Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 414: Tiểu Thuần, Hàng Ma đường là nhà của ngươi

Dịch:

Tiểu Băng

Bạch Tiểu Thuần càng cảm động, tông môn đối với mình thật tốt quá, nhất là Hàng Ma đường Đường chủ, chẳng những tự mình xuất hiện, còn dẫn theo hơn một vạn người, mười chiếc chiến thuyền nhìn qua cũng biết cực kỳ bất phàm.

Thậm chí còn nhớ kỹ tên của mình, thực làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm khái, dù trong lòng cũng thấy khó hiểu.

"Đệ tử Bạch Tiểu Thuần không có việc gì!"

Phùng Hữu Đức hít sâu, mặt lại trở thành hiền hòa.

"Có bị thương hay không?" lão cẩn thận nhìn Bạch Tiểu Thuần, xác định trên người hắn không có vết thương nào, bèn rút trong túi trữ vật ra ít đan dược, đưa cho Bạch Tiểu Thuần.

"Sau khi trở về thì dùng, không được để sót vết thương tiềm ẩn, Hàng Ma đường ta không thể để cho đệ tử đã đổ máu lại còn rơi lệ!" Phùng Hữu Đức vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.

"Với tu vi Kết Đan mà chống đỡ Nguyên Anh được lâu như thế, Bạch Tiểu Thuần, ngươi thực đã lập đại công cho Hàng Ma đường!" Phùng Hữu Đức cười to, tu sĩ trên thuyền quay sang nhìn nhau, thực không hiểu Bạch Tiểu Thuần lập được công to gì, ai nấy cố mà suy đoán, rõ ràng Phùng Hữu Đức hình như hơi bị quá tốt với Bạch Tiểu Thuần thì phải.

Đám đệ tử Hàng Ma đường, vốn đã quá rõ Phùng Hữu Đức, nên ai nấy đều mở to mắt, họ chưa bao giờ thấy Phùng Hữu Đức như vậy với một đệ tử nào… phải biết thường ngày Phùng Hữu Đức đều trông rất hiền lành, nhưng lại là người bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, hơi chút không vui, là cả đám đều như ở trong băng giá.

Trong Hàng Ma đường, họ lén gọi Phùng Hữu Đức là... Phùng Diêm Vương.

Nên bây giờ thấy Phùng Diêm Vương đối với Bạch Tiểu Thuần chẳng khác gì gió xuân ấm áp, mọi người không thể không rung động, nhớ lại lúc Phùng Diêm Vương điên cuồng kêu réo bọn họ tập hợp, gào lên điều động mười chiếc Diệt Anh thuyền, rõ ràng mục đích … chính là đi cứu Bạch Tiểu Thuần.

" Bạch Tiểu Thuần... Hắn là ai? Có lai lịch gì!"

"Bạch Tiểu Thuần và Đường chủ có quan hệ gì?"

Mọi người điên cuồng suy đoán, Vân Đạo Tử cũng ở trong đám người, cả người run cầm cập, không ngừng thầm kêu rên, sợ hãi tới cực hạn, càng thêm hận Lý Nguyên Thánh đã xui mình ám toán Bạch Tiểu Thuần.

" Lý Nguyên Thánh Chết tiệt, ngươi chính là hại chết ta!!"

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, Hàng Ma đường Đường chủ đã nói như vậy, vậy nhất định là mình trong vô tình đã lập được đại công, vì vậy ưỡn ngực lên, thần sắc ra vẻ hung hãn không sợ chết, lớn tiếng.

"Chút thương thế ấy không là gì cả, đệ tử chẳng qua chỉ mới diệt hơn hai mươi Kim Đan tu sĩ, gϊếŧ trên trăm tên Trúc Cơ, quần chiến với Nguyên Anh lão quái một phen thôi. Bạch Tiểu Thuần thề có chết cũng bảo vệ Hàng Ma đường, vì Hàng Ma đường máu chảy đầu rơi, nghĩa bất dung từ, một chút công lao, không đáng nhắc tới!"

