Ở trong chớp mắt đến gần Tiên Vực Vĩnh Hằng, tự nhiên hình thành một vòng xoáy cực lớn. Trong vòng xoáy này ầm ầm ầm chuyển động, bao trùm toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng. Chúng sinh ở bên trong kinh ngạc kêu lên. Ở dưới ý huyền diệu truy đuổi xóa đi, Diệt Thánh biết, mình không có khả năng đi làm Tiên Vực Vĩnh Hằng tan vỡ. Điều này không có ý nghĩa. Lấy thần thông của bọn họ, tuy không có cách nào sống lại người cùng cảnh giới, nhưng sống lại chúng sinh trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, không phải là không có khả năng.
Cho nên, mục đích của hắn, không phải là gϊếŧ chết, mà là...
- Lấy sinh mạng vô cùng ta làm cái giá phải trả, lấy ba vực bảo lớn đạo vực mênh mông của ta làm cái giá phải trả, mở ra... sông dài thời không!
Âm thanh của Diệt Thánh đột nhiên truyền ra, tinh không nổ lớn. Trong chớp mắt, hắn hóa thành vòng xoáy, nhất thời lại chuyển động. Tốc độ chuyển động này càng lúc càng nhanh. Mơ hồ, có thể nhìn thấy được, ở bên trong vòng xoáy này, giống như có một la bàn, còn có hai hạt châu một đen một trắng!
Ba dạng vật phẩm này tản ra khí tức cổ xưa, lại trong chớp mắt khi vừa xuất hiện, khiến cho vòng xoáy này trở nên cuồn cuộn ngập trời.
- Ba vực bảo lớn của lão phu, tuy bị vĩnh hằng phong ấn, không có cách nào thi triển, nhưng trở thành châm ngôn mở ra sông dài thời không, vẫn đủ!
Bên trong vòng xoáy, truyền ra âm thanh của Diệt Thánh. Giọng nói của hắn cuối cùng lại bị kéo ra rất dài, vang vọng tinh không. Đồng thời, vòng xoáy này giống như mở ra một thế giới không có cách nào hình dung. Giờ phút này, tinh không chấn động, tất cả đống đổ nát đều đang chấn động. Toàn bộ tinh không đều theo đó trở nênn hỗn loạn.
Có thể nhìn thấy được, ở phía dưới Tiên Vực Vĩnh Hằng, ở sâu bên trong vòng xoáy này, cuối cùng lại xuất hiện một con sông lớn. Nước sông bốc lên. Một lực hút cực lớn căn bản cũng không có khả năng bị ngăn cản, lại trực tiếp trong phút chốc… hút Tiên Vực Vĩnh Hằng vào bên trong vòng xoáy!
Bên trong sông lớn này, tản ra ý huyền diệu, tản ra khí tức vĩnh hằng, còn có vô số khí tức bản nguyên bao gồm thời gian ở bên trong, thần thánh vô cùng, chấn động tinh không, dường như duy nhất!
Cũng chính là ở trong một chớp mắt này, Bạch Tiểu Thuần ở trong u minh có cảm ứng, trong sự suy yếu chợt mở ra mắt. Hắn nhìn thấy một cảnh tượng này, ở một tích tắc này, trong đầu của hắn trực tiếp dâng lên tiếng nổ lớn cả đời này cũng chưa từng có.
- Không!
Bạch Tiểu Thuần giãy dụa rít gào, nổi gân xanh. Thân thể hắn run rẩy. Toàn thân hắn đã trở nên điên cuồng, muốn đi ngăn cản. Nhưng hắn suy yếu, ngay cả đứng lên cũng làm không được, làm thế nào ngăn cản.
- La Thiên, đây là... một phần quà ta đưa cho ngươi. Ngươi không cần suy nghĩ đi làm bọn họ sống lại. Phong ấn ở bên trong sông dài thời không, trong trời đất này, bên trong chín đại đạo vực, lão phu không có nghe nói, một thế giới có người nào có thể từ bên trong sông dài thời không, lao ra!
Tiếng cười của Diệt Thánh mang theo sự tang thương, cho đến tiêu tan...
Đang tiêu tan, còn có sông lớn thần thánh mênh mông, cùng với... Tiên Vực Vĩnh Hằng.
Tất cả, đều yên lặng.
Theo sông dài thời không biến mất, theo Diệt Thánh tử vong, theo tất cả kết thúc... Toàn bộ tinh không đều yên lặng lại. Trong một trăm lẻ tám vạn khu vực đổ nát băng phong, trong khoảng khắc đều tiêu tan. Ánh sáng ở trong một chớp mắt này, bao trùm tất cả...
