So sánh với phương Bắc, mùa thu phương Nam có vẻ dài hơn.
Đã qua một nữa sắc thu, trong vườn trường, hàng cây hai bên đường mới vừa bắt đầu đâm chồi lá mới, nhiệt độ duy trì trong phạm vi còn thoải mái.
Chẳng qua là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, mấy ngày nay liền bắt đầu những cơn mưa đứt quãng. Liên tục mấy ngày, hơi nước trong không khí đã nhiều đến mức có thể tùy tiện vẩy tay một cái, liền có thể bắn ra vài giọt nước.
Trong không gian hô hấp cũng mang theo vài phần lành lạnh, hít sâu một hơi còn có thể cảm giác được lãnh ý từ tận sâu đáy lòng tràn ra, lũ lượt khuếch tán.
Cha Niệm nghĩ cô không mang đủ quần áo, sợ cô bị đông lạnh, còn cố ý đến trường học đưa thêm quần áo một chuyến.
Niệm Tưởng còn đang trong trạng thái cảm động, liền nghe cha Niệm nói: “Đừng tưởng rằng bị cảm có thể trốn không nhổ răng… Mẹ con vẫn còn giám sát chặt chẽ.”
Niệm Tưởng: “…” Được lắm, cô cái gì cũng không tưởng.
—————–
Lúc này cô vừa bị Lan Tiểu Quân, còn kém chưa có khua chiêng gõ trống bảo rời giường.
Lan Tiểu Quân khó được thức sớm một lần, tinh thần cực kỳ tốt, vì để cho toàn thế giới đều biết cô cũng có một ngày thức sớm, cô rất sảng khoái ôm đồm việc mua bữa sáng cho cả phòng, hỏa tốc chạy đi căn tin.
Nhưng sự thực… Toàn bộ phòng, cũng chỉ có Niệm Tưởng và Lan Tiểu Quân, hai người mà thôi.
Các cô ở khu ký túc xá cũ của trường, vốn phòng ngoài cô và Lan Tiểu Quân còn có một nữ sinh y khoa khác, ba người ở cùng nhau. Sau này không biết nữ sinh kia vì cái gì nghỉ học, thêm việc trường cũng không sắp xếp bạn mới vào, cái phòng này vẫn do Niệm Tưởng và Lan Tiểu Quân, hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Hai người vừa lúc lại là đồng hương, ngẫu nhiên muốn về nhà… cũng rất tùy ý.
Cô còn đang nhớ tới “menu bữa sáng”, đã nhìn thấy lúc ăn khuya ở căn tin tối hôm qua, Lan Tiểu Quân đi ra ngoài không lâu đã đẩy cửa đi vào.
Thấy cô còn đang lười nằm ở trên giường, khinh bỉ xốc chăn của cô lên, khi nhìn thấy dưới chăn áo ngủ ngay ngắn chỉnh tề, thì trên mặt không chút nào che dấu thất vọng: “Nói ngủ khỏa thân đâu… Giữa người với người, chút uy tín cơ bản nhất cũng không có.”
Niệm Tưởng trợn trắng mắt, nghe hương thơm của bữa sáng, rốt cuộc rời giường rửa mặt.
Thừa dịp cô đi rửa mặt, Lan Tiểu Quân đã vung đũa ngấu nghiến giải quyết non nửa l*иg bánh bao. Vốn mùi thơm chỉ thoang thoảng, bây giờ mùi thịt trực tiếp bay tới trước mặt Niệm Tưởng.
Cô rửa mặt xong đi ra, quét mắt hoài nghi nhìn bữa sáng phong phú trên bàn—— giống như là mỗi một món đều kêu một phần.
“Cậu đoán xem mình vừa gặp ai?” Lan Tiểu Quân cố sức nhét vào miệng nửa cái bánh quẩy, thanh âm mơ hồ không rõ: “Mình gặp “Đưa con” sư huynh.”
“Đưa con” sư huynh tên thật là Tống Tử Chiếu, bởi vì hài âm “Tống Tử ~ Đưa con”, cho nên Lan Tiểu Quân đều lén là gọi anh ta là “đưa con sư huynh”.
