Nhưng hôm nay, rốt cuộc từ trong tay Bạch Tiểu Thuần thi triển ra, toàn thân hắn nhất thời lại chấn động mãnh liệt, phun ra một búng máu tươi lớn. Thần sắc hắn đầy vẻ chấn động mang theo vẻ kinh hoàng không có cách nào tin tưởng nổi.
Tất cả những điều này nói ra rất dài dòng. Nhưng trên thực tế từ lúc Phùng Trần hóa thành tia chớp màu đỏ, cho đến khi tia chớp tan vỡ, hắn bị tổn thương nặng nề, tất cả đều chỉ phát sinh ở trong nháy mắt, vô cùng nhanh chóng và mãnh liệt. Cho nên mọi người ở bốn phía xung quanh, thời điểm mỗi người đều chưa kịp phản ứng, tiếng kêu thê lương thảm thiết này của Phùng Trần, đã truyền khắp tám phương.
Bạch Tiểu Thuần cũng không nghĩ tới, Nhật Nguyệt Trường Không Quyết lại có uy lực kinh người như vậy. Lúc này ánh mắt hắn lóe lên, tay phải bấm quyết, lại chỉ ra một cái!
Dưới một chỉ này, trên bầu trời tối đen, ánh sáng của mặt trăng này lại ảm đạm xuống. Tất cả ánh trăng giống như đều bị hút đi, lấy phương thức nào đó chiếu ngược ở trên người Phùng Trần, khiến cho nguyệt ngân trên thân thể Phùng Trần, chớp mắt lại bao trùm toàn thân hắn.
Tiếng kêu thảm thiết càng thêm thê lương. Với nguy cơ trước mắt, thân thể Phùng Trần run rẩy. Hắn căn bản không còn kịp suy nghĩ quá nhiều. Đối với hắn mà nói, cảnh tượng trước mắt chính là đại kiếp nạn sinh tử. Kiếp nạn này tới quá nhanh, cho nên chính hắn cũng không thể tin được, dựa vào mình tu vi Thiên Nhân trung kỳ, dựa vào mình từ khi bắt đầu bước vào bắc mạch, lại một đường lập ra chiến tích thiên kiêu, nhưng ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần lại có thể... Ngay cả một đạo thần thông cũng không có cách nào chống lại!
- Ta không cam lòng!
Trong tiếng rít gào, trong mắt Phùng Trần lộ ra sự điên cuồng. Lúc này thân thể hắn đã tiêu tan với phạm vi lớn, có chút điểm trăng sáng từ trong thân thể tiêu tan của hắn phát ra, giống như trở thành một phần của ánh trăng.
Không ngồi chờ chết, trong tiếng gào thét, Phùng Trần giơ năm ngón tay đã tiêu tan lên. Ngay cả lòng bàn tay phải cũng đã tiêu tan một nửa, chượt vỗ về phía trán của mình.
Ầm một tiếng. Trong một chớp mắt này, thân thể hắn lại tự mình tan v. Một sóng dao động Thiên Nhân tự bạo trong phút chốc lại ầm ầm ầm khuếch tán về bốn phía xung quanh.
Mượn lực tự bạo này, nguyên thần của hắn miễn cưỡng chạy ra. Hắn nhanh chóng lui về phía. Nhưng không đợi hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn hoảng sợ phát hiện, trên nguyên thần của mình lại có thể... cũng có nguyệt ngân!!
- Không có khả năng! Sao có thể như vậy được!
Phùng Trần hoảng sợ đến cực hạn, la lên thất thanh. Thậm chí âm thanh đều mang trong sự run rẩy cùng tuyệt vọng. Lần này hiện lên trong đầu hắn, không chỉ là nguy cơ, còn có tử vong!
- Đây là đạo pháp! Phùng Trần nhanh đi bên trong quan tài thủy tinh tránh né. Bạch Tiểu Thuần ngươi dám gϊếŧ người, bắc mạch ta sẽ không để ngươi được yên!
Vân Lôi Song Tử nhất thời lo lắng. Trong tiếng rít gào hai thân thể của hắn đồng thời bay ra, lại bước tới. Trong chớp mắt hai bên lại dung hợp với nhau. Nhất thời một sóng dao động tu vi Thiên Nhân hậu kỳ, ở trên người Vân Lôi Tử sau khi dung hợp, lại ngập trời.
Không chỉ có hắn như vậy, ba vị Thiên Nhân khác ở bên cạnh, cũng biết sự việc hiện tại rất quan trọng. Tất cả đều tản tu vi ra. Bốn người hóa thành bốn cầu vồng, trong phút chốc lại lao về phía Bạch Tiểu Thuần.
