Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 86: "Không được cười tôi!"

"......

Tôi cũng hy vọng, các bạn cũng có thể làm người cầm lái của cuộc đời mình.

Bởi vì trong đại dương internet, ai cũng dễ dàng đánh mất chính mình.

Nói cách khác, ở trong cộng đồng mạng internet, mỗi một người đều bước chân vào những vòng tròn khác nhau vì những sở thích tương đồng, mà sau khi đã ở bên trong có được ý thức về bản sắc*, thì sẽ dễ dàng tuân theo logic hành vi của tập thể, từ đó bỏ qua sự tồn tại của cá nhân.

Nhưng mà hành vi của tập thể chưa hẳn là đúng.

Cũng giống như việc tôi biết ơn ê-kip của tôi, tôn trọng đàn em của tôi, đồng thời yêu sâu sắc người nhà của tôi, lại bị người khác tổng kết ra kết luận tương phản.

Kết luận mà mọi người dùng tư duy của bản thân để đưa ra, e rằng cũng không phải là những gì người khác nghĩ.

Yêu dễ sinh sầu lo và sợ hãi, thấu hiểu khiến ta từ bi hơn.

Tôi cảm kích, đồng thời trân trọng sự yêu quý của các bạn. Tôi có thể hiểu được mối âu lo của các bạn. Nhưng tôi càng hy vọng nếu các bạn có thể tìm thấy được bản sắc của chính mình ở trong vòng tròn sở thích, cũng có thể phá vỡ vòng tròn, lòng mang từ bi.

Hy vọng việc theo đuổi ngôi sao sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của các bạn.

Càng hy vọng đối với các bạn mà nói, việc yêu thích tôi là một niềm vui sướиɠ nhẹ nhàng và thuần túy.

"

8 giờ rưỡi, máy bay của Viên Tinh Châu đáp xuống mặt đất, trực tiếp lên xe từ lối đi VIP, gấp rút phóng thẳng về đoàn phim.

"Viên ca!" Cậu bé trợ lý trông thấy cậu hết sức kích động, vừa gửi tin nhắn cho Lý Nguyên vừa nói, "Anh cứng quá trời luôn á! Cái gì cũng dám nói."

Viên Tinh Châu cũng không cảm thấy mình là "thanh niên cứng". Kỳ thực cậu đã xóa xóa sửa sửa rất nhiều lần, ban đầu giọng điệu cương quyết, bảo fan đừng làm thế này thế nọ, sau đó gặp được vị tài xế kia, lại sợ tổn thương đến các fan nhí.

Fans không phải nguyên tội*, một nhóm người này chẳng thể đại biểu cho một nhóm người khác, làm thế nào để giảng đạo lý một cách ôn hòa nhất có thể, nắm chắc chừng mực...... Viên Tinh Châu mãi cho đến cuối cùng cũng chưa hài lòng.

"Nhờ Lý tỷ lo vụ khai triển." Viên Tinh Châu nói, "Lần này thì đừng nhắc đến tên tôi. Chỉ nhắn nhủ với fans, đặc biệt là các bạn nhỏ, đừng bị giới hạn ở một loại tư duy bầy đàn."

"Vâng, Lý tỷ nói đang liên hệ rồi ạ." Cậu bé trợ lý cười cười, thấy cậu cầm di động gửi tin nhắn xong rồi để sang một bên, có chút kinh ngạc, "Anh không xem bình luận sao?"

"Không xem." Viên Tinh Châu cười, "Người khác nói gì không quan trọng."

Ngày hôm qua cậu đã biểu đạt nỗi băn khoăn của mình với Lý Nguyên, Lý Nguyên ban đầu là xuất phát từ góc độ marketing muốn giúp cậu thiết kế một chút hình tượng bình tĩnh lý trí, từ chối bạo lực mạng, nhưng mà Viên Tinh Châu suy nghĩ một hồi vẫn là không đồng ý.

"Đừng đặt tiêu điểm ở trên người em, chủ yếu là đi dẫn đường thôi." Viên Tinh Châu nói, "Hiện tại kỳ thực không chỉ là fan, mà cư dân mạng cũng là như vậy, ai cũng muốn phán xét ngôn luận của người khác, chỉ cần khác bản chất cộng đồng là sẽ cảm thấy "theo tôi thì sống chống tôi thì chết"."