Tống Tử Chiếu cũng là nha sĩ ở bệnh viện đại học B, ngoài là học bá còn có bối cảnh không tầm thường—— là một thái tử gia.
Hiệu trưởng trường đại học B là cha của Tống Tử Chiếu, Tống Tử Chiếu cũng không phải là một thái tử gia có danh không thật.
Lan Tiểu Quân vừa nhập học liền đã biết yêu sớm, nhìn thấy người khác phái đã có cảm giác thầm mến, đang lúc chuẩn bị tỏ tình với một bạn trai cùng khối, gặp phải Tống Tử Chiếu, sau đó —— triệt để xuân tâm manh động.
Khi đó không biết trời cao đất rộng, còn lôi kéo Niệm Tưởng chuẩn bị đi đưa thơ tình. Kết quả thơ tình được nhận, quay đầu đã bị từ chối…
Tâm tình mỏng manh của Lan Tiểu Quân nhất thời vỡ tan, từ đó, thấy Tống Tử Chiếu liền đi đường vòng. Sau này biết anh ta là thái tử gia của đại học B… Nghe thấy tên cũng muốn che lỗ tai.
Cũng không biết qua bao lâu, bởi vì trong học viện tổ chức hoạt động, Niệm Tưởng và Tống Tử Chiếu vừa lúc là người phụ trách kế hoạch, sau khi Lan Tiểu Quân đi theo cùng ăn chung vài bữa cơm với Tống Tử Chiếu, bởi vì ngượng ngùng nên mới làm mặt này nọ với người ta, thường xuyên cãi cọ thành một đôi oan gia.
Niệm Tưởng uống một ngụm sữa đậu nành, không chút để ý hỏi: “Gặp Tống sư huynh cũng không phải chuyện gì có xác suất thấp, đáng được cậu có biểu cảm kỳ quái sao?”
“Không.” Lan Tiểu Quân cuối cùng đem miếng gì đó nuốt xuống, chỉ chỉ một bàn đầy bữa sáng: “Những cái này đều là ‘đưa con’ sư huynh mời chúng ta, còn nói chúng ta đừng quên tối nay có tiệc sinh nhật của anh ấy.”
Niệm Tưởng khϊếp sợ, trực tiếp nuốt luôn cái bánh bao, ho khan nửa ngày mới trở lại bình thường: “Tống sư huynh mời?”
“Đúng a…Anh ấy còn hỏi mình, xác nhận cậu có thật là không muốn đi thực tập ở bệnh viện trường sắp xếp hay không.” Lan Tiểu Quân nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp: “Anh ấy tại sao lại quan tâm cậu như thế… Nhưng không có hỏi mình đi chỗ nào thực tập, bất công!”
Niệm Tưởng nghĩ nghĩ, không nghĩ ra nguyên cớ gì, dứt khoát buông tha.
Về phần tiệc sinh nhật buổi tối…
Niệm Tưởng con đang ở ban công phơi quần áo, đứng mới mấy phút liền cảm thấy trên mặt bị đông lạnh ra một cao nguyên hồng hồng… cách song cửa nhìn một hồi mưa phùn kéo dài, có chút ưu thương.
Trời mưa nếu ở trong phòng đắp chăn ngủ… Đó là chuyện vô cùng hưởng thụ.
Nhưng nếu trời mưa còn phải ra cửa… vậy chuyện xuất hành kia là điều phi thường ác độc.
Chỉ là sinh nhật của Tống Tử Chiếu, nếu không đi… cũng không thích hợp. Huống chi, nghe Lan Tiểu Quân nói, Tống sư huynh vừa tính tốt nghiệp liền xuất ngoại.
Quan trọng nhất là, quà cũng đã mua rồi —— còn đang nằm ở trong phòng.
