Dịch giả: Sun_Fly
Còn có một loại khả năng, chính là thật như Dạ Táng đã từng nói, khoảng cách từ tông môn thần bí kia đến Huyết Khê Tông quá mức xa xôi, xa đến mức muốn hàng lâm một đạo hình chiếu cũng cực kì gian nan. Khoảng cách rất dài, thời gian cũng rất dài, cho nên khó có thể hoàn mỹ mà lựa chọn và điều khiển một tên Ám Tử.
Bạch Tiểu Thuần hồ nghi, cẩn thận hỏi Dạ Táng, không ngừng đưa ra nhiều câu hỏi khác nhau, dần hoàn thiện suy đoán của mình. Hỏi cho đến khi Dạ Táng không biết trời trăng, chân mày của Bạch Tiểu Thuần nhíu chặt, làm bộ hù dọa ném gã xuống Thông Thiên Hà, lại tiếp tục truy vấn, hắn thậm chí còn đem đan phương điều chế đan dược mở cửa đều hỏi ra. Đến cuối cùng hắn phát hiện, mỗi một lần Dạ Táng trả lời đều khác nhau, nhưng nội dung ý tứ lại không sai biệt lắm.
Thậm chí có thể nói rằng, đến bản thân Dạ Táng cũng không hiểu rõ những chuyện này lắm . Y chỉ biết rằng y là ám tử của đối phương, có cấm chế trên thần hồn , nếu như không nghe lệnh thì sẽ chết. Ngay cả việc xử lý Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật sau khi lấy ra, y cũng không rõ ràng lắm.
Nhất là khi cái tông môn thần bí kia đem tất cả tài liệu luyện chế đan dược mở cửa đều đưa hết cho Dạ Táng. Việc này hoàn toàn không hợp lý, miễn cưỡng giải thích thì cũng chỉ có thể là năm đó đối phương quá xem trọng cái tên này, hoặc giả là, khoảng cách thật sự quá xa, lại thêm một ít duyên cớ, đành đem tất cả tài liệu đưa cho cái tên này.
Bạch Tiểu Thuần có thể nhận ra sự khác thường bên trong chuyện này, hình như... cái tông môn thần bí kia hoàn toàn không nghĩ tới sau khi Dạ Táng lấy được Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật ra sẽ làm gì. Có lẽ mục tiêu cuối cùng của bọn họ, hoặc là mở ra phiến đại môn kia, hoặc căn bản là biết chắc Dạ Táng không thể hoàn thành nhiệm vụ...
Nếu như là cái lý do thứ hai, thì họ chỉ cần đổi một tên ám tử khác là được rồi...
“Kỳ quái, cái tông môn thần bí này...Ta cứ có cảm giác như thể, cái tông môn này cơ bản chính là làm qua loa cho xong, vì cho người khác thấy mình có cố gắng hoàn thành mà đi làm...Về phần kết quả, căn bản không hề để trong lòng.” Bạch Tiểu Thuần càng thêm kinh ngạc.
Mà cũng từ lời của Dạ Táng mà Bạch Tiểu Thuần biết được sở dĩ người ở Huyết Khê tông không phát hiện ra Dạ Táng có vấn đề, hết thảy mấu chốt đều ở cái mặt nạ.
“Là cái mặt nạ này sao...” Bạch Tiểu Thuần như có điều suy nghĩ nhìn về phía mặt nạ. Sau khi hắn nhìn thật kỹ, liền có chút kinh hãi. Chất liệu mặt nạ thì hắn không rõ lắm, nhưng khí tức kinh người kia thì nhìn sao cũng ra bộ dáng chí bảo.
Dựa theo lời Dạ Táng, sau khi đeo mặt nạ lên, không đơn giản là dịch dung nữa, mà chính thức là cải biến huyết nhục, mặc dù sau khi tháo xuống liền trở lại bình thường, nhưng lúc đeo mặt nạ, hầu như không một ai có thể phát hiện. Bên cạnh đó, nó còn có thể che dấu sự dao động tu vi khác nhau, thậm chí cái tên sứ giả của thế lực thần bí kia đã từng nói, từ Đại Thừa cảnh trở xuống, không người nào có thể nhìn thấu mặt nạ này, bất quá Dạ Táng lại không biết Đại Thừa cảnh là cái gì...