Suy cho cùng, đây cũng không phải là vấn đề văn hóa của vòng tròn fan, mà là văn hóa của vòng tròn nói chung.

Không gian ngôn luận của tất cả mọi người ở trên mạng đều đang bị dồn nén, nói chuyện minh tinh sợ bị fan mắng, nói điển cố sợ bị dân trí thức mắng mù chữ, nói tình hình trong nước sợ bị cư dân mạng mắng là "quân bán nước" hoặc là "bò đỏ"*...... Muốn biểu đạt một thứ gì đó thì luôn luôn phải đặt trong dấu ngoặc đơn để thể hiện bản năng sinh tồn của mình.

*nguyên văn: 小粉红 (tiểu phấn hồng), nói chung chỉ thế hệ trẻ yêu nước cực đoan, thiếu hiểu biết và thiếu lý trí, dễ dàng bị kích động bởi các nguồn tin trôi nổi trên mạng internet.

Viên Tinh Châu dông dông dài dài thao thao bất tuyệt, cuối cùng nói nói một hồi lại cười: "...... Em phải chăng là suy nghĩ nhiều quá, liệu cuối cùng có khi nào đăng bài lên, fan thì đọc không hiểu, cư dân mạng thì chả buồn đọc, chẳng làm nên tích sự gì. Tự em thổn thức rồi tự em cảm động."

Lý Nguyên vốn dĩ còn có chút do dự, nghe cậu nói như vậy không nhịn được bật cười: "Không đâu, cậu có nhầm lẫn gì về lưu lượng của chính mình sao? Cậu chỉ cần đăng một dấu chấm câu bọn họ cũng sẽ thảo luận nửa ngày. Cơ mà một vấn đề mang tính xã hội như thế này...... Chỉ sợ sẽ không có hiệu quả "dựng sào thấy bóng"*. Người ra mặt đầu tiên dễ bị công kích, chờ tới sau này có hiệu quả rồi, thu lợi cũng không phải là cậu."

*hiệu quả "dựng sào thấy bóng": hiệu quả trông thấy, hiệu quả ngay tức thì.

"Không sao ạ." Viên Tinh Châu nói, "Dù sao cũng phải có người đi bước đầu tiên."

Lý Nguyên cười cậu: "Cậu còn dũng cảm ra phết đấy."

"Em bị mắng nhiều rồi mà, lì đòn hơn người khác." Viên Tinh Châu cười cười, cuối cùng lại tạm dừng hai giây, nghiêm túc nói với Lý Nguyên, "Cảm ơn chị, Lý tỷ. Cho dù em có bị chính mình dìm cho flop thảm hại, em cũng sẽ rất biết ơn chị hiện tại ủng hộ em."

"Đứa nhỏ ngốc." Lý Nguyên hơi giật mình, theo sau cười nói, "Cậu làm sao mà flop được, cậu giỏi như vậy, đương nhiên sẽ vẫn luôn tiếp tục tỏa sáng rực rỡ."

Viên Tinh Châu cười tủm tỉm trong chốc lát.

"Những chuyện tiếp theo có chị đây rồi." Lý Nguyên lúc này mới hạ quyết tâm, lại nói với cậu, "Bình luận trên mạng mặc kệ tốt xấu đều không cần bận tâm, cậu chuyên tâm đóng phim, sau khi đóng máy là sắp sửa mở họp báo phát hành album, tác phẩm đầu tiên."

Viên Tinh Châu vui vẻ đồng ý, ngày hôm sau về lại đoàn phim, quả thực một lòng đóng phim, không hỏi chuyện khác.

Tháng Tám, bộ phim niên đại ở bên này đi đến hồi kết và đóng máy. Viên Tinh Châu được cho ba ngày nghỉ phép ngắn ngủi, một chút cũng không đành lòng chậm trễ, lập tức bay đến đoàn phim của Diệp Hoài.

"Em hiện tại, lập tức, lập tức về nhà!" Diệp Hoài cau mày kháng nghị, "Điều kiện ở đây lại không tốt, trên lầu đang sửa sang lại, em còn nghỉ ngơi thế nào được?"

