Giả Diện Hoàng Kim (Mặt Nạ Vàng)

Chương 20: Đằng sau nụ cười

#Giả_Diện_Hoàng_Kim - Tác Giả Trường Lê

Ngồi trên ôtô, Bắc không dám hé răng nửa lời, ngồi im hai tay đan vào nhau, mặt cúi gằm nhìn xuống dưới chân. Đến thở cũng không dám thở mạnh vì Bắc biết, bây giờ chỉ cần một lý do thôi là Bắc sẽ trở thành một thứ gì đó cho Trương trút giận. Từ lúc rời khỏi Xóm Vắng tới giờ, Trương cũng không nói một câu nào cả.

Bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt đến độ khi Trương chỉ vừa hắng giọng, Bắc đã giật mình thon thót :

-- Hừm......

Bắc run run, mấp máy môi :

-- Dạ....dạ.....sao ạ...?

Trương nói :

-- Sao cái gì, tao có nói gì đâu.

Bắc vội đáp :

-- Vâng...vâng ạ.

Suy nghĩ mấy giây, Trương tiếp :

-- À mà này, chuyện xảy ra hôm nay, không được nói với bất kỳ ai. Kể cả là mày có gặp mấy người đi cùng tao, nhất quyết cũng không được hé răng để lộ......Nghe rõ chưa...?

Bắc gật đầu lia lịa :

-- Em...em biết rồi...Em nhớ rồi.....

" Cạch "

Với tay mở nắp hộp đựng đồ trong ô tô, hành động của Trương khiến cho Bắc vã mồ hôi hột khi mà nắp hộp đựng đồ vừa mở ra, Bắc đã thấy bên trong hộp là một khẩu súng ngắn màu đen đang nằm ngay ngắn trên những cọc tiền xếp bên dưới.

Bắc vội chắp tay vái Trương như tế sao :

-- Ối anh ơi, anh tha cho em....Em hứa, à không em thề bằng cả tính mạng ông bà, bố mẹ, họ hàng nhà em là em không dám kể chuyện xảy ra lúc nãy cho ai nghe đâu ạ....Anh cứ coi em như là thằng có tai như điếc, có mắt như mù, có mồm như câm....Em mà nói ra cả nhà em chết....Tha cho em, đừng bắn em.....

" Kịch "

Bắc giật nảy mình khi vừa có cái gì đó rơi trúng đầu mình trong lúc Bắc đang chắp tay vái Trương. Ngẩng đầu lên, Bắc nhìn thấy thứ vừa rơi xuống là một cọc tiền 500 nghìn. Còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Trương nói :

-- Lạy thế được rồi, tao cũng không muốn tổn thọ. Cầm lấy phần của mày và nhớ giữ đúng những gì mày vừa nói. Mày mà nói ra nửa câu, cả nhà mày chết. Chuyện hôm nay là một nỗi nhục lớn đối với tao, mà mày biết đó, giang hồ quan trọng nhất là danh dự. Mất danh dự đồng nghĩa với việc mất tiếng nói, bị kẻ khác coi thường......Tao không muốn lũ khốn kia biết được rằng hôm nay tao bị một lão già đánh cho đo đất.

Khẽ dừng lại, Trương quay sang nhìn Bắc bằng một ánh mắt đáng sợ, Trương gằn giọng :

-- Hiểu chưa....?

Bắc cắn chặt môi, mồ hôi mồ kê túa ra ướt cả trán, đầu gật lấy gật để, Bắc trả lời :

-- Em...hiểu....em nhớ rồi ạ......Anh với em chưa từng đi đến bờ sông.....Cũng không có ông già đánh cá nào cả......Đúng...đúng vậy không anh...?

Lúc này Trương mới đóng nắp hộp đựng đồ lại, Trương nhếch mép cười :

-- Trí nhớ của mày như thế là tốt đấy. Mà gần đây có quán cơm nào không...?

Bắc vâng dạ đáp :

-- Có...có ạ.....Để em chỉ đường cho anh.

Trương tiếp :

-- Cầm tiền cất di, không phải mày định không lấy đấy chứ...?

Bắc run giọng :

-- Em...em không dám cầm đâu ạ...?

Trương trợn mắt :

-- Tao đưa thì mày phải cầm.....Cất đi, đừng để tao nói lại câu nữa. Tính tao đã nói là phải làm, chuyện gì ra chuyện đấy. Có công thưởng, còn có tội thì phải chịu phạt. Thế cho nên mày phải nhớ những gì mà nói.....