Chỉ là, ở địa phương Tiên Vực Vĩnh Hằng từng tồn tại, Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc nhìn về phương hướng sông dài biến mất. Hắn giống như thất thần, dường như trở thành hoạt tử nhân không có linh hồn, ngơ ngác, nhìn hồi lâu, hồi lâu...
Cho đến sau khi một ngụm máu tươi phun ra, Bạch Tiểu Thuần đã hôn mê, chỉ có đôi môi còn đang vô thức run rẩy. Dần dần hắn với xu thế không nhúc nhích, giống như một thi thể, ở bên trong tinh không này... Không có thổi đi tới điểm cuối...
Toàn bộ tinh không, mặc dù một trăm lẻ tám vạn đống đổ nát có ánh sáng lập lòe, nhưng lại chỉ còn lại có một mình hắn, ở bên trong tinh không này, cô độc, hôn mê, không có phương hướng.
Thời gian trôi qua. Không biết qua bao lâu, ở trong tinh không yên tĩnh này, Bạch Tiểu Thuần thức tỉnh. Hắn không mở mắt ra. Ở trong chớp mắt thức tỉnh, giống như nghe được bên cạnh có âm thanh quen thuộc đang gọi phụ thân.
- Phụ thân, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại. Ngươi xem ta cũng đã lớn lên...
- Phụ thân, tu vi Tiểu Tiểu đột phá, đã đến Thiên Tôn.
- Phụ thân, ta... dự định thành thân.
Đó là giọng nói ba hài tử của hắn. Nghe âm thanh này, khóe miệng Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ tươi cười. Hắn hình như còn nghe được có giọng nói ấm áp, đang gọi tên của mình. Hắn có thể phân biệt ra được, đó là Tống Quân Uyển, Chu Tử Mạch, Hầu Tiểu Muội cùng với Công Tôn Uyển Nhi. Thậm chí còn có một giọng nói của nữ tử trong sự quen thuộc mang theo xa lạ.
- Tiểu Thuần, ta là... Đỗ Lăng Phỉ...
Rất nhiều giọng nói. Bạch Tiểu Thuần còn cảm nhận được có vô số ánh mắt khiến cho hắn ấm áp, hình như đang mỉm cười nhìn mình. trong ánh mắt kia, hắn có thể nhận rõ ra có Lý thúc, có Đại Thiên Sư, có Cự Quỷ Vương, có Trương Đại Bàn biến thành tiểu mập, có Tống Khuyết, có Thần Toán Tử v.v...
Tất cả những điều này, khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn. Hắn hình như cảm nhận được ánh sáng mặt trời chiếu xuống trên người mình, cảm nhận được mùi thơm của cỏ, cảm nhận được chúng sinh đều đang tràn đầy vui sướиɠ.
Bạch Tiểu Thuần từ từ, từ từ nhắm hai mắt, trôi lơ lửng ở trong tinh không. Khóe mắt của hắn có nước mắt chảy xuống. Hắn không muốn mở ra, nhưng cuối cùng vẫn từ từ, mở mắt ra.
Theo hai mắt đang khép mở ra, tất cả giọng nói biến mất. Trước mắt hắn, chỉ có tinh không. Bên tai của hắn, chỉ có sự yên tĩnh...
Hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần từ từ đứng lên, kinh ngạc nhìn về phía xa, trầm mặc rất lâu. Hắn cô độc đi từng bước một về phía trước, đạp lên tinh không, hắn đi tới địa phương Tiên Vực Vĩnh Hằng từng tồn tại.
Nhìn khu vực Tiên Vực Vĩnh Hằng biến mất, Bạch Tiểu Thuần khóc.
- Chiến thắng Nghịch Phàm, vẫn mất đi tất cả...
Nước mắt Bạch Tiểu Thuần rơi xuống ở trong tinh không. Hắn giơ tay lên muốn nắm lấy, nhưng lại cái gì cũng đều không có bắt được. Hắn muốn lấy rược từ trong túi đựng đồ ra, nhưng lại là hai bàn tay trắng.
Hắn chỉ có thể lặng lẽ ngồi ở trong mảnh khu vực tinh không này, lặng lẽ đờ người ra, lặng lẽ hồi ức. Cho đến có một ngày, hắn chợt ngẩng đầu. Trong mắt hắn đỏ ngầu một mảnh, chợt hiện ra vẻ điên cuồng. Trong lúc bấm quyết, cuối cùng hắn lại triển khai Tuyên Cổ Quyển, hồi tưởng thời gian, bóng dáng biến mất không thấy nữa.