"Khách sạn làm gì mà còn sửa sang vậy anh?" Viên Tinh Châu quẳng vali hành lý ở huyền quan, không nói hai lời bổ nhào tới. Diệp Hoài theo bản năng nhấc cánh tay, lại bị cậu luồn tay xuống hai đùi bế lên.

Diệp Hoài: "!!!"

"Cho anh xem cơ bắp em luyện được nè!" Viên Tinh Châu đắc ý mà phá lên cười ha ha, kéo tay áo thun, khoe bắp tay của mình với Diệp Hoài.

"To gan nhỉ," Diệp Hoài liếc xéo cậu, "Thiếu trừng phạt có phải không?"

"Phải!" Viên Tinh Châu nghiêng đầu nhìn hắn, "Vậy anh có muốn trừng phạt em?"

Diệp Hoài: "......"

Thời tiết nóng bức, Viên Tinh Châu chỉ mặc một bộ quần áo bằng vải lanh. Mấy ngày qua đóng phim khiến cho cơ bắp của cậu rắn chắc hơn chút đỉnh, nhưng cả người vẫn trắng trẻo nõn nà, lúc này đầu tóc xoã tung, mặt mũi trong veo, biểu cảm tinh nghịch...... Trông cực kỳ muốn mời người gặm một miếng. . Truyện hay luôn có tại ~ t r u m t r u y e n . co m ~

Diệp Hoài nuốt nước bọt, đang định mở miệng, thì bất chợt nghe tiếng máy khoan điện ở lầu trên vang lên, thật không đúng lúc mà "xuy" một tiếng.

Diệp Hoài: "......"

Viên Tinh Châu: "......"

Hai người dòm nhau, đều không nhịn được cười.

"Phòng trên lầu có vấn đề, trong chốc lát sửa bình nóng lạnh, trong chốc lát sửa vách ngăn." Diệp Hoài lúc này mới vung tay, hữu khí vô lực nói, "Thật sự, nghe lời, trở về nghỉ ngơi đi, tháng này còn phải tổ chức họp báo phát hành album không phải sao??"

"Cuộc họp báo cũng đâu cần em đi bố trí hội trường." Viên Tinh Châu nói, "Anh đừng hòng đuổi được em đi, anh đuổi cũng phí công, em đến đây để phụ anh đối diễn, em chính là mới học lỏm được từ đoàn phim về, kinh nghiệm còn nóng hôi hổi đây."

Diệp Hoài bất đắc dĩ nói: "Em mới đóng máy, không ngại mệt à!"

"Đương nhiên." Viên Tinh Châu, "Anh không biết sao, biệt danh của em bây giờ là thánh phụ."

Trong khoảng thời gian này bản thân cậu không lên mạng xem bình luận, nhưng mà đủ loại thanh âm sẽ dội tới từ bốn phương tám hướng, Viên Tinh Châu cũng không phải là hoàn toàn không biết.

Trong fandom ắt có người thoát fan, có người cho rằng Viên Tinh Châu phủ nhận sự hy sinh của bọn họ, xem bọn họ như kẻ ác. Có người thì bị đυ.ng chạm lợi ích, thẹn quá hóa giận. Xét cho cùng, trong số các hoạt động hằng ngày của fan, buôn bán goods*, gây quỹ đua top, tổ chức tiếp ứng......phía sau mỗi một hạng mục hoạt động tập thể đều có sự quản lý tiền tài trực tiếp.

*nguyên văn 周边, các cậu đu idol thì có thể đã quen thuộc với các từ goods, merchandise, các vật phẩm, phụ kiện liên quan đến thần tượng (in hình thần tượng, do thần tượng thiết kế,...) như móc khóa, vòng tay, khăn mặt,...vv

Bức tâm thư này của Viên Tinh Châu dập tắt ý muốn làm fan chị đại của không ít người, xét cho cùng, các bạn fan nhỏ bắt đầu bình tĩnh lại, muốn trở thành người dẫn dắt dư luận hoặc đóng vai trò quản lý ở trong cộng đồng fan Châu, hiển nhiên là cần phải bỏ ra càng nhiều những khoản đầu tư về thời gian và tiền bạc.

Bên này có người rầm rộ quyết liệt mà hô hào thoát fan, bên kia cũng có người bắt đầu âm thầm chú ý, lặng lẽ gia nhập hàng ngũ người yêu thích.

