Cực Phẩm Gia Đinh (Sắc Hiệp)

Chương 88: Tình mê

CHƯƠNG 88.Tình mê

Đau đớn vì bị vật thể to kia đâm vào Tiêu Ngọc Sương chảy ra nước mắt, nàng gắt gao ôm Lâm Tam bờ mông, không cho hắn di động nửa phần.

"Ngọc Sương, xin lỗi, ta hơi kích động...”

"Trước đừng nhúc nhích... Đau...”

Lâm Tam không dám có một tia dị động, chỉ có thể hôn lấy Tiêu Ngọc Sương cái miệng nhỏ nhắn, hai tay xoa bóp nhẹ núʍ ѵú, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, đẻ cho nàng bớp đau. Mặc dù đã trải qua cái cảm giác này đã nhiều lân, nhưng dù Sao Tiêu Ngọc SƯơng vẫn là thiếu nữ, còn của Lâm Tam thì lại to lớn. Bất quá dù sao dục tính đã phát nên nàng xê dịch eo thon, dùng hai chân mình kẹp lại eo của Lâm Tam

"Có thể rồi... Động một chút nha... Bên trong ngưa ngứa...”

Lâm Tam bắt đầu đong đưa mông eo, nhẹ nhàng đút vào bắt đầu.

"Ân... Như vậy tốt... Thoải mái... Ác...”

"Ngọc Sương thật chặt, kẹp chặt ta cũng thật thoải mái...”

"Đẹp ngươi chết bầm... Tiểu oan gia... Ngô... Được tiện nghi còn khoe mã... Nha... Ân...”

Theo lấy dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra lỗ l-n, Lâm Tam đút vào tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.

"Ân... Thật thô... Thật dài... Úc... Chọc đến đáy rồi...”

"Tiểu da^ʍ tặc... Tiểu người xấu... ta phía dưới thoải mái à... Nha... Lại biến thô rồi...”

"Ngô... A... Ngươi khỏe sắc a... Dươиɠ ѵậŧ lớn càng ngày càng cứng ngắc... Ác...”

Nghe Tiêu Ngọc Sương ỏn ẻn ỏn ẻn rêи ɾỉ, Lâm Tam vừa thô vừa to dươиɠ ѵậŧ không lưu tình chút nào tiến vào lỗ l-n của Tiêu Ngọc Sương, thành thịt kẹp lực cùng tử ©υиɠ hấp lực làm cho Lâm Tam dị thường thoải mái dễ chịu.

Tiêu Ngọc Sương phấn nộn cặp mông không ngừng va chạm với cơ thẻ của Lâm Tam như thể liều chết cũng muốn Lâm Tam không được xa rời nàng vậy

"Người xấu... Ngô... Bên trong tốt căng... Đều tại ngươi a... Như vậy thô... Dài như vậy... Nha... Thật sự thật thô...”

Lâm Tam hai tay ôm lấy Tiêu Ngọc Sương mông trắng, bóp lấy bóp để làm cho nó biến dạng.

"A... Ngươi muốn chết à... Minh biết mình như vậy vừa thô vừa to... Ngô... Còn toàn bộ xử tiến đến... Muốn giãy (kiếm được) phát nổ...”

Hai người thân hình quấn lấy nhau, Tiêu Ngọc Sương thân thể toát ra óng ánh mồ hôi. Trong đôi mắt nàng lúc này chỉ còn đầm đặc dâʍ ɖu͙©, cái miệng nhỏ nhắn phát ra từng tiếng hừ làm cho người nghe huyết mạch muốn phun tưởng

Nhìn xem bộ dạng dâʍ đãиɠ của Tiêu Ngọc Sương lúc này, Lâm Tam có chút cảm giác tự hào. Sau một hòi trùng kích dồn dập, Lâm Tam cúi xuonsg ngậm lấy bờ môi của tiếu nữ. Hai người lưỡi quấn lưỡi trao nhau từng giọt nước bọt.

"Ngô... Ân... Dùng sức... Tốt căng... Tốt... Ngô... Đầy...”

Bị hôn Tiêu Ngọc Sương mồm miệng không rõ kiều hừ kêu, bắp chân vẫn cắp ở Lâm Tam trên mông, trơn mềm chân ngọc ma sát với lông đùi Lâm Tam. Bỗng nhiên Lam Tam liền nằm xuonsg. Từ tư thế giao hoan đứng giờ đây lại trơ rthanfh nam hạ nữ thượng. Một hồi ngạc nhiên, Tiêu Ngọc Sương nhanh chóng mặt đỏ.

"Ngọc Sương, chúng ta đang làm cái gì à?”

"Người xấu... Nha... ta sẽ không nói... Ngô...”

"Có phải hay không đ-t l-n a, hảo Ngọc Sương...”