Bạch Tiểu Thuần hơi do dự, hắn cũng không biết Đại Thừa cảnh là cái cảnh giới gì, vừa nghe tựa hồ rất lợi hại, nhìn vào linh hồn Dạ Táng giả trên mặt nạ, bỗng nhiên mở miệng.
“Linh Đông thảo, Thủy Mặc hoa, Vân Long diệp, Thiên La căn, bốn loại thảo dược này dược tính như thế nào!”
Dạ Táng giả liền sững sờ, theo bản năng mở miệng, đem dược tính bốn loại thảo dược, từng cái nói ra, Bạch Tiểu Thuần nghe xong, nhíu mày.
Tổng thể mà nói, dược tính Dạ Táng giả nói ra có chút sai lầm, nhưng phần lớn vẫn đúng. Bạch Tiểu Thuần lựa chọn bốn loại dược thảo này, không phải chỉ tùy ý, mà đây cơ bản là những loại thảo dược tiêu biểu. Thông qua câu trả lời của đối phương, hắn có thể đoán được, Dạ Táng có thật sự biết luyện dược hay chỉ là giả bộ.
“Cái tên này thật sự biết...Tuy rằng Dược Đạo chỉ biết được trụ cột, nhưng để luyện chế đan dược mở cửa kia, thế là đủ rồi”.
Bạch Tiểu Thuần có chút hưng phấn, đối với Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật, hắn đã động lòng, nghĩ tới liền thấy thèm chảy cả nước miếng a…
“Đặt cái tên gì mà chẳng được, hết lần này tới lần khác lại tên là Vĩnh Hằng Bất Diệt!” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, nhìn thẳng Dạ Táng giả trên mặt nạ. Bị Bạch Tiểu Thuần trừng mắt như thế, Dạ Táng giả run rẩy, khóc như “lê hoa đái vũ” khẩn cầu.
“Hu..hu…Ta nói đều là sự thật mà, ta có thể thề, tất cả đã nói hết cho ngài biết rồi, không hề che dấu mảy may...!” Quả thật, gã một chút cũng không che giấu, đã nói ra toàn bộ.
“Được rồi được rồi, ngươi nhanh từ trong mặt nạ đi ra đi, ta muốn nghiên cứu cái mặt nạ này một chút!” Bạch Tiểu Thuần thúc giục nói.
Dạ Táng giả chần chờ, cố tình không đi ra, vừa nghĩ đến sự hung tàn của Bạch Tiểu Thuần tại Vẫn Kiếm Thế Giới, lại nghĩ vừa rồi đối phương muốn đem chính mình ném xuống Thông Thiên Hà liền run rẩy. Gã cắn răng một cái, nghĩ nếu đối phương muốn diệt mình, không cần phải phiền toái như vậy, thế là kiên trì từ trong mặt nạ chậm rãi phiêu tán bay ra.
Gã mới vừa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần liền hất tay áo lên, đem Dạ Táng giả vẫn còn đang la hét thu vào bên trong một cái hộp ngọc, ném vào trong túi trữ vật. Lúc này Bạch Tiểu Thuần mới cầm lấy mặt nạ, trở lại động phủ cẩn thận nghiên cứu.
Lần nghiên cứu này, chính là một tháng.
Một tháng, Bạch Tiểu Thuần mất ăn mất ngủ, toàn bộ thời gian đều dành để nghiên cứu cái mặt nạ này. Hắn thử nhiều phương pháp, nhưng cái mặt nạ này không hề tổn hại chút nào, thậm chí hắn còn cầm một góc mặt nạ nhúng xuống Thông Thiên Hà mà đảo qua đảo lại. Hắn phát hiện mặc dù nước sông có thể dung nhập vào bên trong mặt nạ, hủy diệt hết thảy mọi linh hồn ẩn núp bên trong, nhưng bản thân cái mặt nạ này lại không hề hấn gì. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần cũng nghĩ qua Dạ Táng giả chỉ có tu vi Ngưng Khí Kỳ, làm sao có thể sau khi tử vong lưu lại tàn hồn không tiêu tán, bất quá lại nghĩ đến, có lẽ đây là một loại năng lực của mặt nạ, có thể giúp người mang mặt nạ tố hồn không tiêu tán.