Rồi lại có một đám tài khoản VIP đồng tình với Viên Tinh Châu, khen cậu có thái độ, có tinh thần trách nhiệm. Mà đồng thời lại có một nhóm người khác chê cười bức tâm thư Weibo của Viên Tinh Châu là "làm màu", khẳng định cậu là đang diễn trò xây hình tượng.

Đề tài lần này về "văn hóa của vòng tròn", quả thật bởi vì lưu lượng và nhiệt độ của cậu, diễn biến tự do theo chiều hướng phức tạp ở trên mạng, trở thành đề tài được thảo luận hot nhất trong thời gian gần đây.

Lý Nguyên lại liên hệ những những người bạn tốt và những vị sếp mà chị quen biết trong các ngành nghề, thử nghiệm phổ biến giáo dục văn hóa mạng lành mạnh trong văn hóa nhà trường. Gần đây chị còn đang tiếp xúc với những người nổi tiếng trong giới truyền thông, cùng nhau nghiên cứu và thảo luận về luân lý đạo đức và kỷ luật tự giác của truyền thông đại chúng.

"Tôi đường đường là một người đại diện, mà giờ lại chạy ngược chạy xuôi làm công ích." Lý Nguyên cười than thở với cậu, "Cậu biết người khác gọi chúng ta là gì chứ?"

Viên Tinh Châu vô cùng tò mò: "Gọi là gì ạ?"

"Thánh phụ." Lý Nguyên cười ha ha nói, "Chả mấy khi, lại còn là fan và anti nhất trí thông qua. Fan khen cậu lòng mang từ bi, có tình yêu thương cao cả. Anti-fan nói cậu là văn vở sáo rỗng, chỉ biết giảng đạo lý cho người khác."

Viên Tinh Châu: "......"

"Thánh phụ" Viên Tinh Châu đã miễn dịch với bình luận của người ngoài, cậu bây giờ đặc biệt dửng dưng với sự đời, một lòng nhiệt tình đầy ắp đều dùng ở trên người của Diệp Hoài.

Diệp Hoài thực sự không lay chuyển được, đành phải tùy cậu.

"Tôi ấy mà, diễn không được tốt." Diệp Hoài có chút xấu hổ nói, "Không được cười tôi!"

"Sẽ không." Viên Tinh Châu khích lệ hắn, "Moa, yêu anh."

Nhưng mà rất nhanh sau đó, Viên Tinh Châu liền ý thức được, Diệp Hoài đích thực gặp phải một vấn đề lớn.

Vấn đề này cũng không phải nằm ở chỗ kỹ thuật diễn của hắn như thế nào, trên thực tế diễn xuất của Diệp Hoài là đủ tư cách, thậm chí đối với một người mới mà nói, hắn làm được rất chỉn chu. Nhưng trước đây Viên Tinh Châu đã từng nhìn thấy một trạng thái khác của Diệp Hoài -- năm ngoái khi đóng phim cùng Phó Thịnh, Diệp Hoài tuy bị đạo diễn đày đọa quá sức, nhưng hắn ở trước ống kính, đích thực có thần thái và năng lực biểu hiện đáng kinh ngạc.

Mà hiện tại, yếu tố "kịch" trong diễn xuất của hắn rõ ràng nặng hơn rất nhiều.

Vui vẻ thì là mỉm cười, phẫn nộ thì là nhíu mày, kích động thì là cấp tốc đi tới đi lui...... Viên Tinh Châu lúc mới đi đóng phim cũng là như vậy, nhưng bởi vì cậu giỏi về quan sát và bắt chước, tự mình thêm thắt không ít chi tiết, cho nên tính kỹ xảo không quá nặng.

"Đây là do đạo diễn dạy hả anh?" Viên Tinh Châu mau chóng ý thức được, tiến độ quay chụp của phim truyền hình rất nhanh, đạo diễn không có khả năng tiêu phí quá nhiều thời gian cho việc gọt giũa nhân vật.

Nếu đạo diễn xác định Diệp Hoài là dân mới vào nghề, vậy thì người sau làm được đến trình độ này, nói không chừng ông ấy sẽ rất hài lòng.

Quả nhiên, Diệp Hoài gật đầu.