"Nha... Thật khó nghe... Ngô... Đổi lại thuyết pháp... Thô a...”

Như để tỏ lòng, Lâm Tam rướn người đâm đương vật vào sâu hơn.

"Theo ngươi nói... Cái này gọi là, cái kia, hoan hảo... Đúng... Hoan hảo... Thật là thoải mái...”

"Ha ha... A... Nha... Hoan hảo...”

"Ngọc Sương có thích dươиɠ ѵậŧ của ta không?”

"Ân... Thích... Lại thô lại... Ngô... Dài... Nha... Lại vừa cứng... Sướиɠ chết ta rồi...”

Sau khi đã rêи ɾỉ, Tiêu Ngọc Sương nhanh chóng tự đong đưa thân thể mình. Và cứ sau mỗi đợt đong đưa của nàng dâʍ ŧᏂủy̠ từ tỏng lỗ l-n lại chảy ra một trận làm ướt hết hạ thể của Lâm Tam. Duỗi tay bắt lấy cặρ √υ' được bắt săn sóc bao lần của theiesu nữ và xoa bóp, Lâm Tam có thẻ nhận định dược rằng chỉ rau một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, một bàn tay của hắn cũng sẽ không thẻ bao tọn được một bên vυ' của nàng nữa. Bị tập kích ở mọi phương diện, Tiêu Ngọc Sương nhanh chóng đuối sức. Nhanh chóng nàng phải dùng đôi tay ngọc của mình chống xuonsg ngực cảu lâm lam tỏng khi cơ thẻ vẫn phải chuyển động lên xuống.

Hơi thở hổn hển mang hương vị hoa lan của Tiêu Ngọc Sương nhanh chóng Lam cho Lâm Tam ngẩng đầu lên để ngậm, đểm liếʍ láp, bú ʍúŧ cái hương vị tựa như mật ngọt kia. Điều này lại càng làm cho tiểu mỹ nhân xấu hổ. Biết nàng sức đang yếu dần, Lâm Tam liền đọng thân ngồi dậy , nhanh chóng nân glene bờ mông nhỏ kia ra sức đút vào.

"Ân... Như thế nào... Đột nhiên như vậy... Dùng sức... Ngô... Ân...”

"Ác... Sảng khoái... Cho tới bây giờ chưa thử qua... Ân... Thư thái như vậy... Cứng quá...”

"Muốn bắn à... Ân... Rọi vào... người xấu ta muốn ngươi... Nha...”

"Ngọc Sương, bắn...”

"A... Ta cũng muốn ném đi... Nha...”

"Sảng khoái...”

Theo cơn cao trào của Tiêu Ngọc Sương, Lâm Tam cũng cố gắng cắm dươиɠ ѵậŧ vào sâu nhất có thể, Ngay khi hắn cảm cảm nhận được mình vừa vượt qua một cánh cửa nơi tận sâu kia, hắn cũng đạt tới cao trào. Vậy là một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của hắn cũng bắn ra và bắn vào tận cùng tử ©υиɠ của Tiêu Ngọc Sương.

Tiêu Ngọc Sương sau khi nhân dược sjw ban phát kia nhanh chóng trợn mắt trắng dã, hưởng thụ cảm giác cao trào sung sướиɠ. Với nàng thì giao hoan đến đay coi như mãn nguyện, vậy nhưng với Lâm Tam thì không. DO hắn luyện một bộ cong phát thuần dương, lại bị dam độc của hoàng kim xà nay đã ăn vào máu nên ngay khi xuất tinh, hắn liền mặc cho mỹ nhân thở gấp, bài bố nàng thành tư thế gióng như mọt con chó, chuẩn bị lần giao hợp tiếp theo.

Nhìn thấy cặp mông nhỏ, nhìn dến lỗ l-n mê người đang chảy ra toàn dâʍ ŧᏂủy̠ kia, Lâm Tam lịa mọt lần nữa nâng lên dươиɠ ѵậŧ của mình và cắm vào.

"Ngô... Thật thô...”

"Ngọc Sương, ta có thể bảo ngươi nương tử sao?”

"Tốt tướng công... Ngô... ta đều bị ngươi... Đã làm... Nha... Ngươi cứ nói đi...”

"Tốt nương tử... Của ngươi lỗ l-n thật chặc... Nha...”

"Ngươi mới được là... Nha... Lỗ l-n... Ngô... Hay là hoa cúc... Khuê nữ đây này...”

"Nương tử nói nói... Tướng công đang làm cái gì a...”

"A... Đang làm ta... Làm ta... Đ- ta... Ngô... Dùng sức... Ác...”

"Phốc chi... Phốc chi...”