Hắn bày bộ dáng như thế, càng làm cho Hàng Ma đường tu sĩ xung quanh thêm nghẹn họng mà nhìn trân trối, muốn cười nhưng lại phải cố kềm nén, ngay cả Phùng Hữu Đức cũng không nhịn được vội ho, lão nói thế vốn là để khi về có thể mượn cái lý do ấy, để thưởng một mớ điểm cống hiến cho tên kia mà thôi.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần này lại khoác lác quá sức, làm lão cũng phải lúng túng, thấy Bạch Tiểu Thuần còn muốn nói nữa, thì vội cắt ngang.

"Tốt, chúng ta quay về tông rồi hãy nói!" Phùng Hữu Đức phất tay, dẫn mọi người quay trở về Truyền Tống Trận.

Một đoàn người nhanh chóng thông qua Truyền Tống Trận, về tới Tinh Không Đạo Cực Tông không vực Thải Hồng Thượng, qua một lần xuất kích kinh động bốn phương, cái tên Bạch Tiểu Thuần lập tức truyền khắp cả Hàng Ma đường, tất cả đệ tử Hàng Ma đường đều biết tới, nhất là thái độ của Phùng Hữu Đức dành cho hắn khiến tất cả đệ tử đều phải e dè khi nhìn thấy hắn.

Trong đại điện Hàng Ma đường, Phùng Hữu Đức triệu kiến Bạch Tiểu Thuần, Vân Đạo Tử là tâm phúc Phùng Hữu Đức, nên cũng thấp thỏm đi theo.

Dáng vẻ tươi cười, ân cần kia của Phùng Hữu Đức, bao năm nay Vân Đạo Tử hầu như chẳng hề nhìn thấy, nên lúc này, Vân Đạo Tử càng thêm sợ.

"Tiểu Thuần, lần này ngươi làm rất tốt, đã lập nhiều công lớn, thế này đi, lão phu làm chủ, từ nay trở đi, ngươi không cần làm nhiệm vụ gì của Hàng Ma đường nữa, ngươi cứ yên tâm tu hành!" Phùng Hữu Đức vẻ đầy thưởng thức, cười với Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần chấn động, nhìn Phùng Hữu Đức.

"Đường chủ, ngươi đối với ta thật tốt quá." Bạch Tiểu Thuần cảm động.

"Đâu chỉ là quá tốt, chuyện này trước giờ chưa bao giờ xảy ra..." Vân Đạo Tử ở bên cạnh nhìn Phùng Hữu Đức và Bạch Tiểu Thuần nói chuyện với nhau, trong lòng cay đắng thì thào.

"Hặc hặc, đây là ngươi nên được, từ nay cứ coi Hàng Ma đường là nhà của ngươi, ở đây, ngươi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, không cần phải lo gì cả, cứ thoải mái mà tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá, bước vào Nguyên Anh!" Phùng Hữu Đức càng nói càng hiền hòa.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, thấy mình quá hạnh phúc, hạnh phúc tới đột ngột quá, làm hắn nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc mình đã lập được cái công gì.

"Trong khi tu luyện, có chỗ nào không hiểu, ngươi cứ tới tìm lão phu, về phần điểm cống hiến, với công lao lần này, ngươi có thể từ Hàng Ma đường đổi bất cứ thứ gì ngươi cần để tu hành!"

"Đường chủ..." Bạch Tiểu Thuần giật mình.

"Hặc hặc, đừng có vẻ mặt như con nít vậy, Tiểu Thuần, Hàng Ma đường là nhà của ngươi, lão phu là gia trưởng của cái nhà này, đối với ngươi tốt, là chuyện đương nhiên, đây là đan dược lão phu lấy từ trong Dược Đường, rất phù hợp cho Kết Đan tu sĩ như ngươi tu hành, ngươi nhớ kỹ, nhất định phải mau chóng đột phá, bước vào Nguyên Anh, đây chính là báo đáp tốt nhất cho lão phu và Hàng Ma đường ta." Phùng Hữu Đức cười càng thêm hiền lành, đưa cho Bạch Tiểu Thuần một cái túi đựng đồ.