"Tôi mới đầu vẫn ổn, sau đó lại...... không tìm được cảm giác." Diệp Hoài hiển nhiên có chút bức bối, "Tôi không tìm được cảm xúc của nhân vật, mỗi ngày đến phim trường đều rất lo âu, đạo diễn bèn bày cho tôi nên diễn như thế nào."

Đạo diễn muốn động tác hay biểu cảm gì, chỉ cần nhắc tới, hắn gần như ngay lập tức có thể đưa ra phản hồi. Điều này ngược lại khiến cho đạo diễn cảm thấy hắn rất thông minh, là một nhân tài.

Viên Tinh Châu: "......"

Diệp Hoài nhìn vẻ mặt của cậu tức khắc hiểu rõ, buồn bực nói: "Tôi biết ngay......"

"...... Anh quá lợi hại!" Viên Tinh Châu tức khắc ý thức được hiện tại hắn đang cần xây dựng lại niềm tin, bèn nối tiếp liền mạch, "Anh đã làm được như thế nào vậy?"

Diệp Hoài: "???"

"Ngày trước em đóng phim đều phải bị đạo diễn mắng chết!" Viên Tinh Châu nhìn hắn với vẻ mặt sùng bái, "Chẳng trách sao Hàn Xuyên nhắm vào anh, hắn nhất định là đang ghen tị. Ông xã sao mà anh tuyệt vời thế!"

Diệp Hoài: "......"

Diệp Hoài tỏ vẻ kinh ngạc mà nhìn Viên Tinh Châu.

"Anh chẳng giống người mới một chút nào," Viên Tinh Châu phát huy toàn bộ công lực diễn xuất của mình, thổi "rắm cầu vồng" một cách vô cùng chân thành, "Năng lực học tập của anh quá khủng, em nhìn mà choáng váng luôn. Đạo diễn của các anh lại chả mừng hét lớn chứ gì nữa, tìm được một báu vật như anh."

Diệp Hoài: "...... Cái đó thì thực ra không tới nỗi."

Đạo diễn đích thực rất vừa lòng, từng khen hắn rất nhiều lần.

Mà kiểu diễn xuất bài bản theo "sách giáo khoa" này với hắn mà nói cũng không phí sức, nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng Diệp Hoài lại mơ hồ cảm thấy như vậy là không đúng. Mấy ngày nay hắn cứ mãi mà không tìm được mạch suy nghĩ, đang tự mình bực bội với chính mình, hiện tại Viên Tinh Châu nói như thế, hắn lại hoang mang......

Chả nhẽ như vậy là được rồi?

Viên Tinh Châu trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ như vậy là không được.

Thật lòng mà nói diễn xuất của Diệp Hoài thực ra không đến mức bị người cười chê. Nghệ sĩ bám theo khuôn mẫu kiểu này ở trong nước rất nhiều, Diệp Hoài là dân mới vào nghề, so với những người đó cũng không tính là kém, hiển nhiên là đã đáp ứng kỳ vọng của đạo diễn.

Nhưng về lâu dài chắc chắn là không ổn. Diễn xuất rập khuôn khuyết thiếu sức sống, cảm xúc là bịa đặt, tình cảm cũng trống rỗng, nếu diễn viên thật sự tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tàn lụi.

Có điều vấn đề này cũng không thể giải quyết được trong một sớm một chiều, mà điều Diệp Hoài cần nhất lúc này, là người khác công nhận hắn.

"Màn ảnh lớn và màn ảnh nhỏ vẫn là khác nhau. Điện ảnh thì biểu đạt thông qua ống kính rất nhiều, cho nên gương mặt rất quan trọng, phải ăn ảnh, trong mắt phải có "diễn"."

Viên Tinh Châu nói, "Phim truyền hình thì yêu cầu không chi tiết đến như vậy, hiện tại anh đóng phim kiểm soát được động tác thân thể rất tốt, nắm bắt cũng đúng cảm xúc, lời thoại cũng ổn, đã bỏ xa người khác mười con phố rồi. Hồi em đóng bộ phim đầu tiên còn không biết đường tìm ống kính cơ, bị chửi đến thật thảm, hình như phải đến bộ thứ ba mới miễn cưỡng đạt tới trình độ này của anh."

"Ồ, thế sao." Diệp Hoài nhướng mày nhìn cậu, vẻ mặt buông lỏng hơn rất nhiều.

