và mưu mẹo của một thằng lanh lợi bẩm sinh như tôi, cuối cùng tôi chốt. Im lặng là thượng sách..không làm gì tức là có làm gì, không nói gì tức là có nói gì.

1 ngày

2 ngày

3 ngày

….

1 tuần trôi qua vẫn vậy, tôi im lặng, chỉ đi học rồi về, cuộc sống cứ nhàm chán như thế trôi qua..

Tôi thấy với cái sự toan tính ngu lol của mình không ổn, cần phải làm gì đó. Tôi bất giác thấy hồi hộp, hai tay ra mồ hôi, đầu gối hơi run lên khi tôi nghĩ tới trường hợp qua nhà của em nói chuyện một lần cho rõ. Hic, chỉ mới nghĩ tới thôi mà người tôi bủn rủn rồi, đứng trước mặt tôi không biết phải làm thế nào..

Thứ 2 đầu tuần, nhiệm vụ của em là lên cột cờ đọc mấy cái vớ vẫn xàm lol tốn thời gian mà tuần nào cũng nghe . Tôi lại có cơ hội nhìn thấy em, lâu rồi đấy, chắc phải cả tuần trôi qua rồi tôi mới được nhìn thấy em..

Em xinh lắm, xinh cực kì, ở cái tuổi học trò vào thời đó so với hot girl bây giờ em tuyệt đối đứng đầu , không cần son môi mà môi vẫn hồng, không cần dùng kem trộn mà em vẫn trắng tự nhiên, cái thời tiết ở Đà Lạt không dễ mà có làn da trắng mịn như thế, nhưng không phải những yếu tố đó làm tôi thích em, cái tôi thích là ở mái tóc dài đen tuyền của em, và những lúc tôi nhìn trộm em mua nước ở căn tin em có bàn tay rất đẹp, vì đôi tay và mái tóc của em khiến tôi rung động , tôi thích cực kì, không phải vì em xinh, không phải vì em trắng hay đen, những yếu tố đó không đủ , tôi chỉ mê tay thôi, tay càng đẹp tôi càng chết…tôi có thể lụy tình nếu một ai đó có một đôi bàn tay búp măng mặc dù về ngoại hình không được đẹp. Thậm chí là như thế…

Tôi ngồi cứ chống cằm nhìn em từ xa mặc kệ ai đang dòm tôi, mặc kệ ai đang xỉa xói tôi, tôi mặc kệ tất cả, tôi thích em nhiều như thế đấy.

Hôm nay là một ngày quan trọng, là một ngày đối với tôi mà nói là ngày tôi muốn đi học nhất kể từ khi lên cấp 3…tôi quyết định đứng trước mặt và nói với em những lời nên nói…

Ngày 28/10/2007

Trời đất, 13 năm về trước rồi sao…

Hôm đó tan học, tôi là thằng nhanh nhất xách cặp ra giữa sân trường, mọi người còn đang loay hoay trong lớp tôi đã bắn ra chỗ cột cờ đứng rồi..

Tôi đeo cặp một bên vai, đứng khoác tay và dựa vào cột cờ nhìn về hướng khu B, hướng căn phòng đó, nơi em học…

Ừ thì lúc đó trong tưởng tưởng thì tôi thấy mình khá bảnh, nhưng giờ ngồi viết lại những dòng này tôi thấy mình khá điên..hic, cuộc sống mà, đôi khi mình làm những điều mà ít ai ngờ tới. ( đúng hok cả nhà ).

Tôi cứ nhìn về phía lớp em, đợi mãi ..đợi mãi rồi em cũng bắt đầu đi ra khỏi lớp, đi tới cầu thang và đi xuống, tôi dần tiến lại chân cầu thang đơi. Tôi hồi hộp kinh khủng, em là người đầu tiên tôi thích , là người đầu tiên mang lại cho tôi cái cảm giác biết thích một người là gì…

Tôi cứ đứng dưới chân cầu thang đợi em..em vẫn nhẹ nhàng từng bước đi xuống, chỉ có vài bước chân mà sao tôi thấy thời gian trôi qua lâu thế.

Còn 5 bậc nữa là em chạm mặt tôi

4 bậc

3 bậc

2 bậc

Còn cách một bậc nữa là đứng ngay trước mặt rồi..nhưng không, em dừng lại ở đó. Tôi lấy hết can đảm để nói

– Tránh ra

Tôi chưa kịp nói thì em nói trước, em lườm tôi với đôi mắt của một người đầy thù hận..

.. Em vứt tôi ở đó, lạnh lùng đi qua..không một tia đoái hoài..

Bỏ tôi ở lại với cả ngàn nổi thẹn..

Tôi hiểu rồi, tôi hiểu cái cảm giác mà em đã trải qua bởi cái thái độ của tôi lần trước, em trả thù tôi một cách thành công và đầy hương vị giận dữ của một đứa con gái..

Tôi đã thấu hết cái cảm giác đó rồi, tôi…

Tôi vô định nhìn im một chỗ, tôi mặc kệ những ánh mắt những chế giễu nhỏ to xung quanh mình. Tôi chỉ còn xác ở đó, còn hồn bay đi mất rồi…

” Rồi đèn xanh đèn đỏ. Rồi người ở , người đi ”



” Rồi sau đó chúng ta vẫn là chúng ta, chỉ có trái tim là hoen gỉ úa màu ”

Ba chấm…cảm thán…nhớ lại vẫn thấy lòng tê tái.

Thở dài…