Editor: Dì Annie
Nhưng nếu nghiên cứu được con chip rồi thì sao?
Nếu không thuận lợi nhận ngân sách quốc gia thì mất bao lâu bọn họ mới tìm được đầu tư? Bao lâu mới có công ty đồng ý dùng con chip của bọn họ sử dụng cho các thiết bị đầu cuối*?
*thiết bị đầu cuối là những thiết bị như: điện thoại cố định, điện thoại di động, máy tính, máy fax, USB, các thiết bị Bluetooth, máy bán hàng, ... có nhiệm vụ giải mã những tín hiệu và mã do tổng đài hoặc trung tâm chuyển mạch chuyển đến.
Nếu Tần Mặc vẫn là thiếu gia của tập đoàn Trung Chính thì điều đó căn bản không cần cô quan tâm.
Diệp Mân không dám suy nghĩ nhiều, chỉ có thể tập trung tinh thần, trước tiên nghiên cứu được sản phẩm rồi lại tính tiếp.
Sáng hôm sau cô được thầy Vương Tranh Minh gọi đến. Nói mới nhớ, cũng nhiều ngày rồi không thấy thầy nhắn tin vào nhóm nghiên cứu sinh, cô nghĩ chắc là vì chuyện của Tần Mặc.
Không biết có phải ảo giác không mà Diệp Mân cảm thấy đầu lão nhân gia dường như ngày càng trọc.
Vương Tranh Minh thấy cô đến, cười gượng nói: "Em ngồi đi."
Diệp Mân ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thầy Vương hít sâu một hơi, nói: "Thầy gọi em tới vì điều gì hẳn em cũng biết rồi phải không?"
Diệp Mân gật đầu: "Thầy Vương, thầy có việc gì cứ nói thẳng đi ạ."
Vương Tranh Minh nói: "Bây giờ trường đang điều tra sự việc của Tần Mặc, thầy đã phải viết mấy bài báo cáo về chuyện này. Kết quả xấu nhất là có thể cậu ấy sẽ bị đuổi học."
Diệp Mân nhíu mày, ngữ khí phẫn nộ mất khống chế khó thấy: "Cậu ấy không đạo văn cũng không rớt tín chỉ, mặc dù không lên lớp nhưng lúc đó các thầy cô trong trường đều đồng ý, bây giờ lại lôi chuyện cũ lên là sao ạ? Có phải các thầy cô đều không muốn bị liên lụy đúng không ạ? Cậu ấy được tuyển thẳng đại học là do đoạt giải Olympic, được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh cũng là vì luận văn là năng lực nghiên cứu, đây đều là thành tích thật sự. Bây giờ vì tình huống nhà cậu ấy mà mọi người đều công kích cậu ấy, ngay cả trường cũng không che chở học sinh của mình sao ạ? Lúc trước nhà cậu ấy quyên góp cho trường biết bao nhiêu tiền, giúp được biết bao nhiêu học sinh, tất cả đều không là gì sao ạ?"
Cô nói một hơi mới ý thức được ngữ khí của mình không đúng, vội vàng xin lỗi: "Thầy Vương, em xin lỗi, không phải em trách thầy, chẳng qua em thấy chuyện đuổi học thật không công bằng với cậu ấy."
Vương Tranh Minh vội nói: "Thầy biết thầy biết, thầy sẽ hết sức bảo vệ em ấy, trình bày các thành tích nghiên cứu khoa học của em ấy lên trên, bất kể thế nào cũng giữ được em ấy ở lại trường." Ông dừng một chút, ngập ngừng nói, "Có điều..."
"Có điều thế nào ạ?"
Vương Tranh Minh nhìn cô học trò cưng trước mặt, mím môi, khó khăn nói: "Trường đã bác bỏ dự án xin ngân sách quốc gia của các em, viện trưởng đã ra thông báo với thầy nhanh chóng thu hồi lại phòng thí nghiệm của các em."
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Nhất thời Diệp Mân cảm thấy mạch máu trong não mình đập mạnh, không biết là phẫn nộ hay là thất vọng.
Vương Tranh Minh thở dài, tiếp tục nói: "Lúc trước thầy để em gia nhập nhóm của Tần Mặc, cùng em ấy làm dự án khởi nghiệp vì thầy cho rằng đó là cơ hội tốt, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, là thầy đã hại em. Bây giờ Tần Mặc có chuyện, thầy nghe nói em ấy có thể sẽ xuất ngoại. Dự án con chip thông minh của các em không xin được ngân sách quốc gia, nếu tiếp tục cũng vô nghĩa. Nếu em muốn tìm việc làm thì tranh thủ chuẩn bị CV đi, thầy sẽ đề cử em vào những công ty lớn. Nếu em có dự định học lên cao thì mau chóng chuẩn bị tài liệu để thi kiểm tra, thầy sẽ giúp em liên hệ với giáo sư."