Cùng lúc đó, Phùng Trần được Vân Lôi Tử cảnh tỉnh, lúc này đang run rẩy cùng liều lĩnh, cho dù thiêu đốt nguyên thần, cũng muốn đổi lấy tốc độ cực hạn. Ở trong quá trình đám người Vân Lôi Tử ngăn cản Bạch Tiểu Thuần, hắn cuối cùng nắm lấy cơ hội, chớp mắt một cái đã nhảy vào bên trong quan tài thủy tinh, dựa vào động phủ của Bán Thần này, tách khỏi sự liên hệ cùng trời cao trăng sáng.
Lúc này mới ngăn cản nguyệt nhân trên nguyên thần hắn khuếch tán ra. Nhưng nguyên thần của hắn, cũng vẫn bị đồng hóa gần một nửa. Cho dù khôi phục lại, tu vi cũng sẽ vĩnh cửu rơi xuống!
Bên trong quan tài thủy tinh, nguyên thần của Phùng Trần sợ hãi run rẩy. Thấy mình cuối cùng hóa giải nguy cơ, hắn nhất thời lại có loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Đối với Bạch Tiểu Thuần, hắn cho dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không nhịn được từ trong lòng phát sinh một sự khϊếp sợ mãnh liệt.
- Tu vi của hắn không phải là Thiên Nhân sơ kỳ. Hắn... Hắn là Thiên Nhân trung kỳ! Có thể coi là Thiên Nhân trung kỳ. Hắn làm sao có thể... mạnh như vậy được?
Giờ phút này, không chỉ có Phùng Trần ở đây chấn động, Vân Lôi Tử cùng với ba vị Thiên Nhân bắc mạch khác, trong lòng đều chấn động mãnh liệt. Càng không cần phải nói tới các tu sĩ bắc mạch khác ở bốn phía xung quanh. Tất cả đều hít vào một hơi. Thời điểm bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lộ ra sự hoảng sợ.
- Trời ạ, Bạch Tiểu Thuần này... Hắn... Hắn hóa ra mạnh như vậy!
- Ta trước đây còn từng châm chọc hắn, còn từng cười nhạo hắn. Ta...
- Không đúng. Trước đây nếu hắn mạnh như vậy, làm sao có thể cam tâm bị áp chế. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ mấy ngày hắn ở bắc mạch chúng ta, đã đột phá?
Trong lúc mọi người ở bốn phía xung quanh hoang mang nghị luận, thân thể Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng lui về phía sau, tránh bốn người Vân Lôi Tử liên thủ. Lúc này, sau khi lui ra phía sau, sắc mặt hắn thâm trầm, trong mắt tràn ngập tơ máu.
- Bắc mạch, ngày hôm nay chúng ta liền chặt đứt tại đây. Bạch gia gia nhà ngươi cũng chịu đủ rồi. Tới đi, chiến đâu đi!
Nếu đã ra tay, hắn sẽ bất chấp mọi giá. Lúc này toàn thân tu vi hắn đã ầm ầm bạo phát. Sóng dao động Thiên Nhân trung kỳ nhất thời phóng lên cao. Cho dù lúc này trời cao không còn là màu đen, mà đã chậm rãi khôi phục lại như bình thường, nhưng trên bầu trời này, khuôn mặt của hắn so với trước kia vẫn rõ ràng hơn rất nhiều, ẩn chứa uy áp thiên địa, hạ xuống tám phương.
- Thiên Nhân trung kỳ... Đáng chết. Ngươi lại có thể thật sự đột phá!
Sau khi Vân Lôi Tử cảm nhận được rõ ràng sóng dao động tu vi của Bạch Tiểu Thuần, toàn thân hắn cũng muốn phát điên rồi.
Đối với Bạch Tiểu Thuần ở đây, hắn thật sự có cảm giác vô cùng bất lực. Ban đầu ở trong địa điểm thí luyện, hắn truy sát Bạch Tiểu Thuần, đối phương đầu tiên là ném ra đan dược quỷ dị kia. Sau đó lại là gọi Đỗ Lăng Phỉ là thê tử. Tất cả những điều này khiến cho Vân Lôi Tử từ ưu thế tuyệt đối lại giảm mạnh. Đến cuối cùng, chẳng những không có ưu thế, ngược lại còn bị động đến cực hạn, bị Bạch Tiểu Thuần nghiền ép một phen.