Hắn dùng những con tiểu động vật mua về từ dưới chân núi để thử nghiệm, đem mặt nạ đeo lên mặt từng con. Quan sát một lúc, cái mặt nạ từ từ biến mất, khuôn mặt cũng từ từ biến thành khuôn mặt Dạ Táng.
Thoạt nhìn cũng rất khủng bố, nhưng lại không tổn thương đến những đầu tiểu thú này, mà Bạch Tiểu Thuần lại không nhìn ra một chút manh mối khuôn mặt bị thay đổi nào, tựa hồ mọi thứ vốn chính là như vậy.
Lúc tháo mặt nạ xuống, diện mạo mấy con tiểu thú liền trở lại bình thường. Những tiểu động vật này “bị” Bạch Tiểu Thuần nuôi dưỡng, sau nhiều lần thí nghiệm, cuối cùng xác định, khi đeo mặt nạ lên, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với thân thể, cũng sẽ không có cái gì mịt mờ, nhưng hắn vẫn không yên tâm, vẫn quan sát cẩn thận những tiểu động vật này đến đỉnh điểm.
Bạch Tiểu Thuần không cách nào tưởng tượng cái tông môn thần bí kia lại đem loại chí bảo này cho một tên ám tử bình thường như thế.
Nhất là khi Bạch Tiểu Thuần sử dụng Thông Thiên Pháp Nhãn trợ giúp nghiên cứu, phối hợp với Thiên Đạo chi khí của mình. Cuối cùng hắn phát hiện một việc khiến cõi lòng hắn kinh hãi, mơ hồ hắn cảm giác được một cỗ khí tức thuộc về Vĩnh Hằng! Tựa hồ, cỗ khí tức này, chính là tồn tại Vĩnh Hằng!
Hết thảy những thứ này, để cho hai mắt Bạch Tiểu Thuần tràn đầy tơ máu, cả người như phát điên, trong đầu hắn can đảm hiện lên một cái suy đoán không tưởng.
“Có lẽ, tác dụng chính của cái mặt nạ này, không phải để che dấu tu vi cùng cải biến diện mạo, mà là…Mà là thứ cần phải có để mở ra cánh cửa kia. Đan dược, mặt nạ, thiếu một thứ cũng không được!
Cái tông môn thần bí kia vì để cho ai đó biết rõ, bọn hắn rất rất cố gắng để hoàn thành cái ý đồ mở ra cánh cửa kia, lấy ra Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật bên trong. Nhưng trên thực tế, bản thân cái tông môn này không nguyện ý làm như thế…
Cho nên, mặc dù bọn hắn đã lấy mặt nạ ra, bố trí một ám tử, trao luôn cả tài liệu luyện dược, nhưng lại thiếu một loại vật liệu mấu chốt. Vừa nhìn vào liền cảm thấy bọn họ rất cố gắng, nhưng trên thực tế đây chỉ là vẻ bên ngoài, thật ra là chẳng thèm chú ý, chỉ là qua loa cho xong chuyện. Vì thế, khi bọn họ thấy được Dạ Táng giả một đường hát vang, mới có thể không cao hứng. Thậm chí, cả việc Dạ Táng giả không hợp với huyết tu, tu vi tiến triển chậm chạp, nói không chừng có quan hệ với bọn họ !”
Bạch Tiểu Thuần càng thêm rối rắm, bởi vì luyện chế đan dược mở cửa còn thiếu Dục Thú huyết, trên thực tế là máu tươi của hung thú được Dục Thú chủng đản sinh ra. Vật này đối với người khác là gần như diệt tuyệt, khó mà kiếm được…nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói…Thiết Đản chính là dục thú…
Có thể nói, hắn đã có tất cả vật liệu để luyện chế ra đan dược, chỉ cần đan dược có thể luyện thành…Hắn liền có được toàn bộ điều kiện để mở ra cánh cửa kia.
Hồi lâu sau, Bạch Tiểu Thuần thở dài, đem mặt nạ thu vào.
“Được rồi, không hơi đâu đi lo những chuyện này, nên thử xem có thể luyện chế được cái đan dược mở cửa kia không, nếu như luyện thành, đó chính là thiên ý, còn như không có luyện thành, liền khỏi phải rối rắm nữa rồi!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, đi ra bờ Bắc, tìm được Thiết Đản đang vui đùa tại đó, trấn an nó một phen, dưới cái nhìn đầy ủy khuất của nó, Bạch Tiểu Thuần đau lòng lấy một ít máu ra, tranh thủ thời gian cho nó ăn một lượng lớn đan dược.
