- Các ngươi khai báo càng nhiều, ta ghi lại càng nhiều. Chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo phân phối bình quân tài sản cho mọi người!
- Trong lúc thi hành Chúng Ân Lệnh, Bạch mỗ có quyền đưa ra ban thưởng. Vì vậy, người nào trong các ngươi đưa ra tin tức nhanh nhất thì sẽ được ta ủng hộ nhiều nhất!
- Điều này cũng vì tốt cho các ngươi thôi, trong lòng các ngươi hẳn biết rõ. Vì vậy ta muốn biết mọi thứ của Triệu gia, phải biết rằng gia sản đôi khi cũng không phải là vật dụng thực tế, mà có thể là tin tức che giấu, hoặc là người nào đó có giá trị, đều tính là gia sản!
Bạch Tiểu Thuần mở miệng, thanh âm truyền khắp bốn phương. Tộc nhân Triệu gia nghe được đều hưng phấn kích động, ánh mắt lộ rõ hào quang tham lam.
Trong lòng của bọn hắn lúc này bốc lên sóng gió ngập trời, dã tâm bừng bừng, thậm chí một số còn kích động đến phát cuồng. Lời của Bạch Tiểu Thuần bọn hắn đều nhận thức được, Chúng Ân Lệnh này đích xác chính là phúc trạch của bọn hắn!
Cùng với đó, muốn chia tài sản thì phải tính toán rõ trong nhà có bao nhiêu. Về phần có bao nhiêu thì ngoại nhân không thể hiểu rõ bằng những tộc nhân Triệu gia như bọn hắn.
Từng tiếng hít thở ô ô không ngừng truyền ra, Triệu Đông Sơn lúc này đầy sợ hãi cùng bối rối. Một mặt hắn sợ hãi tử vong, mặt khác hắn đau lòng việc gia sản bị chia cắt, mà những gia sản đó vốn dĩ đều là của hắn.
Loại cảm giác này khiến Triệu Đông Sơn muốn nổi giận. Nhưng tu vi của hắn đã bị Bạch Tiểu Thuần phong ấn, hắn chỉ có thể nhịn xuống, đáy lòng phức tạp, cả người không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua mọi người, đã nhìn ra bọn hắn rất động tâm. Cuối cùng hắn nhìn về phía Triệu Đông Sơn, rồi ném hắn về phía một kiến trúc khác. Sau đó hắn quay người đi, nhoáng cái đã đem năm nghìn thi khôi đi thẳng đến một chỗ gia tộc Thiên Hầu khác trong ánh mắt đưa tiễn đầy nóng bỏng của mọi người.
Thấy Bạch Tiểu Thuần đi xa, Triệu Đông Sơn thở hổn hển, lảo đảo bước ra từ đống kiến trúc đổ nát. Đột nhiên bước chân của hắn ngưng lại, nhìn hết thảy những gương mặt quen thuộc trước mắt, những huynh đệ tỷ muội trước đây, giờ này nhìn hắn với một ánh mắt như lang sói.
Nội tâm Triệu Đông Sơn run lên, cảm thấy bầu trời chỉ còn một màu đen kịt.
- Đã xong...
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần phát động cực kỳ chuẩn xác, đúng lúc Đại Thiên Sư vừa truyền ra pháp chỉ, khiến các Thiên Hầu kinh hãi, tập trung lại một chỗ tiến về hoàng cung.
Lúc này, là thời điểm tộc nhân các gia tộc quyền quý có tâm tư bất ổn nhất, cũng là lúc dễ lay động nhất. Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, như một trận phong bạo quét ngang tất cả, chẳng những chấn nhϊếp những người kế thừa, mà còn có lực chống đỡ mạnh mẽ cho các tộc nhân dòng thứ cùng dòng chính không nắm quyền kế thừa. Thậm chí, có thể nói, Bạch Tiểu Thuần đã cho một lý do để xé mở dã tâm của bọn hắn, điều mà trước đây bọn hắn nằm mộng cũng chẳng có hy vọng.
Mà Bạch Tiểu Thuần cùng không phải là nhìn đúng thời cơ mà vì trong lòng hắn lo lắng, không muốn trì hoãn. Trên thực tế, coi như các Thiên Hầu không ly khai thì Bạch Tiểu Thuần vẫn sẽ ra tay. Hắn nắm giữ hai thi khôi có thể xem như là Thiên Nhân, chín hắc giáp thi khôi nửa bước Thiên Nhân, gần năm nghìn đại hán cấp Nguyên Anh. Dù là Thiên Công phủ, hắn cũng có thể quét ngang, những Thiên Hầu phủ kia thì càng không cần phải nói.