Hai người điên cuồng giao cấu, cùng một chỗ đạt đến cao trào. Lâm Tam ngã xuống ôm thân thể của Tiêu Ngọc Sương vào lòng. Sau đó hắn vuốt ve tóc nàng, hôn nhẹ nàng và nói:

"Nhị tiểu thư...”

"A... Người xấu”

Cuối cùng đẻ kết thúc một dêm giao hoan, hai người cùng nhau nhẹ nhàng giao cấu. Và một lần nữa tỏng phòng của nhị tiểu thư tràn đầy dâʍ ɖu͙© hương vị cùng tiếng thở dôc của hai người.

Sáng hôm sau, Lâm Tam đưa Nhị tiểu thư đến Kinh Hoa học viện. Gặp Từ Chỉ Tình ở học viện. Sau hắn lại đi đến cửa hoàng cung đón Đại tiểu thư

Đi hoàng cung nhìn một cái là một cái vĩ đại giấc mộng, Lâm Tam mục tiêu cuộc sống là, nghĩ đến sẽ làm được, phải làm liền làm tốt nhất. Bồi hồi bên ngoài thành phía trước, nhìn về nơi xa cung khuyết trọng điệp, vẽ đống điêu lương, cửu lương mười tám trụ, đều bị tinh mỹ dị thường.

Nội viện hoàng cung cũng không phải là Tiêu gia đại viện, không phải muốn vào liền tiến nghĩ ra liền ra, trước mắt đứng ở sông đào bảo vệ thành ngoại, tiền phương thủ vệ sâm nghiêm, muốn tiến thêm một bước đều là khó khăn. Lâm Tam nhưng thật ra hết sức bình tĩnh, hắn khả không phải người ngu, cho dù Thanh Tuyền thật sự ở trong cung, này nội viện hoàng cung, gọi phòng ở sẽ có mấy ngàn mấy vạn đang lúc, đi đâu mà tìm nàng? Hết thảy đều còn muốn bàn bạc kỹ hơn.

Đứng ở môn khuyết chỗ, nhìn xa ngoài hoàng cung thành, hắn giống như nhìn thấy Thanh Tuyền tiếu nhiên đứng thẳng thân ảnh của, nha đầu kia, cũng không biết có phải hay không là cũng giống vậy tưởng niệm ta?

Hắn cười hắc hắc, bên cạnh cũng là xuống dưới nhất ngồi kiệu nhỏ, trong kiệu tìm hiểu một cái kiều tiếu gương mặt, thở nhẹ nói:

“Lâm Tam, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

"Đại tiểu thư, ta cố ý tới đón ngươi a!"

Lâm Tam hì hì cười.

Tiêu Ngọc Nhược đỏ mặt lên, liếc hắn một cái nói:

“Không thành thật! Ta đến nơi đây bái phỏng mẫu thân một vị bạn cũ, cũng là lâm thời quyết định, ngươi tới chỗ nào nhận ta tới? Sợ là ngươi đến nơi đây làm chuyện gì xấu mới là!"

Ha ha nở nụ cười hai tiếng, gặp sắc trời đã tối, liền trực tiếp đi theo đại tiểu thư cỗ kiệu hồi phủ. Đem đưa Ngọc Sương đến học viện sự tình cùng đại tiểu thư nói một lần, nghe được Từ Vị thiên kim liền tại học viện giảng bài, đại tiểu thư gật gật đầu nói:

“Có Từ gia tỷ tỷ chiếu ứng Ngọc Sương, ta cứ yên tâm hơn. Đợi ít ngày nữa, khi cong việc đã ổn định, chúng ta liền cùng đi Từ đại nhân quý phủ bái phỏng một phen, đến lúc đó hảo hảo cùng Từ tỷ tỷ trò chuyện, ngươi thấy được không."

"Tốt, đương nhiên được!"

Lâm Tam cười đáp:

“Đại tiểu thư hôm nay lần này bận rộn, có cái gì thu hoạch không vậy?"

Tiêu Ngọc Nhược khe khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:

“Mẫu thân rời kinh nhiều năm, này đó bằng hữu cũ sớm làm bất hòa không sai biệt lắm, hôm nay tùy tiện tới cửa bái phỏng, người khác không cho mặt lạnh cũng không tệ rồi, làm sao có thể nói cái gì thu hoạch?"

Người vừa đi trà liền lạnh, vốn chính là đạo lsy này, ngươi lại không là lần đầu tiên thấy được. Gặp đại tiểu thư sắc mặt có vài phần thê lương, Lâm Tam khuyên lơn:

“Trên thế giới chuyện tình vốn chính là như vậy, càng là gian tân, ngươi làm xong, lại càng có cảm giác thành tựu. Muốn tin tưởng mình, hơn nữa, cho dù ngươi không tin mình, cũng phải tin tưởng ta à, ta là người như thế nào, ta là Lâm Tam a!"

