Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1361: Thần Sát (Hạ)

Không chỉ là đỉa, còn có những tiểu trùng sợi tơ, cùng với tất cả tồn tại ẩn nấp ở bên trong đầm lầy này. Chỉ cần là bị Bạch Tiểu Thuần đυ.ng tới, lại lập tức chết!

- Hắn quả nhiên không thích hợp. thuật pháp kinh khủng như vậy, nhất định tồn tại chỗ thiếu hụt!

Vân Lôi Tử giống như sống sót sau tai nạn, cảm thấy mừng như điên. Hắn lập tức lại nhìn ra, Bạch Tiểu Thuần giống như không có thần trí vậy. Hắn bước vào trong đầm lầy này, không phải là truy kích mình, mà là tiansh khuếch tán, hấp thu lực sinh cơ trong phạm tất cả vi bốn phía xung quanh.

Cái này cho hắn cơ hội chạy thoát thân. Lúc này nhân cơ hội Bạch Tiểu Thuần, hắn giống như liều mạng, không tiếc giá lớn, ở trong đầm lầy này nhanh chóng lao về phía trước. Hắn thấy, mặc dù trong đầm lầy này nguy hiểm, nhưng so với Bạch Tiểu Thuần, ở đây thật sự quá an toàn.

Mà lúc này hắn rõ ràng nhìn ra được Bạch Tiểu Thuần không thích hợp, nhưng trong lòng lại không hề sinh ra ý nghĩ muốn quay đầu lại, ra tay về phía Bạch Tiểu Thuần. Hắn thật sự bị thuật pháp của Bạch Tiểu Thuần dọa cho sợ vỡ mật. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ... Trước khi chưa có dung hợp cùng phân thân, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nhất định phải chạy trốn!

Sau một nén nhang, Vân Lôi Tử chật vật không chịu nổi từ đầm lầy phía xa, trực tiếp phóng lên cao. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới có không ít đỉa. Càng có một số lượng lớn trùng sợi tơ. Lúc này hắn căn bản không để ý tới chúng. Sau khi lao ra, hắn thở hổn hển hít sâu mấy hơi, bạo phát ra tốc độ cao nhất, bay nhanh về phía xa. Chờ khi đã đi đến một chỗ thật xa, hắn mới dám loại bỏ những con đỉa cùng trùng sợi tơ trên thân thể. Đồng thời hắn quay đầu lại, lòng còn sợ hãi nhìn về phía đầm lầy.

- Bạch Tiểu Thuần này, chính là một quái vật! Người này không chết, cuối cùng sẽ là kẻ địch lớn nhất của bắc mạch ta sau này!

Vân Lôi Tử hít một hơi thật sâu, lại cắn răng. Trong lòng hắn cũng đầy ủy khuất.

- Chỉ có điều cho dù hắn cường thịnh đi nữa, chỉ cần hắn không tới Thiên Nhân trung kỳ, như vậy ta cùng với phân thân dung hợp... vẫn có thể gϊếŧ chết hắn!

Nghĩ tới đây, Vân Lôi Tử lập tức liên hệ với phân thân hắn, chạy như bay về phía xa.

Mà giờ khắc này, bên trong đầm lầy, theo Bạch Tiểu Thuần tiến vào, một hồi biến hóa kịch liệt giống như gió bão hung bạo, điên cuồng lan tràn qua nơi này...

Trong đầm lầy, vô số đỉa, mỗi con giống như phát cuồng vậy, sử dụng khí lực lớn nhất nhanh chóng phân tán ra bốn phía, giống như đang tránh né, đang chạy trối chết. Còn có vô số những tiểu trùng sợi tơ, cũng như vậy.

Ngay cả rất nhiều tồn tại cường hãn hơn chúng, giống như con nhện, giống như người khổng lồ, tất cả tồn tại ẩn thân ở trong đầm lầy này, lúc này mỗi con đều đang run rẩy, giống như phát cuồng.

Trận gió lốc này quét ngang tám phương. Khi nó đi qua nơi nào, trong phút chốc thân thể tất cả tồn tạ, đều héo rũ xuống, sức sống diệt sạch...

Thời gian giằng co trong khoảng hai nén hương...