Sinh nhật Tống Tử Chiếu được tổ chức không quá lớn, chỉ có mấy đồng học và bạn bè có quan hệ tốt. Đợi đến lúc Niệm Tưởng và Lan Tiểu Quân chạy đến, vốn nghĩ sẽ tìm một góc nào đó ăn một bữa tiệc là được rồi, kết quả chờ hai người tới, nhìn thấy toàn bộ ghế lô chỉ có chỗ gần bên cạnh Tống Tử Chiếu là trống, không khỏi 囧 thảm thật…
Chủ nhân bữa tiệc, người vẫn luôn được mọi người coi trọng sắc mặt, liền kêu tên cô một tiếng: “Niệm Tưởng, lại đây ngồi bên này.”
Có thể không ngồi không…
Tôi chỉ muốn yên lặng ăn tiệc mà…
Nội tâm giãy dụa gào thét một lát, cuối cùng chống không được ánh mắt chờ đợi của Tống Tử Chiếu, Niệm Tưởng lôi kéo Lan Tiểu Quân đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, thấy toàn bộ người trong phòng đều nhìn về bên này, không khỏi có chút ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi, đã tới trễ.”
Tống Tử Chiếu cong môi cười rộ lên, giới thiệu cho mọi người: “Sư muội của mình, cũng là nha sĩ đại học B.”
Niệm Tưởng không quá quen với loại trường hợp này, chỉ gắng gượng cười cười đối với mọi người, liền vùi đầu cố gắng giảm bớt sự tồn tại.
Không bao lâu, liền có phục vụ mang thức ăn lên.
Tống Tử Chiếu thấy cái ly trước mặt cô trống không, nhổm dậy đi lấy mấy hộp sữa tươi đặt trước mặt cô, còn cẩn thận mở sẵn một hộp.
Niệm Tưởng cảm ơn, phá lệ ân cần đem hộp mở sẵn đẩy đến trước mặt Lan Tiểu Quân, tự mình mở cái khác, đưa đến gần bên môi nhấp một ngụm, hết sức thỏa mãn… A, sữa tươi!
Tống Tử Chiếu nhíu mày một chút, lập tức lại như không có gì, quay đầu cùng người khác nói chuyện.
Đồ ăn từng cái một được bưng lên, Niệm Tưởng nhiệt tình như nước lên, đang tập trung ăn, liền nghe Tống Tử Chiếu hỏi cô: “Vì cái gì không đi thực tập ở bệnh viện trường sắp xếp?”
Thanh âm anh ta ép rất thấp, ngữ khí cũng không có cố ý, giống như nói chuyện phiếm nhất thời nhắc tới mà thôi.
Niệm Tưởng cũng không ngại chút nào trả lời: “Ba em sợ em ở đó quá bận rộn.” Nếu cô quá bận, cha Niệm không có ai mà trêu chọc…
Tống Tử Chiếu trầm mặc một chút, thật lâu sau mới nói: “Anh vốn nghĩ nếu em đến nơi đó thực tập, anh cũng có thể làm tận trách nhiệm của sư huynh.”
Niệm Tưởng nghi ngờ liếc anh ta một cái: “Không phải sư huynh tốt nghiệp xong liền xuất ngoại sao?”
Tống Tử Chiếu hình như là sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn cô một cái, hỏi mà ý vị không rõ: “Em hi vọng anh đi?”
Niệm Tưởng sửng sốt… Cảm thấy vấn đề này đích thực có chút kỳ lạ, hơn nữa hỏi vậy làm cô có chút không thoải mái.
Cô cười cười, lắc đầu: “Sư Huynh, vấn đề này làm sao có thể hỏi em, hẳn là nên cùng người nhà thương lượng mới được.”
Tống Tử Chiếu: “…” Nói chuyện cùng người không hiểu phong tình thật sự đau tim.
Bộ dáng hai người thì thầm nói chuyện ở trong mắt người khác có chút mập mờ, không biết là ai mở đầu trêu ghẹo một câu “Tử Chiếu, cậu nói gì với sư muội bên cạnh đó, nói lớn một chút, cho chúng ta cùng nghe đi”, liên tiếp sau đó là các câu trêu ghẹo khác. Tỷ như ——
“Thật sự là sư muội sao, sư muội có bạn trai hay chưa?”
