Có người kêu mình?
Ngụy Thanh Hoài lúc này mới hồi thần.
Chắc chắn là Tần Cẩn Du!
Giờ mới đến an ủi mình? Đã chậm rồi!
Ngụy Thanh Hoài định ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua, lạnh nhạt một chút với Tần Cẩn Du.
Nhưng không nghĩ đến đối phương lại không phải Tần Cẩn Du, mà lại là muội tử dễ thương Tôn Chính Linh Vân.
"Bát điện hạ, đây là con dế do ta bện, huynh thấy thế nào?" Tôn Chính Linh Vân nghe nói cảm xúc Ngụy Thanh Hoài không tốt, nhưng thông minh không có hỏi đến.
Dù sao Ngụy Thanh Hoài hiện giờ không có việc gì, Tôn Chính Linh Vân đương nhiên không thể lại chạm đến chuyện thương tâm của người ta.
Vì vậy nàng dùng con dế được bện từ cỏ, đưa cho Ngụy Thanh Hoài chơi.
Ngụy Thanh Hoài trời sanh mê chơi, quả nhiên bị con dế kia hấp dẫn.
Tôn Chính Linh Vân trước đây ở nhà, nhàn rỗi bện rất nhiều dế, tay nghề vô cùng tốt.
Con dế kia được bện rất sống động, Ngụy Thanh Hoài lúc đầu còn tưởng là thật, cảm thấy Tôn Chính Linh Vân đang trêu hắn, đến khi cầm lấy, mới phát hiện con dế này thật sự được bện ra.
Được Tôn Chính Linh Vân trấn an, tâm tình Ngụy Thanh Hoài cùng tốt hơn nhiều, mà quan hệ của hai đứa trẻ cũng bởi vì việc này, cũng hòa hợp hơn.
Sau khi Tần Cẩn Du đi từ chỗ Tô Hoành ra, Ngụy Thanh Hoài đã hồi phục lại bộ dáng vô tâm vô phế trước đây, thoạt nhìn cũng không có cái gì khác thường, nàng cũng không biết Ngụy Thanh Hoài đã từng gặp phải chuyện bị đả kích, đến nhìn Ngụy Thanh Hoài một chút rồi quay về nơi ở của mình.
Ngày hôm sau, Tần Cẩn Du theo Ngụy Thanh Hoài đến thượng thư phòng để nghe giảng như thường lệ.
Người từ trước khi đọc sách đều không nhìn đông nhìn tây Ngụy Thanh Cảnh từ lúc hai người đến lại liên tục quay đầu liếc nhìn có thâm ý về phía bọn họ.
Tần Cẩn Du mới đầu còn không để ý, còn nghĩ là Ngụy Thanh Cảnh là đang quan tâm nhìn Ngụy Thanh Hoài.
Nhưng mà ánh mắt kia thật sự kỳ quái, làm cho nàng không khỏi hồi tưởng kỹ lại, vậy mà sau khi nghĩ lại, nàng mới giật mình phát giác ra, ánh mắt vừa nãy không phải nhìn về Ngụy Thanh Hoài, mà là nhìn mình.
Mà trước khi huynh ấy thu hồi ánh mắt, lại còn nhìn thoáng qua phương hướng Tô Hoành.
Cái liếc mắt này vẫn giống như mọi ngày ấm áp và quan tâm, nhưng Tần Cẩn Du lại bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Tần Cẩn Vũ thư đồng Thái tử cũng nhìn theo về phía bên này, tựa hồ có chút tiếc hận.
Hai người này nhìn không sao, những người khác thấy bọn họ nhìn về phía này, nhưng lại đồng thời cùng quay đầu nhìn Tần Cẩn Du và Tô Hoành khiến cả người không được tự nhiên.
Tần Cẩn Du cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng buồn bực khó hiểu.
Ngụy Thanh Cảnh là Thái tử, hiện giờ ngày đi đến thượng thư phòng cũng ít dần, bắt đầu tham dự triều đình, dự thính triều chính, thậm chí trợ giúp Ngụy hoàng xử lý vấn đề.
Biểu hiện này của Thái tử, có lẽ là biết được chính sự?