"Đường chủ..." Bạch Tiểu Thuần nhận túi trữ vật, cảm động không sao tả xiết, ôm quyền chào Phùng Hữu Đức, sau đó lui ra.

Bạch Tiểu Thuần vừa rời đi, sự hòa ái của Phùng Hữu Đức lập tức biến mất, hóa thành âm trầm, trừng trừng nhìn Vân Đạo Tử.

"Vân Đạo Tử, ngươi giỏi lắm!"

Vân Đạo Tử lập tức quỳ xuống, mặt xám ngắt.

"Đường chủ, ta sai rồi..."

"May mà Bạch Tiểu Thuần không việc gì, bằng không, ngươi đã làm hỏng mất đại sự của lão phu!" Phùng Hữu Đức hừ một cái, tay áo hất lên, một luồng cuồng phong cuốn Vân Đạo Tử bắn ra đại điện, phun máu.

"Nếu không phải vì mấy năm nay ngươi một dạ trung thành, lão phu đã lột da ngươi, từ nay trở đi, Bạch Tiểu Thuần ở trong Hàng Ma đường mà có chút tổn thương gì, lão phu sẽ cho ngươi đẹp mắt!" giọng Phùng Hữu Đức lạnh băng, làm Vân Đạo Tử run rẩy, vội vàng thề thốt.

"Đường chủ yên tâm, đệ tử thề có chết cũng hoàn thành nhiệm vụ!" chờ một lúc lâu, thấy trong đại điện không có thanh âm nào truyền ra nữa, Vân Đạo Tử mới dám chùi máu trên miệng, oán độc nhìn ra xa, oán độc không phải là nhằm vào Bạch Tiểu Thuần, mà là nhằm vào... Lý Nguyên Thánh!

"Lý Nguyên Thánh!!" Vân Đạo Tử nghiến răng, bay ra khỏi Hàng Ma đường, chạy tới động phủ của gia tộc Lý Nguyên Thánh.

Hắn đấm mạnh một cái vào cửa, cả động phủ chấn động, Lý Nguyên Thánh đang tĩnh tọa, vội mở mắt, cau mày đi ra.

"Vân đạo huynh, ngươi..." Lý Nguyên Thánh vừa mới mở miệng, còn chưa nói xong, Vân Đạo Tử đã bấm pháp quyết, một khe nứt không gian xuất hiện, bắn thẳng vào Lý Nguyên Thánh.

"Lý Nguyên Thánh, uổng cho Vân Đạo Tử ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi lại dám hại ta!!"

"Sao ta lại hại ngươi?" Lý Nguyên Thánh sửng sốt, vội né tránh, cũng bực mình.

"Ngươi bảo ta xử lý Bạch Tiểu Thuần, có khác gì muốn mượn tay của hắn gϊếŧ chết ta! Ngươi biết Bạch Tiểu Thuần là ai không, Lý Nguyên Thánh, Vân Đạo Tử ta đắc tội với ngươi hồi nào hả?!!" Vân Đạo Tử giận dữ, tay không ngừng xuất chiêu, công kích Lý Nguyên Thánh.

"Không thể nào, hắn chỉ là con tin của một tông môn trung du, hắn..." Lý Nguyên Thánh khóe miệng tràn máu tươi, không ngừng lui về phía sau, trong lòng chấn động.

"Hắn căn bản không phải là người bình thường, Phùng Đường chủ vừa nghe hắn gặp nguy hiểm, lập tức biến sắc, ta chưa bao giờ thấy Đường chủ có dáng vẻ như thế, vội vàng dẫn hơn vạn đệ tử của Đường, và mười chiếc Diệt Anh thuyền, vội vã đuổi theo."

Lý Nguyên Thánh nghe tới đó, tròng mắt trừng lên muốn rớt ra ngoài.

"Sao lại thế được..."

"Ngươi không biết Địa Sát lão ma bị thương thê thảm thế nào đâu!" Vân Đạo Tử giận lắm, nhưng gia tộc đối phương thế lực quá lớn, Vân Đạo Tử chỉ có thể phát tiết một phen, rồi phất tay áo, tức giận rời đi.