Tần Cẩn Du thành thật trả lời: "Con nhìn thấy bệ hạ, nếu bệ hạ nhìn thấy Công chúa đánh con, khẳng định sẽ mất hứng."
Hiền Phi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sao biết bệ hạ sẽ mất hứng?"
Tần Cẩn Du hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, mới chậm rãi nói: "Trước đây ở Tần phủ, cửu đệ nói Tần gia là của hắn, phụ thân rất tức giận, giáo huấn hắn nửa ngày, lúc nãy Công chúa nói hoàng cung là của nàng ta, bệ hạ khẳng định cũng không cao hứng, còn có, bệ hạ rất thích nương nương, mà con là cháu trai của nương nương, cho nên bệ hạ sẽ rất tức giận."
Hiền Phi nghe vậy, cũng không nói gì thêm, chỉ là cho Tần Cẩn Du lui xuống, và cũng nhận lời thuận tiện cho nàng đi cung tiên Hoàng hậu.
Tần Cẩn Du nhận được lời hứa hẹn của Hiền Phi cuối cùng cũng vui vẻ đứng lên, khuôn mặt vui vẻ cùng với Cẩm Họa đi sang thiên điện trong cung Hiền Phi.
Sau khi Tần Cẩn Du rời đi, thoạt nhìn Hiền Phi không có gì bất thường giống như mọi ngày, nhưng Thu Liên thị nữ đi theo nàng nhiều năm nhanh chóng phát hiện ra manh mối.
Thu Liên thở dài: "Nương Nương, thất công tử là một đứa trẻ, người đang nghi ngờ cái gì?"
Thu Liên nhàn nhạt nói: "Bản cung không phải hoài nghi Tần Cẩn Du."
Thu Liên Khó hiểu: "Vậy..."
Nếu không hoài nghi, vậy tại sao cố ý để Tần Cẩn Du ra ngoài tẩm cung, lại phái người theo sau?
Tuy rằng nghĩ như thế nhưng Thu Liên không dám hỏi. Tần Tử Nghi thở dài thật sâu.
Trầm mặc một hồi, Tần Tử Nghi mới chậm rãi nói: "Cẩn Du hôm nay mới tiến cung lần đầu tiên, nàng một đứa nhỏ năm tuổi thế nhưng có thể vì nàng là quở trách Công chúa được sủng ái, chuyện này đã truyền đi trong cung rồi, ngươi cảm thấy người khác sẽ nghĩ thế nào?"
Thu Liên do dự nói: "Thất công tử dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, hơn nữa lần này bệ hạ quở trách Công chúa cũng do những nguyên nhân khác, chỉ có điều lấy cớ là thất công tử để quở trách Công chúa mà thôi."
Thu Liên thấy Tần Tử Nghi không đáp lại, nhẹ giọng hỏi: "Người sợ thất công tử tâm cơ quá nặng sao?"
"Có tâm cơ cũng không phải chuyện gì xấu," Tần Tử Nghi ngồi cạnh dựa vào cửa sổ, ánh mắt không tự giác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đó là hướng tẩm cung tiên Hoàng hậu: "Sinh sống trong môi trường này, không có tâm cơ, mới là chuyện xấu. Nếu đại tỷ lúc đầu có một chút tâm cơ thì đã không rơi vào kết cục này."
Một trận gió nhẹ thổi qua hiu hiu lên mái tóc Tần tử Nghi.
Một giọt lệ theo mắt nàng rơi xuống, không tiếng động dừng lại trên tay cầm của chiếc ghế gỗ đàn hương.
Tiên Hoàng Hậu qua đời được năm năm, nhưng hình ảnh trước khi chết của nàng vẫn khắc sâu trong tâm trí Tần Tử Nghi.
Mỗi khi nhớ lại đều đau thấu tâm.
Đã từng là người thân thiết nhất nhưng lại chết trước mặt nàng, mà hung thủ hại chết nàng {tiên Hoàng hậu} đến nay vẫn đang tiêu dao.
=
Tần Cẩn Du lần đầu tiến cung, thanh danh đã truyền xa.
Hiền Phi vì nàng mà răn dạy con mình, mà Hoàng đế vì nàng mà trước mặt mọi người quở trách thậm chí trừng phạt nữ nhi sủng ái nhất.
Đừng nói các tần phi hậu cung, đến một số triều thần cũng mơ hồ nhận được ít tin tức từ gia quyến của mình.
"Thật không biết công tử Tần gia có ma lực gì," trong cung điện Thục Phi, đại cung nữ Hồng Tụ đang phe phẩy cây quạt cho Thục Phi, trong miệng lại cằn nhằn không thôi: "Đúng rồi, nương nương, nô tỳ hôm nay đi nội vụ phủ lĩnh đồ vật lúc trở về vừa vặn gặp Tần công tử, Tần công tử lớn lên cùng tiên Hoàng hậu rất giống nhau, nếu không phải tiên Hoàng hậu đã đi về cõi tiên, thì nô tỳ thậm chí hoài nghi Tần công tử là con của tiên Hoàng hậu.."