Viên Tinh Châu nghiêm túc gật gật đầu: "Anh thật sự rất tuyệt, ưu tú hơn em tưởng nhiều."

Diệp Hoài ồ một tiếng, tự lật xem kịch bản, lật tới lật lui, quả thật phấn chấn hẳn.

"Nhưng tôi cảm thấy mình rất giả, không nhập tâm vào vai diễn." Diệp Hoài lại nói, "Tôi không tìm được trạng thái nội tâm của nhân vật."

"Diễn viên tìm trạng thái, đây là một vấn đề vĩnh cửu." Viên Tinh Châu cười cười, lại dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nói, "Hơn nữa cũng có thể đổi một cách tiếp cận khác, chẳng hạn như đi nghiền ngẫm hoạt động nội tâm của biên kịch, tâm lý của họ ở thời điểm sáng tạo nhân vật này là như thế nào...... Chúng ta làm lại một lần?"

"Ừm, từ từ," Diệp Hoài như suy tư gì mà nhìn kịch bản, "Tôi nghiền ngẫm một chút đã."

Viên Tinh Châu cười đáp một tiếng, ngồi ở một bên chờ.

Cậu biết "tìm hiểu tâm lý của biên kịch", là điểm mà rất nhiều diễn viên dễ dàng bỏ qua, Diệp Hoài cần phải chậm rãi tiêu hóa, nhưng mà dáng vẻ người sau chuyên chú đọc kịch bản có chút mê người, cho người ta cảm giác quá cấm dục, khí chất cao lãnh đặc biệt nồng đậm.

Viên Tinh Châu ở bên cạnh nhìn sườn mặt của hắn, nhìn tới nhìn lui một hồi lại có chút tâm viên ý mã*.

*tâm viên ý mã: tâm như con khỉ, ý như con ngựa, nhảy nhót lung tung; cơ mà nghĩa ở đây chỉ là nwngs thôi các cậu ạ =))

"Lát nữa đối diễn xong đi ăn cái gì đi." Diệp Hoài dần dần tìm được cảm giác, ngẩng đầu trông thấy dáng vẻ buồn chán vô cùng của cậu, cười nói, "Em muốn ăn gì?"

"Xem tâm tình đi." Viên Tinh Châu suy tư một phen, "Nếu như đối diễn không thuận lợi, vậy thì ăn một quả chuối, cho tâm trạng tốt lên một chút."

Diệp Hoài: "......"

Hắn hoài nghi là mình hiểu lệch rồi. Trước kia đều là hắn đùa chuyện người lớn, Viên Tinh Châu ngay cả câu "cho em ăn mặt dưới" cũng nghe không hiểu.

"Nếu thuận lợi thì sao?" Diệp Hoài hỏi.

"Nếu thuận lợi, đương nhiên là phải thưởng cho mình roài." Viên Tinh Châu bày ra vẻ mặt thèm thuồng, "Chẳng hạn như, làm một cây kem?"

=======================================================

Chú thích:

1. Ý thức về bản sắc (nguyên văn: 认同感 (nhận đồng cảm); sense of identity): nôm na là bao gồm cách con người định nghĩa về chính mình (bản sắc cá nhân), thứ hai là phân loại chính mình vào một tập thể, một cộng đồng nào đó và có xu hướng cư xử đồng nhất với các cá thể trong tập thể đó (bản sắc tập thể).

Lấy VD đơn giản thế này: tôi thuộc cung Song Ngư, tôi gia nhập hội nhóm những người cùng thuộc cung Song Ngư trên FB, tôi có niềm tin mãnh liệt là SN phải thế này thế kia, những đứa Song Ngư đều có suy nghĩ và hành vi tương tự như tôi, tôi gặp một người cung SN là có thể nhận ra trong vòng 5 phút, đại khái đó là ý thức về bản sắc "Song Ngư" của tôi.

2. Nguyên tội: (hay tội gốc, tội nguyên tổ, tội tổ tông, căn nguyên tội lỗi): vốn là một tín điều của Hội thánh Công giáo, ám chỉ đến tình trạng mắc tội ngay từ khi sinh ra của tất cả mọi người, xuất phát từ sự sa ngã của Adam do ăn trái cấm trong vườn Địa Đàng.