Lúc này mới trở lại động phủ, khai lò luyện đan.
Đối với Bạch Tiểu Thuần đã tinh thông luyện chế Tam giai Linh Dược mà nói, luyện chế cái đan dược mở cửa này thật quá đơn giản. Bất quá, mấy ngày nay hắn cũng cẩn thận nghiên cứu cái đan phương này, sau đó hắn phải bi ai mà thừa nhận rằng, bất luận là ai luyện chế cái đan dược này, tỷ lệ thành công cũng chỉ có một nửa.
Loại đan phương kỳ dị này, cũng là một trong những nguyên nhân gây cho Bạch Tiểu Thuần thêm hứng thú đối với cái Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật kia sau cái mặt nạ.
Lúc này, dựa theo đan phương, Bạch Tiểu Thuần tĩnh khí ngưng thần bắt đầu luyện chế. Những thứ tài liệu kia đều nằm trong túi trữ vật của Dạ Táng giả. Hắn cũng như phần lớn đệ tử Huyết Khê tông, trừ những loại vật phẩm phải ràng buộc với sinh mệnh ra, thì những thứ khác chỉ có thể để bên người mới yên tâm.
Lần luyện đan này kéo dài ba ngày. Ba ngày sau, trong động phủ Bạch Tiểu Thuần, đan lô chấn động, khói trắng cuồn cuộn bốc lên, bên trong sương khói có chín phù văn lập lòe, một lúc sau liền tiêu tán, một cỗ khí tức tựa như khí tức trên mặt nạ từ trong đan lô phiêu tán ra.
Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu, mở ra đan lô nhìn vào trong, một viên đan dược…phải vận chuyển tầng thứ chín Linh Hải Thiên Đạo chi khí mới có thể thấy rõ được…một viên đan dược mờ nhạt!
“Quả nhiên là cùng một loại với mặt nạ…!”Bạch Tiểu Thuần đem đan dược cầm lên, dần dần sầu mi khổ kiếm. ( mặt mày ủ rũ!)
“Cái này chẳng lẽ là thiên ý…Không được á, Huyết Khê tông nguy hiểm như vậy…”
“Trong Huyết Khê tông đều là đại ma đầu, gϊếŧ người không chớp mắt, vô cùng hung tàn…”
“Tống Khuyết cũng tại Huyết Khê tông, tên gia hỏa này hận ta thấu xương a!”
“Giữa đệ tử Huyết Khê tông với nhau, đều là mạnh được yếu thua…” Trong đầu Bạch Tiểu Thuần lập tức hiện ra những điều hắn biết về Huyết Khê tông, liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc hắn muốn từ bỏ, trong đầu hắn lại hiện hiện lên hình ảnh Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật khiến hắn khát vọng…Cứ như là trong đầu hắn có hai tên tiểu nhân ( ở đây là người nhỏ chứ không phải nghĩa kia đâu! Đừng hiểu nhầm nhé…^^), đang đọ sức với nhau.
Một tên thì khuyên hắn không đi, tên còn lại thì khuyên hắn đi…
Chỉ cần đeo mặt nạ lên, là có thể hóa thân thành Dạ Táng, bởi sự cường hãn của cái mặt nạ, ngay cả lão tổ Huyết Khê tông cũng không nhìn ra mánh khóe gì. Tuy hắn chỉ có thể biến thành Dạ Táng, nhưng đối với sự an toàn của bản thân, hoàn toàn không vấn đề.
Cộng thêm hắn có đan dược mở cửa, việc còn lại chỉ là thành công tiến vào địa phương cất giấu Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật nữa thôi. Chỉ cần hắn có thể lấy đi Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật về nghiên cứu, thì hắn đã tiến thêm một bước tới giấc mộng của mình rồi.
Nhưng tiền đề của hết thảy là hắn phải tiếp nhận được sự hung tàn và hệ thống khác biệt với Linh Khê tông ở Huyết Khê tông.
“Bây giờ ta phải làm sao? Phải làm sao bây giờ…” Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt buồn rười rượi, trên tay cầm viên đan dược, cứ thế mà đứng ngẩn người ở đó.