"Hồng Tụ." Thục Phi nhắm mắt lại tựa vào trên tháp, không biết suy nghĩ cái gì, Hồng Tụ cằn nhằn hồi lâu, nàng cũng không từng nói gì, thẳng đến khi nghe được một câu cuối cùng, mới nhàn nhạt khiển trách một câu: "Không được nói bậy."
"Nương nương!" Hồng Tụ bĩu môi nói: "Nô tỳ cũng chỉ là ở chỗ này của người mới dám nói nói lời này, ở bên ngoài rất thành thật đó!"
Thục Phi bất đắc dĩ thở dài, cũng tùy nàng ta.
"Sau khi Tần công tử đi, nô tỳ lại tình cờ gặp nha đầu bên người Tần công tử, hình như là tới tìm nàng, nương nương ngài biết không, nha đầu kia lớn lên cùng người cũng có vài phần tương tự đấy!"
Thục Phi khoát tay áo, ý bảo Hồng Tụ không cần quạt, nàng giận dữ nói: "Ngươi xem ngươi, một lúc thì cảm thấy được người này giống người tiên Hoàng hậu, một lúc lại cảm thấy được người kia giống ta, ta xem ngươi a, là hồ đồ."
"Nô tỳ mới không có hồ đồ!" Hồng Tụ biện bạch nói: "Rõ ràng chính là rất giống thôi!"
"Được rồi," Thục Phi không cho là đúng vẫy tay, không chút để ý hỏi han: "Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, hiện tại trong cung rất náo nhiệt đi?"
"Đúng thật là rất náo nhiệt," Hồng Tụ trong giây lát nhớ tới cái gì, giữa hai lông mày đều nhuộm lên vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, nàng nhảy nhót nói: "Bởi vì xảy ra sự kiện Tần công tử, hôm nay Thẩm Tiệp Dư náo loạn chỗ bệ hạ."
"Nàng ta thật biết cách nắm chắc thời cơ." Thục Phi cũng chỉ là thản nhiên trả lời lại một câu.
"Nói mới nhớ, vị Thẩm Tiệp Dư kia bất quá chỉ là nữ nhi con của một tiểu quan nhỏ như hạt vừng, thế nhưng giành được sự ân sủng của bệ hạ, nếu như nương nương bằng lòng cùng bệ hạ hòa hảo thì làm gì có chỗ cho các nàng chứ." Hồng Tụ tức giận bất bình: "Nương nương, từ lúc đại công... sau khi không thấy đại hoàng tử, người luôn luôn rầu rĩ không vui, đều đã nhiều năm vậy rồi, người có phải hay không... Nên tỉnh táo lại?"
Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra miệng, sắc mặt Thục Phi đã lạnh dần, Hồng Lăng là đại cung nữ khác bên người Thục Phi vội vàng cho Hồng Tụ một nháy mắt, Hồng Tụ trong lòng biết chủ tử của mình đã tức giận cũng không dám nói thêm nữa, đành phải ngậm miệng lại.
Ở chỗ Hoàng đế, Thẩm Tiệp Dự trong lời nói của Hồng Tụ đúng là đang làm ầm ĩ.
Hoàng đế đang ngồi trên ghế, mà Thẩm Tiệp Dư thì quỳ trên mặt đất, mắt đang mở to, ủy khuất nhìn Hoàng đế.
"Hoàng Thượng!" Âm thanh Thẩm Tiệp Dư ngân dài ba tiếng.
"Thanh Uyển xưa nay kiêu ngạo ương bướng, khi dễ con nối dòng của thần tử là việc không phải ngày một ngày hai nữa, người vì nàng mà cầu xin cũng vô dụng." Hoàng đế lãnh đạm cắt đứt lời chưa kịp nói ra của nàng ta.
Thẩm Tiệp Dư chậm rãi nói nhỏ: "Thần thϊếp không phải vì việc này đến cầu xin, Thanh Uyển đúng là ngày thường qua kiêu ngạo, ngay cả lời khuyên giải của dì ruột là thần thϊếp cũng không nghe. Thần thϊếp còn lo lắng đứa trẻ sẽ gây ra tai họa gì đó nữa cơ, may mà Hoàng Thượng hôm nay cho nàng một giáo huấn, chính là --- thần thϊếp có một câu không biết có nên nói hay không nên nói."
"Vậy đừng nói." Hoàng đế còn một đống sổ sách cũng còn chưa phê duyệt, nào có nhàn rỗi cùng Thẩm Tiệp chỗ này nói chuyện phiếm, nghe nàng nói nhiều như vậy đã cho nàng ta mặt mũi rồi, giơ tay muốn đuổi nàng ta đi.