“Sư muội cùng Tử Chiếu quen nhau thế nào, nói nghe một chút xem.”
“Tống sư huynh không có suy nghĩ chu đáo a, hôm nay sinh nhật mà còn giấu một chuyện tốt như vậy…”
Bla bla…
Niệm Tưởng tự nhiên sẽ không ngốc đi trả lời loại vấn đề này, thản nhiên nhìn Tống Tử Chiếu: “Tống sư huynh, tài ăn nói của anh rất tốt, liền giao cho anh giải thích đi.”
Tống Tử Chiếu lại á khẩu không trả lời được…
Vốn vấn đề này chỉ cần cười cười cho qua là được rồi, cô nghiêm túc như vậy bảo anh ta đi giải thích, ngược lại có chút tiến lùi cũng không được. Rất lâu sau Tống Tử Chiếu kỳ thật sự hoài nghi… Niệm Tưởng thoạt nhìn ngốc ngốc, không hiểu tình cảm, nhưng thực sự là cô đang giả heo ăn thịt hổ đi?
Anh ta bất đắc dĩ, bắt đầu châm chước tìm từ, không đợi anh dưới ánh mắt mong đợi của mọi người ngồi đầy một phút, sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài.
Lan Tiểu Quân đã cùng vị sư Huynh ngồi bên cạnh trao đổi thập phần than thiết, không chỉ muốn biết lớp học, một nhà mấy người cũng thăm dò cho rõ ràng, đang muốn—— tăng thêm bạn thân.
Niệm Tưởng có chút cô đơn cắn cắn đũa… Nhưng cô quên bên trái vừa nhổ hai chiếc răng, một đũa cắn xuống…
Kẹt, kẹt rồi …
Chết thật, sao lại bị kẹt như thế …
Niệm Tưởng gấp đến độ đổ mồ hôi hột, vụиɠ ŧяộʍ lôi kéo tay áo Lan Tiểu Quân, kết quả, người không phản ứng, trực tiếp giơ tay vung lên như đuổi ruồi bọ.
Niệm Tưởng thật muốn khóc a…
Cô bất động thanh sắc đổi lại góc độ, mạnh mẽ đem chiếc đũa bị kẹt vào giữa răng kéo đi ra… Nhưng động tác không dám làm quá rõ rệt, trong thoáng chốc mặt cũng cứng ngắc, miệng từng đợt phát đau nhức.
Niệm Tưởng cảm thấy hiện tại mình giống như Tôn Ngộ Không ăn phải Thiết Phiến công chúa vào bụng…
Thật là mất mặt…, đũa ơi ngươi mau ra đây a… Ngươi có oan khuất gì cứ việc nói! Chỉ cần ngươi đi ra, ta thắp hương bái phật cho ngươi, sẽ không có chuyện gì đâu…
Cô đang tiếp tục cố gắng, đôi mắt làm bộ như quét mắt lên thức ăn trên bàn, bộ dáng như đang ăn, kì thực thần kinh buộc chặt, có ai chú ý cô không…
Chợt thấy cửa khép hờ bị đẩy ra, thân ảnh Tống Tử Chiếu xuất hiện trước cửa, anh ta đang cùng người bên cạnh nói gì đó, lễ độ khiêm nhường.
Toàn bộ người trong phòng bao đều chuyển hướng chú ý về phía cửa ——
Niệm Tưởng cũng nhìn qua.
Người đàn ông được Tống Tử Chiếu dẫn vào, mặc một chiếc áo măng tô sẫm màu có móc gài, khẽ cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi. Một bàn tay cắm trong túi áo, một bàn tay để xuôi ở bên người, tư thái tùy ý lại biếng nhác.
Hình như là nhận thấy được cái gì, anh đột nhiên ngẩng đầu lên…
Niệm Tưởng trợn tròn mắt, cảnh báo nào đó trực tiếp nhảy lên màu đỏ, màu cảnh giới cao nhất ——