Lúc này hắn bay nhanh, lấy Triệu gia làm điểm gốc, bay thẳng đến các khu lớn, hướng về các gia tộc Thiên Hầu.
Gia tộc của chín mươi Thiên Hầu phân tán trong Khôi Hoàng thành, hầu như mỗi khu đều có ít nhất một gia tộc. Bạch Tiểu Thuần bay thật nhanh, đến mỗi một nhà, chỉ cần người thừa kế có ý định phản kháng thì hắn lập tức ra tay đem người thừa kế bắt lại.
Sau khi bắt lại, hắn đều hỏi một câu:
- Có phải ngươi làm hay không?
Lúc hỏi ra những lời này, sát ý của hắn ngập trời, khiến cho toàn bộ những người kế thừa đều tâm thần chấn động. Chỉ là đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần đều không thể nhìn ra manh mối gì. Tâm tình của hắn ngày càng bực bội, lời nói ra dần dần không còn chút kiêng kỵ nào.
Ở mỗi gia tộc, hắn đều nói những lời này với hết thảy tộc nhân, bất kể dòng chính hay dòng thứ. Trước những lời nói trực tiếp của Bạch Tiểu Thuần, tộc nhân các gia tộc đều liên tục truyền ra những thanh âm hấp khí.
- Nói cho ta biết mọi chuyện của gia tộc các ngươi!
- Nói cho ta biết tất cả gia sản của gia tộc các ngươi!
- Nói cho ta biết tất cả nội tình của gia tộc các ngươi!
- Còn nữa, gia tộc các ngươi có âm thầm hoạt động, hay làm việc gì điều động nhiều người một chút, hoặc trưởng bối của các ngươi có các hành động kỳ quái gì, thậm chí hết thảy hành tung của Thiên Hầu nhà các ngươi... Những thứ này có thể đều là bí mật ẩn giấu, gia sản ẩn giấu, tình báo ẩn giấu!
- Toàn bộ các ngươi nói cho ta càng nhiều thì các ngươi được phân phối càng nhiều!
- Mà ai tiết lộ cho ta nhiều nhất sẽ được ta ủng hộ!
Những lời này của Bạch Tiểu Thuần đều nói ra với mọi gia tộc.
Nhưng với tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cũng khó có thể nói ra với chín mươi gia tộc Thiên Hầu. Vì vậy, đến cuối cùng hắn dứt khoát đem năm nghìn thi khôi phân tán ra các gia tộc Thiên Hầu, dựa theo chỉ thị của Bạch Tiểu Thuần đem những lời này truyền ra.
Cùng lúc đó, sự tình phát sinh trong gia tộc Thiên Hầu ở Khôi Hoàng thành đều truyền đến tai những Thiên Hầu đang liên hợp chờ đợi Đại Thiên Sư triệu kiến ngoài Thiên Sư Điện.
Trong lòng bọn hắn cực kỳ phẫn nộ, trái không được, phải cũng không được. Một số người nhịn không được, quay về nhà trấn áp, một số thì vẫn cắn răng tiếp tục chờ đợi Đại Thiên Sư triệu kiến.
Nhưng rất nhanh sau đó, Bạch Tiểu Thuần liên tiếp ly khai từng gia tộc Thiên Hầu một. Trong những gia tộc Thiên Hầu đó, hết thảy tộc nhân dòng thứ cùng dòng chính không nắm quyền thừa kế đều rục rịch dã tâm của mình, gây nên không ít sóng gió.
Dưới cơn sóng gió này, những Thiên Hầu đang chờ bên ngoài Thiên Sư Điện càng thêm lo lắng, không ngừng truyền âm về gia tộc. Lúc biết trong gia tộc mình hết thảy tộc nhân đều điên cuồng, trong lòng bọn hắn lộp bộp một tiếng, trái tim đập loạn lên.
- Thằng nhãi ranh Bạch Hạo!
- Độc kế này do chính hắn nghĩ ra.
- Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Thần sắc bọn hắn triệt để thay đổi, lại càng hiểu rõ việc này... sợ là đã không thể trấn áp. Phong bạo đã nhấc lên thì muốn dẹp không phải là điều dễ dàng.
Mà dã tâm đã bị xé mở, muốn dập tắt nó, không đến mức khó hơn lên trời nhưng cũng chẳng kém là bao.