Diệp Mân trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Thầy Vương, em rất cảm ơn thầy đã cho em cơ hội gia nhập nhóm của Tần Mặc, một năm qua em đã học được rất nhiều thứ, em cũng xác định được mình muốn làm gì. Mặc kệ có thành công hay không em cũng muốn thử một lần. Không xin được ngân sách quốc gia bọn em sẽ tự đi tìm đầu tư. Mặc kệ Tần Mặc có ở lại hay không em cũng sẽ tiếp tục làm dự án này."
Vương Tranh Minh vội nói: "Con chip và thiết bị đầu cuối không giống nhau, các em không phải đối diện với người tiêu dùng mà là thiết bị đầu cuối của các công ty. Không có bối cảnh và tài nguyên của Tần Mặc, cho là các em nghiên cứu được con chip nhưng để người ta có thể chấp nhận áp dụng, quá trình này dài thế nào em có biết không? Có thể sẽ hao tổn tám năm mười năm!"
Diệp Mân gật đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: "Em biết, nhưng nếu bây giờ bảo em từ bỏ thì em không làm được."
Vương Tranh Minh nhìn gương mặt kiên nghị của cô gái nhỏ, nhất thời không biết nên vui hay buồn, ông suy nghĩ, hỏi: "Cho nên không có Tần Mặc, em cũng muốn tiếp tục sao?"
Diệp Mân trầm mặc một lát, nói: "Em tin là cậu ấy cũng không từ bỏ."
Vương Tranh Minh giật mình, dường như hiểu rõ được một chút. Một lúc lâu sau, ông thở dài nói: "Tâm ý của em đã quyết, thầy cũng không ngăn cản em, tương lai của em vẫn là do em tự quyết định. Dù em lựa chọn thế nào thầy cũng sẽ hết lòng ủng hộ em."
Diệp Mân chần chừ một lát, nói: "Thầy Vương, thầy có thể lấy danh nghĩa em mà giữ lại phòng thí nghiệm hai tháng được không ạ?"
Vương Tranh Minh gật đầu: "Ừ, hai tháng thì không thành vấn đề."
Diệp Mân thoáng thở phào, khẽ cười nói: "Cảm ơn thầy Vương ạ."
Vương Tranh Minh cũng cười: "Con đường này khó khăn lại dài, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Diệp Mân nói: "Em biết rồi ạ."
Thầy Vương Tranh Minh cam đoan có thể tạm thời giữ lại phòng thí nghiệm hai tháng xem như cô cũng yên tâm.
Có điều phòng thí nghiệm nhỏ không có Tần Mặc và Lâm Khải Phương dường như trống trải hơn một chút.
Cô và Lâm Khải Phong cả ngày mắt to mắt nhỏ nhìn nhau cũng là gắng gượng kiên trì.
Khai giảng đã gần nửa tháng vẫn không có bất cứ tin tức gì của Tần Mặc.
Diệp Mân cảm thấy chờ đợi không phải là biện pháp, liền nhờ Giang Lâm hỗ trợ định vị điện thoại của Tần Mặc.
Chạng vạng tối hai ngày sau, cô nhìn thấy vị trí định vị của anh ở gần trường học, lập tức chạy như bay đến tiểu khu anh ở.
Thời tiết mùa thu luôn rất tốt, tốt đến mức vô tình, vì lần trùng phùng gian nan này mà đặc biệt làm một trận mưa to rất hợp với tình hình.
Lúc Diệp Mân chạy đến, Tần Mặc đang đứng ở cửa tòa nhà, chuẩn bị nhấn mật mã lên tầng.
"Tần Mặc!" Cô gọi tên anh.
Người đàn ông dường như không kịp chuẩn bị, động tác hơi khựng lại rồi mới chậm chạp quay người.
Còn ổn, so với tưởng tượng của cô thì nhìn tốt hơn rất nhiều.
Ngoại trừ vẻ ngoài có hơi rã rời vì thiếu ngủ thì thần thái vẫn lạnh lùng sáng sủa, nhìn không ra dáng vẻ uể oải và nghèo túng.
Diệp Mân thoáng yên tâm.
Cô đi tới, anh hơi nhíu mày, sau đó cười nhẹ, ngữ khí có chút bất cần nói: "Sao? Đến xem có phải tôi đặc biệt nghèo túng không hả?"
