Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1610: Khí tức Chúa Tể! (1)

Trong tiếng nổ lớn, chỉ thấy dưới một quyền của Quảng Mục Thiên Tôn, thân thể Bạch Tiểu Thuần động cũng không động một cái. Chỉ là những áo giáp trên thân thể hắn, từng tầng vỡ nát, không ngừng nổ tung ra. Nhưng hắn lại lông tóc không tổn hao gì, khóe miệng hoàn toàn không có chút máu tươi.

Ngược lại là Quảng Mục Thiên Tôn, đại hán giống như tháp sắt vậy, rốt cuộc kêu lên một tiếng rêи ɾỉ. Hắn chỉ cảm thấy mình giống như đánh một quyền vào trên núi đá kiên cố không gì phá vỡ nổi. Một lực phản chấn không có cách nào hình dung, dời núi lấp biển hiện lên. Tay phải cũng muốn tan vỡ. Thân thể hắn lảo đảo lùi lại mấy bước sau, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi. Ngũ tạng lục phủ mãnh liệt cuồn trào. Hơi thở dồn dập. Mắt hắn trợn trừng, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, giống như nhìn thấy quỷ.

- Làm sao có thể!

- Ngươi vừa thăng cấp Thiên Tôn, cho dù thân thể cường hãn, cũng tuyệt đối không thể chịu được một đòn như vậy của ta!

- Trên người ngươi, có chí bảo phòng hộ!

Tâm thần Quảng Mục Thiên Tôn chấn động, đáng tiếc thần thức của hắn không có cách nào rời khỏi thân thể, không nhìn ra mánh khóe. Lúc này hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán.

- Là ngươi quá yếu! Bạch mỗ cũng không tin, trên người các ngươi sẽ không có chí bảo phòng hộ!

Sự điên cuồng trong mắt Bạch Tiểu Thuần càng mãnh liệt hơn, giống như muốn bạo phát ra. Thậm chí tiếng cười cũng mang theo sự sung sướиɠ. Đây là thật sự vui vẻ. Có Quy Văn Oa đặt ở ngực, dưới lực khôi phục thương thế kinh người của hắn, trong nháy mắt liền có thể khỏi hẳn. Chỉ có điều Quy Văn Oa này có chút không tốt. Tuy có thể dung nhập vào trong cơ thể, nên lúc lấy ra, cần phải chuẩn bị trước.

Lúc này trong khi đắc ý thể hiện ra hết sự ngạo nghễ, Bạch Tiểu Thuần một tay gạt những mảnh áo giáp nát còn lại trên người mình, ném sang một bên. Sau đó hắn bước một bước về phía trước, nhìn về phía Quảng Mục Thiên Tôn lúc này sắc mặt cũng biến hóa, điên cuồng cười một tiếng.

- Tới đi, tới đi, tới đi. Lại đánh ta một quyền đi.

Trong tiếng cười, Bạch Tiểu Thuần đi về phía Quảng Mục Thiên Tôn. Quảng Mục Thiên Tôn hít vào một hơi, theo bản năng lại lui ra phía sau vài bước. Lúc này tay phải của hắn cũng muốn hỏng rồi. Trừ phi là vận dụng đạo pháp Thiên Tôn, nếu không dựa vào thuật pháp tầm thường cùng lực lượng thân thể, căn bản là không có cách nào đánh phá được thân thể cùng với phòng hộ chi bảo của Bạch Tiểu Thuần.

Lại thêm lực phản chấn đáng sợ này, cũng khiến cho Quảng Mục Thiên Tôn hãi hùng khϊếp vía.

Mắt thấy Quảng Mục rút lui, tiếng cười của Bạch Tiểu Thuần càng thêm cuồng ngạo. Tay áo hắn khẽ vung lên, nhìn về phía Nguyên Yêu Tử cùng với Phệ Linh Thượng Nhân lúc này đều đang ngây người.

- Nguyên Yêu Tử đúng không? Ngươi không phải muốn lấy máu sao? Tới đi tới đi tới đi, đánh ta một quyền!

- Còn ngươi nữa, Phệ Linh Thượng Nhân, nhanh, đánh ta đi. Nhanh tới đánh ta đi!

-...

Nguyên Yêu Tử.

-...

Phệ Linh Thượng Nhân.

