Tương tự với phán đoán của Bạch Tiểu Thuần. Sau khi hắn trở về được mấy ngày, khí linh thức tỉnh. Nhưng nó lại không có phát hiện ra Bạch Tiểu Thuần. Khí linh hóa thành đồng tử này rất tức giận. Nhưng nó lại không có cách nào. Nó chỉ có thể cho rằng Bạch Tiểu Thuần vận khí tốt. Đợi hồi lâu, cho đến khi bản thân lại ngủ say, nó cũng không thấy được Bạch Tiểu Thuần.
Cứ như vậy, ở dưới suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, vòng đi vòng lại. Lợi dụng trong lúc khí linh ngủ say, Bạch Tiểu Thuần lại trực tiếp xông qua cửa ải thứ năm mươi chín, cửa ải thứ sáu mươi... còn bước vào đến trong cửa ải thứ sáu mươi bảy quan, cho đến khi thông qua.
- Hừ hừ, Bạch Tiểu Thuần ta muốn xông qua cửa ải, khí linh làm sao có thể lại ngăn cản được ta!
Bạch Tiểu Thuần còn đang đắc ý. Đồng thời, khí linh thức tỉnh lần thứ hai, cũng không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần. Nhưng nó lại phát hiện ra, số cửa ải Bạch Tiểu Thuần vượt qua, lần sau cao hơn lần trước. Khí linh hóa thành đồng tử mắt đỏ ngầu. Nó không biết đã trả cái giá lớn thế nào, lại cứng rắn trì hoãn thời gian mình chìm vào giấc ngủ lại một chút.
- Bạch Tiểu Thuần vô sỉ, ta cũng không tin lần này đợi không được ngươi!
Mắt của đồng tử khí linh đỏ đậm. Ở trong sự chờ đợi dày vò này, cuối cùng vào một tháng sau, Bạch Tiểu Thuần chờ đợi tính toán thời gian sau đó một lần nữa đi tới trên quạt tàn.
- Khí linh này chắc hẳn lại ngủ say mới đúng.
Xuất hiện ở trên quạt tàn, Bạch Tiểu Thuần nhìn mọi nơi một chút. Sau đó, thân thể thoáng một cái lao thẳng đến xương quạt, rất nhanh đã đến vị trí cửa ải thứ 68. Hắn đứng ở nơi đó, lại quan sát bốn phía một hồi, lúc này hắn mới cất bước tiến vào bên trong.
Mới vừa vào đi, Bạch Tiểu Thuần không đợi thấy rõ cửa của thế giới này, nhất thời lại giật mình một cái. Ở một tích tắc này, một sát cơ mãnh liệt vượt qua rất xa so với các cửa ải trước đó, ầm ầm bạo phát ra, giống như có gió bão từ bốn phía xung quanh tản ra. Chúng dường như đang chờ Bạch Tiểu Thuần. Trong chớp mắt khi hắn xuất hiện, chúng lập tức lao đến.
Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần chợt ngừng lại. Ở trong một chớp mắt này cảm giác nguy cơ lại trực tiếp đạt tới đỉnh phong. Trong đầu hắn càng trống rỗng. Hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Tu vi Thiên Tôn trung kỳ cùng với lực lượng thân thể, ở một tích tắc này bạo phát ra mười hai thành, cứng rắn na di thân thể về phía sau ba trượng!
Gần như lại ở trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần na di, thân thể hắn trực tiếp truyền đến đau đớn mãnh liệt do bị xé rách liên tục. Dường như có từng lưỡi dao sắc bén muốn hắn thiên đao vạn quả thân thể. Máu thịt ở trên gần nửa người, trong nháy mắt bay ngang. Cảm giác đau đớn mãnh liệt này khiến cho Bạch Tiểu Thuần phát ra một tiếng hét thảm. Đây là kết quả sau khi hắn đã na di.
Về phần địa phương hắn vốn đứng, lúc này hư vô cũng tan vỡ ra. Bạch Tiểu Thuần hoảng sợ nhìn thấy được, những thứ gọi là lưỡi dao sắc bén, chính là từng mảnh lá cây. Bất kỳ một cái lá cây nào cũng tản ra chiến lực giống như Thiên Tôn. Ở đây có hơn mấy ngàn vạn. Chúng đi qua nơi nào, gió bão tàn sát bừa bãi ở nơi đó.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần lại trực tiếp run rẩy. Trong lòng hắn đau thương than một tiếng. Hắn biết mình nhất định là trúng kế. Nếu không cửa ải này không có khả năng nghịch thiên như vậy.