Bắc vội nhặt lấy cọc tiền cất đi, tới một quán cơm, Trương mua cơm xong nói với Bắc :

-- Giờ thì mày tự về, chuyện của mày coi như xong. Đi về đi.

Bắc cúi gập đầu chào Trương rồi đợi Trương lái xe đi khuất mới dám ra về. Trên đường về nhà nghỉ, Trương đã hiểu tại sao lâu như vậy mà Bảy "Gấu" không gọi cho mình. Đó là vì điện thoại của Trương đã bị vỡ sau cú quật của ông già đánh cá. Trong đầu Trương lúc này phải nghĩ ra một lý do hợp lý để nhỡ may Bảy "Gấu" có hỏi còn trả lời. Cũng không nghĩ ngợi nhiều, tới nơi, Trương xách đồ ăn lên phòng. Vừa mở cửa phòng, Bảy đã hỏi :

-- Mày đi đâu mà lâu vậy...? Điện thoại tao gọi sao không được...?

Nét mặt có chút hoang mang, nhưng nhanh chí Trương đáp :

-- Dạ, hôm nay cái quán cơm kia nó nghỉ bán. Em phải chạy lòng vòng mới tìm được quán cơm khác để mua. Còn đại ca có gọi cho em ạ...? Sao...sao em không biết nhỉ...?

Lúc này Trương mới thò tay vào túi quần, lấy ra cái điện thoại, làm mặt hốt hoảng, Trương chửi thề :

-- Ra là vậy, mẹ kiếp......Thằng khốn ấy, nó làm điện thoại em vỡ nát rồi.

Chìa cái điện thoại bị vỡ ra, Trương đặt đồ ăn xuống bàn cho mọi người. Bảy hỏi :

-- Sao vậy...? Mày gặp chuyện gì sao... ? Thằng khốn nào...?

Mấy tên khác cũng nhao vào hỏi :

-- Bị dân ở đây nó đánh à...? Là bọn nào...?

Trương xua tay, miệng nói :

-- Dạ, không phải đâu đại ca.....Số là quán cơm lại nằm phía bên kia đường nên đỗ xe xong em phải đi băng qua. Cũng do em bất cẩn, với lại vội vì nghĩ đại ca cùng mấy anh em ở nhà đợi lâu nên không chú ý mà chạy sang đường luôn. Đúng lúc ấy một thằng RacingBoy rồ ga lao tới. Tuy cũng kịp né nhưng em vẫn bị xe nó va quệt ngã xuống đường. Quần áo bẩn hết, giờ về đại ca nói em mới biết là còn hỏng cả điện thoại. Bực thế không biết....

Bảy "Gấu" chép miệng lắc đầu :

-- Mày đúng là số nhọ, nhưng thôi, không sao là may rồi. Làm bọn tao cứ tưởng mày biết được thông tin gì nên tự mình đi tìm hiểu rồi chứ. Hóa ra là bị đυ.ng xe.....

Cả đám đàn em cưới phá lên sau câu nói của Bảy "Gấu". Trương cũng cười, nhưng đó chỉ là một nụ cười gượng gạo, giả tạo mà Trương đang cố gắng để che đi nét mặt thất thần của mình sau câu nói của Bảy.

Không biết đó chỉ là một câu nói bông đùa hay nó còn mang một hàm ý gì đó.....Tuy nhiên, rõ ràng câu nói đó khiến cho Trương phải giật mình.

Trương đáp :

-- Ha ha ha, đại ca cứ đùa, có tin gì em phải báo cho anh ngay chứ. Không tin, ngày mai anh cứ đến quán cơm hỏi chủ quán xem hôm nay có phải quán nó nghỉ không là biết mà.

Bảy vỗ vai Trương rồi nói :

-- Tao nói đùa thôi, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy......Tao thích mày rồi đấy, sau chuyến đi này về, tao sẽ nói với sếp để mày đi theo tao.....Khà khà khà, đồng ý chứ...?

Trương vội đứng dậy, nghiêm mình, cúi đầu trước Bảy "Gấu", Trương đáp :

-- Dạ, em cảm ơn đại ca.

Bảy cười lớn ra chiều hài lòng, nhưng không ai nhìn thấy, bên trong cái gập người cúi đầu ấy là một nụ cười đầy ẩn ý của gã giang hồ có biệt danh Trương "Liêu"