Giờ phút này, cho dù là bên trong ánh sáng của Tà Hoàng Triều hạ xuống, lục tục có người đi ra, nhưng không có người đi chú ý tới bọn họ. Tuy rằng những tu sĩ Tà Hoàng Triều, đến không phải là tu vi Thiên Tôn, vừa vặn là cường giả Bán Thần cùng Thiên Nhân, những người này xuất hiện, vốn cũng khiến cho chú ý của mọi người.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi người nơi đây đều ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhìn hắn ở nơi đó, kiêu ngạo kêu gào, bộ dạng muốn ăn đòn...

- Tới đi, đánh ta đi!

- Nguyên Yêu Tử, Phệ Linh Thượng Nhân, các ngươi rốt cuộc có đánh ta hay không? Muốn đánh thì nhanh lên một chút. Ta đã chuẩn bị xong. Tới đi, đánh ta đi!

Bạch Tiểu Thuần càng nói trong lòng càng thêm kích động, liên tục rống to hơn.

Sắc mặt Nguyên Yêu Tử cực kỳ khó coi. Phệ Linh Thượng Nhân ở bên cạnh cũng vậy. Bọn họ cũng giống như Quảng Mục Thiên Tôn, mặc dù thần thức bị cắt đứt, nhưng nhìn ra được, trên người Bạch Tiểu Thuần nhất định tồn tại chí bảo nào đó. Chí bảo này sợ là chỉ có đạo pháp Thiên Tôn mới có thể phá vỡ. Thuật bình thường căn bản là không thể tránh được.

Hết lần này tới lần khác lực phản chấn của pháp bảo phòng hộ này lại cực kỳ kinh người. Nhìn tay phải Quảng Mục Thiên Tôn lúc này còn đang run nhè nhẹ, nhìn khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, sắc mặt Nguyên Yêu Tử cùng Phệ Linh Thượng Nhân càng khó coi. Bọn họ không có thân thể cường hãn giống như Quảng Mục Thiên Tôn. Một khi ra tay bị phản chấn, sợ là sẽ càng thê thảm hơn nữa.

Mặc dù sẽ không thương gân động cốt, nhưng lần này đi tới nơi này, dù sao cũng là vì cơ duyên tạo hóa. Trước đó, bọn họ cho rằng Bạch Tiểu Thuần yếu, mới nghĩ tới chuyện nghiền ép hắn một chút để thị uy. Nhưng không nghĩ tới tên này khó chơi như vậy. Bọn họ cũng không tiện hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này hai người đã rất đau đầu.

Bọn họ thật sự chưa từng thấy qua, loại Thiên Tôn nào chủ động kêu người ta đi đánh như vậy...

- Kẻ này cũng quá vô sỉ!

- Trên người hắn mang theo chí bảo phòng hộ, còn bảo chúng ta đi đánh hắn!

- Hắn mới vừa rồi là cố ý!

Chẳng những là trong lòng mọi người của Tà Hoàng Triều không cam lòng, ngay cả mọi người ở Thánh Hoàng Triều luôn luôn ra vẻ đạo mạo, lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhất là Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa. Sau khi hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng mở rộng tầm mắt.

Nếu như đổi lại Bạch Tiểu Thuần không phải là Thiên Tôn, phát hiện ra chí bảo như vậy, cho dù không nhìn thấy hình dáng thật sự, bọn họ cũng nhất định sẽ động tâm tư khác. Nhưng Bạch Tiểu Thuần trở thành Thiên Tôn, đã coi như là hoàn toàn trưởng thành lên. Cho dù là Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng, trừ khi đạt được sự nhất trí, nếu không trong sự e ngại lẫn nhau, đều sẽ không quá mức gây khó dễ.

Dù sao... Bạch Tiểu Thuần có thể nói là một người duy nhất trên toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng, không đặt đạo chủng ở trong tay người khác, mà là hạng người tự mình nắm giữ. Điều này nhìn như nguy hiểm, nhưng trên thực tế, cũng đại biểu hắn có tự do tuyệt đối!

Về phần những người khác, nếu như phản bội, lại cần phải bỏ ra giá lớn, một phần đạo chủng vỡ nát diệt vong!

Trong lòng mọi người đầy phức tạp. Bạch Tiểu Thuần bừa bãi kêu gào, vẫn không có kết thúc.

- Quảng Mục, bọn họ không đánh, ngươi tới đánh đi. Tới đi tới đi tới đi. Tay phải của ngươi hỏng rồi, ta không khi dễ ngươi. Ngươi sử dụng tay trái đánh ta đi!

Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn hưng, la lớn.

Sắc mặt Quảng Mục Thiên Tôn tái mét, hừ lạnh một tiếng, giả vờ không nghe được.