Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1136: Hài tử đáng thương

Bạch Tiểu Thuần rất hài lòng về Chu Nhất Tinh, khi nghe tiếng hắn thì đưa tay lên chỉ, đại môn lập tức mở ra. Chu Nhất Tinh hít sâu một hơi thần sắc nghiêm nghị đi nhanh tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu thật sâu.

- Nhất Tinh này, hãy chuẩn bị cẩn thận. Không bao lâu nữa, Giám Sát phủ chúng ta sẽ lại bận rộn đó.

Bạch Tiểu Thuần học theo bộ dạng của Đại Thiên Sư bộ dạng, nhàn nhạt mở miệng.

Chu Nhất Tinh lập tức cúi đầu đồng ý, sau đó thì chần chừ nhìn chung quanh rồi thấp giọng mở miệng.

- Đại nhân, tên Tống Khuyết kia... nên xử lý thế nào đây?

- Tống Khuyết?

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, sau đó vỗ đầu một cái. Hắn phát hiện mình đã quên bẵng Tống Khuyết.

- Đúng vậy a, là tên Tống Khuyết ở Trần gia đã tự xưng là cháu của Bạch Tiểu Thuần...

Chu Nhất Tinh thấp giọng mở miệng, ánh mắt quét nhanh qua Bạch Tiểu Thuần rồi vội vã cúi đầu.

- Là hắn đó hả, đầu óc ta dạo này... Nếu ngươi không nhắc, ta đã quên mất.

Bạch Tiểu Thuần tự trách. Tuy hắn thấy mình chính là đại phúc tinh của Tống Khuyết, nhưng thân là trưởng bối cũng có chút kém quan tâm đến vãn bối.

- Đại nhân mỗi ngày đều có vạn sự để lo lắng, đều toàn là đại sự lập quốc an bang, mỗi một quyết định đều có thể gây chấn động thiên địa, một lòng lo nghĩ đến an phúc của Khôi Hoàng thành. Ty chức đáng chết, chỉ một chút chuyện nhỏ này mà còn làm phiền đến đại nhân. Kính xin đại nhân chú ý nhiều hơn đến thân mình. Việc này là lỗi của ty chức.

Chu Nhât Tinh mau chóng mở miệng, giọng nói hết sức thành khẩn. Bạch Tiểu Thuần nghe được thì cảm thấy Chu Nhất Tinh này rất biết ăn nói, rất có phong phạm của chính mình, trong lòng hắn thoải mái liền gật đầu tán thưởng Chu Nhất Tinh.

- Được rồi, ngươi đem hắn đến đây.

- Tuân mệnh!

Chu Nhất Tinh lớn tiếng đáp rồi quay người rời đi. Không lâu sau hắn đã quay lại, trực tiếp ném Tống Khuyết tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Trước khi đến, Chu Nhất Tinh đã cân nhắc đến chuyện Tống Khuyết có quan hệ với Bạch Tiểu Thuần mà thay cho hắn một bộ quần áo vải thô, nên giờ đây Tống Khuyết không còn trông rách mướp như khi ở Trần gia nữa. Tuy vậy, vẻ quật cường cùng điên cuồng của hắn vẫn mãnh liệt như trước.

- Ngươi có giỏi thì gϊếŧ ta thử! Dượng của ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tống Khuyết chống tay đứng dậy, bộ dáng kiên cường ngông nghênh nhìn Bạch Tiểu Thuần chòng chọc. Hắn mở miệng nói câu đầu tiên mà chẳng khác gì đang rống hét.

Tiếng gào to này khiến Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng nhưng khi nghe rõ lời nói thì hắn thiếu chút nữa không nhịn được phải bật cười. Hắn cất tiếng ho khan cố nghiêm mặt lại, đứng dậy bước đến đi quanh Tống Khuyết một vòng, mắt không ngừng dò xét Tống Khuyết.

Ánh mắt này khiến lòng Tống Khiến run lên, hô hấp cũng bắt đầu nhanh hơn. Hắn cảm thấy người trước mặt ẩn chứa cái gì đó rất đáng sợ mà hắn không hiểu thấu. Nhưng nếu chỉ vậy thì cũng thôi, ngặt nỗi Bạch Tiểu Thuần còn như ác thú giơ tay trái sờ chỗ này đưa tay phải nắn chỗ kia khiến cho Tống Khuyết không khỏi liên tưởng đến vô số chuyện, nhất thời cả người hắn cứng ngắc trong lòng run rẩy, tuy nhiên hắn vẫn rống to.

- Cho dù Tống Khuyết ta có chết, cũng tuyệt không khuất phục!