"Hoàng Thượng!" Thẩm Tiệp Dư vội vàng nói: "Thanh Uyển đứa nhỏ này kỳ thật vẫn là đứa nhỏ ngoan, chỉ là Đức Phi nương nương ngày thường phải xử lý nhiều cung vụ, còn muốn quản giáo tứ Hoàng tử, thường thường bận rộn ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều không có, làm gì có tinh lực để quản giáo Thanh Uyển đâu? Thần thϊếp tuy rằng không phải mẹ đứa nhỏ, nhưng cũng là dì ruột Thanh Uyển, vẫn là rất nguyện ý nhận trách nhiệm quản giáo này, như vậy từ nay, cũng có thể vì Đức Phi nương nương phân ưu."
Năm đó Thẩm Mỹ Nhân sinh hạ Ngụy Thanh Uyển, người trong thiên hạ đều nghĩ Ngụy Thanh Uyển chính là phượng hoàng lâm thế, người Thẩm gia địa vị không cao rất hứng khởi, vốn tưởng rằng Thẩm gia có thể đi lên từ đây, ai ngờ Thẩm Mỹ Nhân vừa sinh xong đứa nhỏ liền đi đời nhà ma, chết ở thâm cung, Ngụy Thanh Uyển lại từ nhỏ được nuôi dưỡng ở dưới gối Đức Phi, căn bản cùng người Thẩm gia không thân cận.
Thẩm gia nhẫn nại vài năm, cuối cùng năm ngoái có thể đưa muội muội ruột của Thẩm Mỹ Nhân tiến cung, ý đồ cướp lại quyền nuôi dưỡng Ngụy Thanh Uyển.
Thế lực mẫu tộc Đức Phi gần đây càng lớn mạnh dần dần có xu thế uy hϊếp đến hoàng quyền, từ trước Hoàng đế đã có sự kiêng kị với Chu gia, sớm có ý muốn làm suy yếu thế lực Chu gia, chỉ là không có cơ hội thích hợp để ra tay.
Hiện giờ Thẩm Tiệp Dư mở miệng. Hoàng đế dứt khoát phất tay: "Chuẩn!"
Tâm tình Hoàng đế nhất thời tốt lên rất nhiều, Thẩm Tiệp Dư nháo lần này đến lúc Chu gia có hỏi đến cũng có cái công đạo trả lời cho bọn họ.
Thẩm Tiệp Dư trợn mắt há mồm.
Nàng vốn chuẩn bị rất nhiều lời nói, cũng làm tốt chuẩn bị sẽ bị Hoàng đế cự tuyệt, không nghĩ tới sẽ được nhẹ nhàng thoải mái đáp ứng.
Hoàng đế tưởng rằng sau khi mình đáp ứng Thẩm Tiệp Dư rồi sẽ thức thời rời khỏi không quấy rối hắn phê tấu chương, ai biết Thẩm Tiệp Dư vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ.
Hoàng đế nghĩ nàng vẫn còn chưa hài lòng, nhíu mày: "Ngươi nếu phải nuôi nấng Hộ Quốc Công Chúa thì thân phận hiện tại có chút thấp, vậy từ hôm nay, trẫm phong ngươi là Chiêu Nghi, là chủ vị một cung."
Đối mặt với tin tức đột ngột, Thẩm Tiệp Dư cảm thấy cao hứng đến bay lên.
Quá mức cao hứng hậu quả là.. Thẩm Tiệp Dư được nâng về nơi ở của mình.
Bởi vì nàng ta ngất đi.
Ngày hôm nay ngất xỉu còn có một người nữa đó là Ngụy Thanh Uyển Hộ Quốc Công Chúa người được nuông chiều từ bé.
Thẩm Chiêu Nghi thuận lợi đoạt được quyền nuôi nấng cháu gái, sau khi tỉnh lại một khắc cũng không chờ được, vội vội vàng vàng đi tẩm cung Đức Phi, đem Ngụy Thanh Uyển về tẩm cung mình.
Đức Phi tất nhiên không đồng ý, thế nhưng đây là ý chỉ của Hoàng đế, sau khi giằng co một lúc, Ngụy Thanh Uyển vẫn là bị Thẩm Chiêu Nghi mang đi.
Đức Phi vì thế tức giận đến không nhẹ, mà Ngụy Thanh Uyển theo Đức Phi vài năm, cùng Thẩm Chiêu Nghi căn bản là không thân cận, vì thế khóc nháo không ngừng, còn không chịu ăn cơm, cuối cùng là đói hôn mê bất tỉnh.
Mẫu tộc Đức Phi vẫn luôn muốn nâng đỡ tứ Hoàng tử thượng vị, mà hiện giờ Ngụy Thanh Uyển người được đồn đãi là "cùng với người thân cận sẽ có được thiên hạ" bị rời khỏi Đức Phi, Chu gia khϊếp sợ, vội vàng phái người tiến cung, tìm Đức Phi thương nghị phương pháp giải quyết.