Bên trong đầm lầy đột nhiên truyền ra một tiếng nổ lớn kinh thiên. Bóng dáng Bạch Tiểu Thuần từ bên trong nhanh chóng bay ra. Lúc này hắn trên người đã không có huyết khí, sắc mặt hồng nhuận. Nhưng trong mắt lại có sự hoảng sợ cùng không có cách nào tin tưởng được. Thân thể hắn cũng không ngừng run rẩy.

Su khi bay ra ngoài, thần sắc hắn biến đổi. Hắn căn bản không có suy nghĩ tới chuyện Vân Lôi Tử chạy trốn, mà đang nhanh chóng tìm một nơi, lập tức ngồi tĩnh tọa quan sát trong cơ thể.

Sau một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, trong mắt vẫn lưu lại vẻ kinh hoàng.

- Đáng chết. Đây là có chuyện gì? Tại sao phương pháp Thần Sát này lại có thể khiến cho ta đột nhiên không có ý thức... Tại sao có thể như vậy được!

Lúc này Bạch Tiểu Thuần nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn khϊếp sợ run rẩy.

Hắn rất xác định, sau khi mình không có ý thức, không phải thứ khác có ý thức điều khiển thân thể mình, mà là thân thể hắn hình như tách rời khỏi ý thức của mình, hoàn toàn là dựa vào bản năng đi hấp thu tất cả sinh cơ… có thể thấy.

Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần khẩn trương sợ hãi.

- Không được. Trước khi còn chưa có làm rõ ràng này Thần Sát tại sao lại như vậy, thần thông này không thể dùng được. Quá nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kinh hãi. Loại cảm giác mình đột nhiên không có cách nào điều khiển thân thể, hoàn toàn hù dọa hắn.

Một lát sau, thần sắc Bạch Tiểu Thuần có chút ngạc nhiên. Hắn phát hiện Bất Tử Huyết trong cơ thể mình, vốn đã bóp nát một giọt, nhưng hôm nay rốt cuộc đã khôi phục lại!

Có thể tưởng tượng được, thời gian hắn ở trong đầm lầy phía dưới hai nén hương, không biết hấp thu bao nhiêu sức sống trở về...

- Thần thông tốt như vậy, nếu như có thể điều khiển, tốt biết bao nhiêu.

Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ, cúi đầu nhìn về phía đầm lầy phía dưới. Ở bên trong thần thức của hắn, bốn phía xung quanh bên trong đầm lầy này đã không hoàn toàn sóng dao động của sức sống...

Thậm chí hắn cũng đi rất xa, vẫn kinh hãi phát hiện, bên trong đầm lầy... không có sóng dao động sức sống.

- Ta... Ta đã hút bao nhiêu?

Bạch Tiểu Thuần lại chấn động kinh ngạc, đồng tử vòng vo chuyển. Sau đó, hắn bỗng nhiên có chút hưng phấn.

- Ha ha, không nghĩ tới ta lợi hại như vậy. Mặc dù Thần Sát này khiến cho ta mất đi ý thức, nhưng cũng có không ít hiệu quả ngoài dự đoán.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần hưng phấn, lại có chút tiếc nuối cùng rầu rĩ. Lại đi thêm một đoạn, cuối cùng trong đầm lầy này một lần nữa xuất hiện sóng dao động sức sống. Nhưng quỷ dị chính là, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần tiến tới gần, không quan tâm bên trong đầm lầy cất giấu cái gì, đều lập tức biến mất. Giống như hoàn toàn sợ hắn, điên cuồng bỏ chạy tránh né.

Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần càng phấn chấn hơn. Hắn lập tức lại vỗ xuống túi đựng đồ, thả Trương Đại Bàn ra. Hắn nhấn một cái vào trán của Trương Đại Bàn. Rất nhanh, Trương Đại Bàn lại mở mắt ra, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh. Cho đến nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, hắn sửng sốt một chút. Thân thể hắn thoáng cái nhảy dựng lên, vừa muốn mở miệng. Nhưng Bạch Tiểu Thuần đã đưa tay lên nâng cằm, truyền ra một câu nói.

- Đại sư huynh, bởi vì đại sư huynh bị đầm lầy này đánh lén, cho nên sư đệ ta trong cơn giận dữ đã khiến cho tất cả sinh linh trong toàn bộ đầm lầy này đều phải nói xin lỗi. Từ giờ trở đi, bọn họ thấy chúng ta, sẽ lập tức né tránh. Không tin đại sư huynh có thể thử xem!