"Chán ghét, ta làm sao không tin mình rồi hả? Chợt nghe ngươi đồ mặt dầy."

Đại tiểu thư hừ nói:

“Mấy ngày nữa đại Tướng Quốc Tự muốn tổ chức ngắm hoa hội, đối với chúng ta mà nói nhưng là cơ hội tốt, đã nhiều ngày không cho ngươi nhàn hạ, muốn mỗi ngày cùng ở bên cạnh ta, hảo hảo mưu hoa một phen."

"Ta vốn chính là bị ngươi bóc lột mệnh, muốn nói không giúp ngươi, vậy ngươi vẫn không thể đem ta ăn?"

Lâm Tam cười nói:

“Lại nói tiếp, chúng ta kia tiền bạc cũng buôn bán lời không ít, khi nào thì đem sổ sách cho ta xem vừa thấy a, chớ để cho ngươi làm giả trướng, đen bạc của ta."

"Ngươi cả ngày liền nhớ rõ bạc, đợi ngày mai, đem ngươi chút bạc đều theo cửa hàng bạc lý bàn hồi ra, ngươi đều ôm ngủ tốt lắm." Đại tiểu thư thấy hắn cợt nhả bộ dạng, trong lòng không nói được tức giận, hừ nói.

Nhắm ngay Tống tẩu xem xét không thấy cơ hội, Lâm Tam quỷ quỷ túy túy tựa đầu đưa đến kiệu nhỏ biên, khinh bạc nói:

“Ta đây ôm ngươi đã khỏe, bế ngươi chẳng khác nào bế bạc."

Đại tiểu thư trong lòng thẳng thắn nhảy vài cái, nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn tới hắn, nhẹ giọng nói:

“Đồ vô sỉ! Đừng nghĩ lừa gạt ta, ta cũng không phải là Ngọc Sương, chỉ có nàng mới đợi tin ngươi những quỷ kia nói."

Lâm Tam vụиɠ ŧяộʍ đưa tay qua tại nàng trên mu bàn tay nạo một chút, đại tiểu thư vội vàng đưa tay thu về, sắc mặt đỏ bừng, nhỏ giọng hừ nói:

“Ngươi làm cái gì, có người nhìn đâu! Chớ cho rằng ta giống Ngọc Sương dễ dàng như vậy khi dễ!"

Lâm Tam cùng nàng đùa giỡn trong chốc lát, cười nói:

“Nói lên Ngọc Sương, ta thật là có chút tưởng niệm. Nàng đi học viện, trong nội viện này, chỉ còn lại có ta cùng với đại tiểu thư hai người, cô nam quả nữ, ta thực sợ, ai ... "

Đại tiểu thư nghe được kinh hãi run sợ:

“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám khi dễ ta, ta phải đi nói cho mẫu thân biết!"

"Vậy nếu là ngươi khi dễ ta đâu này?"

Lâm Tam hì hì cười nói:

“Chẳng lẽ ta cũng phải đi nói cho ngươi biết mẫu thân? Vậy làm sao không biết xấu hổ đâu này? Ta nhưng là người đứng đắn ... "

Tiêu Ngọc Nhược lại không dám nghe tiếp, tức giận trừng hắn liếc mắt một cái:

“Ngươi khả đừng tưởng rằng ta là như vậy tùy tiện nữ tử, ngươi nếu là dám có cái gì lòng bất chính, ta liền ... "

"Tốt lắm!"

Lâm Tam khinh khẽ cười nói:

“Không cần uy hϊếp ta. Cùng ngươi chỉ đùa một chút, ngươi hoàn tưởng thật? Chờ ta đi biết không quỹ nữ tử còn nhiều mà, xếp hàng ngươi cũng muốn đợi ba tháng a!"

Đại tiểu thư buông mành, tại bên trong kiệu lớn tiếng nói:

“Tâng bốc đấy, hành mau chút! Tống tẩu, phân phó, tối nay không cần chuẩn bị Lâm Tam bữa tối! Xếp hàng hầu hạ người của hắn, cũng chờ ba tháng."

Đại tiểu thư quả nhiên nói được thì làm được, đêm nay thiện liền không người lại đây tiếp đón hắn, Lâm Tam cũng không thèm để ý, đánh là thân, mắng là yêu, không đánh không mắng đó mới là lạ.

Chính nằm ở trên giường buồn ngủ, chợt nghe két. Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người mở ra. Thật không ngờ người đến làm cho Lâm Tam cũng phải bất ngờ.

Lâm Tam ở ở trong phòng, không ngờ An Bích Như tìm tới cửa, cùng hắn nói lên chuyện cũ trong sư môn.