Diệp Mân nói: "Dạo này cậu thế nào?"
Tần Mặc nhún vai: "Còn có thể thế nào nữa? Chuột chạy qua đường người người kêu đánh chứ sao?"
Diệp Mân xác định anh chỉ là đang tự giễu, hẳn là không để ý tin tức trên mạng nhiều lắm, cô nghĩ ngợi, trực tiếp hỏi: "Nghe nói cậu muốn xuất ngoại à?"
Tần Mặc giật mình, sau đó cười nói: "Sao? Không nỡ để tôi đi hả?"
Diệp Mân nhìn con ngươi màu hổ phách của anh, không nói lời nào.
Tần Mặc cố ý khoa trương nói: "Không phải cậu thích tôi rồi đó chứ?"
Diệp Mân lạnh lùng nhìn anh nói: "Tôi sẽ không thích một kẻ đào binh.""
Dáng vẻ tươi cười bất cần đời của Tần Mặc hơi ngưng trệ, một lúc sau mới nói: "Cậu vẫn còn ở phòng thí nghiệm hả?"
Diệp Mân không đáp.
Tần Mặc tựa hồ cảm thấy cô hơi ngốc, cười nhẹ, nói: "Dù lãng phí một năm rất đáng tiếc nhưng chuyện đã đến nước này, cậu mau đi đi, muốn làm gì thì làm cái đó, đừng vì dự án không có tiền đồ này mà làm trễ nải tiền đồ tốt đẹp của học bá."
Diệp Mân nói: "Ba mẹ cậu muốn tự gánh vác cuộc sống của họ, mà cậu cũng đã trưởng thành, là một người độc lập, không cần phải phụ thuộc vào họ, cũng nên tự gánh vác cuộc sống của mình, có thế thì tương lai mới không thấy hối hận." Cô dừng một chút, "Tôi sẽ không đi, Giang Lâm cũng còn ở đó, tạm thời phòng thí nghiệm sẽ không bị thu hồi, bọn tôi sẽ chờ cậu trở về."
Nói xong cũng không đợi anh đáp lại, cô xoay người rời đi.
Tần Mặc yên lặng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn, mãi đến khi bóng dáng gầy gầy biến mất khỏi tầm mắt mới chậm rãi thu ánh mắt.
Một mình anh đứng tại chỗ run rẩy, bỗng nhiên lại buồn vô cớ, cười khẽ.
Mấy ngày nay những người quen đã nói rất nhiều với anh, không phải là an ủi đồng tình thì là đề nghị anh mau xuất ngoại để tránh chuyện náo loạn này, thậm chí cậu mợ đã về nước xử lý thủ tục cho anh.
Dường như đó mới là nơi mà phú nhị đại nghèo túng nên đi.
Chỉ có mình cô ấp úng chạy tới chặn anh lại ở chỗ này, một câu an ủi ấm áp mềm mại cũng không có, chỉ lạnh lùng nói "Tôi sẽ không thích một kẻ đào binh", "Nên tự gánh vác cuộc sống của mình", "Bọn tôi sẽ chờ cậu trở về".
Sau đó vô tình xoay người rời đi.
Có thể đây chỉ là mấy câu vô cùng đơn giản, nhưng so với những lời an ủi và cổ vũ mấy ngày qua càng tiếp thêm sức mạnh.
Tiểu Diệp học bá quả nhiên là Tiểu Diệp học bá.
Trước giờ đều không giống bình thường.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc dù gia đình phá sản nhưng mỗ cũng sẽ không khiến nam chính có biến hóa gì lớn lắm. Nam chính dù có tiền hay là nghèo túng thì cẩu vẫn là cẩu, luôn hăng hái, luôn có tinh thần "lão tử thiên hạ đệ nhất", đây mới là cẩu tử mà nữ chính yêu, nếu không thì không bằng thích nam phụ còn hơn.
Còn có một điều nữa là, chuyện Chung Dương nói nam chính thường xuyên vô tình ỷ thế hϊếp người, đây chính là điểm bình thường của nhân vật nam chính có tiền trong tiểu thuyết tình cảm, nhưng cá nhân tôi thì vô cùng chán ghét chuyện này, lúc viết đoạn này tôi thấy rất chán ghét, cho nên đã để Tần cẩu lĩnh hội một chút trừng phạt.
Cuối cùng là, chuyện khởi nghiệp vẫn nên dựa vào chính mình. Trước đó tâm lý của ba người, bao gồm cả nữ chính đều là ỷ lại bối cảnh của nam chính, cho nên không chỉ có nam chính mà tất cả mọi người đều phải cố gắng dựa vào chính mình.