- Được rồi, không cần phải cứ la lối. Bổn đại nhân hỏi ngươi, Bạch Tiểu Thuần là gì của ngươi?

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần như nở hoa, ngoài mặt thì nghiêm túc hỏi, còn lộ ra bộ dáng như có vẻ hơi kiêng kỵ Bạch Tiểu Thuần nhưng trên thực tế hắn tràn đầy mong chờ đáp án của Tống Khuyết.

Tống Khuyết thấy biểu lộ của Bạch Tiểu Thuần thì hơi sửng sốt. Nếu có thể thì hắn tất nhiên là không muốn chết, nội tâm lúc này đã bị dao động nên lập tức mở miệng.

- Bạch Tiểu Thuần là dượng của ta.

- Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ...

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt để che dấu vui vẻ trong nội tâm, biểu lộ cũng dần ngưng trọng.

- Bạch Tiểu Thuần là dượng của ta!

Hai mắt Tống Khuyết sáng lên, gào thét thật lớn.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần đầy kích động, ho khan một tiếng để cố nín cười, biểu lộ càng thêm ngưng trọng và kiêng kỵ hơn.

- Có phải ngươi đang nói đến cái tên đứng đầu Minh Hoàng bảng, hơn nữa tu vi động trời tài trí kinh người, làm điêu đứng trái tim của vô số nữ nhân, khiến vô vàn nam nhân phải cúng bái, lại còn là tuyệt đại cường giả mà toàn bộ Man Hoang đang truy nã, Bạch Tiểu Thuần?

Bạch Tiểu Thuần dứt lời, Tống Khuyết cũng ngây ngốc trong giây lát. Chu Nhất Tinh cũng muốn che mặt lại, thầm nghĩ da mặt tên này cũng quá là dày.

Nhưng vô luận thế nào Tống Khuyết cũng không nghĩ tới người trước mắt chính là Bạch Tiểu Thuần. Lúc này mặc dù sửng sốt, nhưng hắn vẫn bị vẻ kiêng kỵ trên mặt Bạch Tiểu Thuần lừa gạt nên lập tức mở miệng.

- Chính là Bạch Tiểu Thuần đó...

- Ngươi nói cẩn thận một chút, Bạch Tiểu Thuần nào? Có phải chúng ta đang nói đến cùng một người phải không?

Bạch Tiểu Thuần có chút bất mãn, nhắc nhở một câu nhưng biểu lộ ra bộ dáng giống như không thể tin nổi, đến chính hắn cũng thấy mình diễn xuất quá lợi hại.

- Chính là người đứng đầu Minh Hoàng bảng, hơn nữa tu vi động trời tài trí kinh người, làm điêu đứng trái tim của vô số nữ nhân, khiến vô vàn nam nhân phải cúng bái, lại còn là tuyệt đại cường giả mà toàn bộ Man Hoang đang truy nã, Bạch Tiểu Thuần!

Tống Khuyết hô hấp dồn dập, trong lòng cảm thấy cực kỳ quái dị. Sau khi ngẫm nghĩ, hắn bỗng cảm thấy người đối phương đang nói và cùng người trong lời của mình dường như không phải là một người.

- Trời ạ! Ngươi chính là cháu của tên Bạch Tiểu Thuần kia!

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, lui lại về phía sau vài bước, tay chỉ vào Tống Khuyết, vẻ mặt làm như không thể tin nổi.

Chu Nhất Tinh trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi cúi mặt xuống, hắn thực sự nhìn không nổi cảnh tượng này.

Tống Khuyết càng thêm kích động, hưng phấn mở miệng.

- Không sai, ta chính là cháu của Bạch Tiểu Thuần, còn là cháu duy nhất. Lão nhân gia người ấy cực kỳ coi trọng ta, lại cực kỳ chờ mong ta. Cô cô ta là đạo lữ của người, người nhất định sẽ cứu ta. Nếu ngươi đυ.ng đến một cọng lông của ta, dượng ta nhất định sẽ báo thù!

Hắn chỉ hận không thể nói rõ ràng hơn nữa để người khác biết mình cực kỳ trọng yếu đối với Bạch Tiểu Thuần. Nếu như muốn bắt Bạch Tiểu Thuần thì nhất định không thể gϊếŧ mình. Hắn muốn nhờ cách này để bảo trụ tính mạng.

Những lời nói này, Bạch Tiểu Thuần không biết người khác nghe thì sẽ phản ứng như thế nào nhưng hắn nghe được thì lại cực kỳ thích chí, cảm thấy thoải mái đến mức không sao tả được.