- Khí linh đáng chết, nhất định là ngươi!
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần gầm thét giận dữ, hắn thử rời khỏi nơi này. Khi hắn phát hiện truyền tống mất đi hiệu lực, hắn lập tức hoàn toàn xác định đối với phán đoán của mình.
Lúc này đang run rẩy, Bạch Tiểu Thuần không chú ý tới đau đớn mãnh liệt của thân thể. Hắn nhanh chóng lui về phía sau. Năng lực khôi phục của Bất Tử Trường Sinh Công, trong nháy mắt đạt tới cực hạn. Cùng lúc đó, hơn mấy nghìn vạn lá cây này bỗng nhiên chuyển phương hướng, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Còn chưa kết thúc. Lúc này, sau lưng Bạch Tiểu Thuần lại còn có một mảnh lá cây giống như gió bão, còn mang theo sát cơ vô tận, ầm ầm tới gần. Phía xa... Còn có mảnh thứ ba, mảnh thứ tư, mảnh thứ năm cho đến mảnh gió bão lá cây thứ chín, từ bốn phía xung quanh gào thét đến, bao vây Bạch Tiểu Thuần ở bên trong, giống như muốn hoàn toàn diệt sạch hắn.
Trận gió bão do những chiếc lá cây hình thành này, chính là bắt nguồn từ vị trí một cây đại thụ lớn che trời ở cuối tầm nhìn. Cây đại thụ này giống như có thể chống trời. Thân cây tráng kiện. Gió bão lá cây hóa thành, chính là từ trên thân nó bay ra!
Cửa ải thứ sáu mươi tám này chỉ có một thân cây. Chỉ là vốn cây này không khủng khϊếp như vậy. Nhưng hôm nay, không biết khí linh đồng tử này bố trí như thế nào, cây đại thụ này đã héo rũ gần như tử vong. Nhưng càng là như vậy, lá cây trên người nó lại càng cường hãn không có cách nào hình dung.
Lúc này cho dù Bạch Tiểu Thuần một quyền liền có thể gϊếŧ chết cây đại thụ này. Nhưng hết lần này tới lần khác đối với hắn mà nói, lá cây ở bốn phía xung quanh giống như chính là tử kiếp. Trên thực tế đừng nói là Bạch Tiểu Thuần, cho dù là Thiên Tôn đại viên mãn, cũng khó có thể ở chỗ này đối đầu!
Trừ khi là Hoàng giả Thái Cổ, mới có khả năng miễn cưỡng trấn áp một chút!
- Đáng chết, nó đây là muốn gϊếŧ chết ta à!
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần ở đây lo lắng, trên cái cây lớn khô héo kia, khí linh hóa thành đồng tử, cùng cáo cây này tạm thời dung hợp lại với nhau. Thật ra quyền hạn của Bạch Tiểu Thuần hiện tại không nhỏ, tu vi lại cao, có thể mơ hồ phát hiện chỗ của đồng tử. Vì che giấu, nó chỉ có thể dung hòa cùng cửa ải một chỗ, mới có thể lừa gạt được Bạch Tiểu Thuần.
- Chính là muốn gϊếŧ chết ngươi!
Đồng tử này nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng nó còn có sự tuyệt đối. Thật sự trước đây, ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần đột phá tu vi, lĩnh ngộ đạo thời gian, nó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh mẽ, cho nên nó cũng muốn phát điên. Nó bỏ ra cái giá cực kỳ lớn, không tiếc giảm đi độ khó của một ít cửa ải phía sau, còn cái cửa ải thứ sáu mươi tám này sau đó sẽ bị sụp đổ, lúc này mới cải tạo đem ở đây, thành một tuyệt cảnh cho Thiên Tôn!
- Ta cũng không tin, lần này ngươi còn có thể xông qua. Nếu ngươi còn có thể phá được tận, nãi nãi của ngươi, lão tử lại thật sự cùng một họ với ngươi!
Khí linh đồng tử cười lạnh. Lần này nó nắm chắc mười phần. Nó kết luận không có biến hóa nào khác nữa, lúc này mới chắp tay sau lưng, trong sự đắc ý ngạo nghễ nhìn lại.