Nhưng mình sao lại liên quan đến chính sự? Huynh ấy nhìn mình và Tô Hoành làm gì?
Trong lòng Tần Cẩn Du phân tích hồi lâu, bỗng nhiên trong lòng đột nhiên nghĩ đến một khả năng kinh sợ.
Mẫu quốc của Tô Hoành, có phải hay không xảy ra chuyện gì?
Nàng quay đầu mạnh nhìn về phía Tô Hoành, nhưng thấy Tô Hoành vẻ mặt bình tĩnh, dường như trên thế giới này không có gì có thể làm cho hắn sợ hãi.
Nhìn về phía bên này còn có quận chúa Ngụy Kiêm Gia của Di thân vương.
Ngụy Kiêm Gia đã nhiều ngày nhìn Tần Cẩn Du liền cảm thấy khó chịu, Tần Cẩn Du vừa vào cung liền làm náo động, sau khi nhập cung không chỉ được bệ hạ coi trọng, Hiền phi cũng thường che chở nàng, khiến cho cuộc sống trong cung của Tần Cần Du vô cùng thoải mái.
Thậm chí trở thành người phong quang nhất trong các thư đồng.
Thư đồng hoàng tử hoàng nữ phần lớn đều là hoàng thân quốc thích, thân phận Tần Cẩn Du cũng k tính là cao.
Thân phận không cao, nhưng lại có ba loại dị năng, chỉ mới nghe thôi cũng là khiến người khác đỏ mắt.
Lúc này, sắc mặt Ngụy Thanh Uyển dần dần có chút trắng bệnh.
Ngụy Thanh Uyển tự mình mặc thêm áo choàng, cũng không dám lên tiếng.
Trên người toát mồ hôi lạnh, cảm giác vô lực dần dần lan tràn toàn thân.
Dù sao nàng vì trốn học mà giả bệnh cũng rất nhiều lần, hiện tại bị bệnh lại không dám mở miệng ra nói.
Huống chi thân là công chúa "Phượng hoàng lâm thế" nhưng lại không có dị năng, cũng rất mất mặt, cần nhanh chóng tu luyện mới tốt.
Ngụy Kiêm Gia đang hận thù Tần Cẩn Du, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua sắc mặt của Ngụy Thanh Uyển, đột nhiên trong lòng có kế hoạch.
Vào thời gian nghỉ ngơi, nàng ta đứng dậy đi ra ngoài, tựa như là vô tình đi ngang qua bên người Ngụy Thanh Uyển "Sắc mặt sao khó coi như vậy, là bị thất sủng sao? Còn không so được với con trai của thần tử!"
Tai của Tần Cẩn Du rất linh mẫn, lập tức nghe thấy những lời này.
Lời này tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng rất hữu hiệu làm cho Ngụy Thanh Uyển tức giận.
Ngụy Thanh Uyển tuổi còn nhỏ không có đầu óc, bị người khác dùng làm súng mà sử dụng, mà đối với Tần Cẩn Du lại càng điên cuồng.
Ai bảo nàng lợi hại hơn so với mình, chiếm đoạt sự nổi bật của mình! Đáng mắng!
Tần Cẩn Du lười không muốn để ý đến Ngụy Thanh Uyển không có nhiều kiểu giận dỗi nàng, cũng không có chú ý tới khí thế của Ngụy Thanh Uyển hôm nay kém hơn so với ngày thường, thái độ đối phó có lệ "Ừ ừ ừ, Công chúa nói rất đúng ~"
Bỗng nhiên Ngụy Thanh Uyển bên kia lại không có thanh âm.
Tần Cẩn Du theo bản năng liếc mắt một cái, ai ngờ đối phương cũng nằm lên bàn, yên lặng không nói lời nào.
Tần Cẩn Du đáy lòng cảm thấy có chút kỳ hoặc, từ từ đứng dậy, đi đến bên cạnh Ngụy Thanh Uyển, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, lập tức không để ý chạy ra ngoài, gọi cung nữ hầu hạ bên người Ngụy Thanh Uyển.
Người xung quanh lúc này mới phát hiện sắc mặt Ngụy Thanh Uyển khác thường, Ngụy Thanh Uyển sắc mặt trắng bệnh được đưa đi.
Ngụy Kiêm Gia mím môi, làm một bộ dáng hoàn toàn lời nói sâu xa "Tần công tử, thập nhất điện hạ tuy rằng tính cách có chút khác biệt, nhưng cũng là công chúa hoàng tộc, là "Phượng hoàng lâm thế" trong lời tiên đoán của quốc sư, tất nhiên là tương lai của Ngụy quốc, ngươi không nên đối xử với nàng như vậy, hiện giờ công chúa tức giận đến sinh bệnh, làm sao mới tốt đây?"
Đề cập đến hai chữ "Tương lai", Ngụy Kiêm Gia ngữ khí có phần tăng thêm.
Tần Cẩn Du tự nhiên bị chụp thêm cái mũ to, có chút khϊếp sợ lại có chút muốn cười.
Hiện giờ nói có bao nhiêu lời chính nghĩa như vậy, tựa hồ có bao nhiêu tôn trọng Ngụy Thanh Uyển, vậy vừa nãy là ai ăn nói lỗ mãng với "Tương lai của Ngụy quốc"?
Vừa rồi không ai chú ý đến đối thoại giữa Ngụy Thanh Uyển và Tần Cẩn Du, đến khi Ngụy Thanh Uyển được mang đi, ánh mắt mới tụ tập lại đây.
Cho nên cũng không rõ ràng quá trình.
Tần Cẩn Du trước đây có nổi giận với Ngụy Thanh Uyển, lục Công chúa Ngụy Thanh Anh nghe xong lời này, liền tin tưởng không nghi ngờ, nhưng mà nàng ngày thường yếu đuối, cũng không có nhiều cảm giác tồn tại, chỉ mềm yếu nói một câu "Đích xác không nên như thế, nếu là phụ hoàng quở trách..."
Kế tiếp nàng không nói gì, nhưng mọi người đều hiểu được ý của nàng.
Tứ Hoàng Tử Ngụy Thanh Thần thân thiết nhất với Ngụy Thanh Uyển từ trước đến nay, nghe nói muội muội gặp chuyện không may, mà lại vẫn do Tần Cẩn Du gây nên, ánh mắt nhìn về phía Tần Cẩn Du bắt đầu có chút bất thiện.
Cảm giác bị oan uổng tất nhiên là không dễ chịu.
Nụ cười luôn trên mặt Tần Cẩn Du dần dần biến mất, nàng mở to hai mắt nhìn, tựa như rất khϊếp sợ "Rõ ràng không phải như vậy..."
Nói đến một nửa, Tần Cẩn Du liền không có tiếng nói nữa, nàng hoang mang nhìn về phía Ngụy Kiêm Gia, giống như không rõ vì sao đối phương lại nói như vậy, một bộ dáng bị oan uổng.
Đúng lúc này, phu tử đi vào, trừng mắt nhìn bọn họ một cái "Đang ầm ĩ cái gì thế? Còn không đi đọc sách đi!"
Tần Cẩn Du thu hồi biểu hiện đặc sắc phong phú của mình, vẻ mặt lạnh xuống.
Nàng có thể đạt được sủng ái ở Tần gia, đều không phải dựa vào thân phận đặc thù.
Tần gia gia phong nghiêm khắc, nhưng cũng không phải không có đấu tranh.
Chỉ cần xung quanh tồn tại xung đột lợi ích, thì không thể không có mâu thuẫn.
Tần Cẩn Du thường ngày luôn cười hi hi, nhưng tính nết lại không có tốt như Ngụy Thanh Hoài.
Lần trước Ngụy Kiêm Gia cố ý chỉnh nàng, nàng đều không so đo, hiện giờ lại ra chiêu này?
Thế thì tất nhiên phải phản kích trở lại!
Quan ái của Hoàng thượng và Hiền phi cũng không phải là bùa hộ mệnh tuyệt đối.
Nếu mình thật sự yếu đuối dễ bị khi dễ, sao có thể ngồi vững vàng trong cung?
Sau khi tan học, Tần Cẩn Du không vội vàng đi tìm Ngụy Thanh Uyển, mà trước tiên đi Đông cung.