Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 145: Tôi ở tận thế nuôi mèo to

Giọng nói kia vừa vang lên rồi lại biến mất, giống như một cú điện thoại gọi nhầm số lập tức cúp máy khiến người ta cảm thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

Trì Tiểu Trì kinh ngạc nhìn xung quanh: “Thầy Lục, thầy có nghe thấy gì không?”

061 hỏi ngược lại: “Cái gì?”

… Chỉ có mình nghe thấy thôi sao?

Lẽ nào thật sự là ảo giác?

Trì Tiểu Trì cảm thấy giọng nói kia rất quen tai.

Mặc dù nhất thời không nhớ ra giọng nói đó thuộc về ai nhưng tâm tình đang ngột ngạt của Trì Tiểu Trì cũng bởi vì bất ngờ nho nhỏ này mà có chút thả lỏng.

Cậu duỗi tay chân, vươn mình nằm nhoài lên lưng báo đen, đưa tay trêu đùa mũi và râu bạc của nó.

Báo đen nằm rạp người, trung thành cõng lấy chủ nhân của mình, đồng thời nghiêng mặt qua, đầu lưỡi hơi nhám khẽ liếʍ vết chai sần trên ngón tay của Trì Tiểu Trì.

Sau khi ôm Ông Chủ lông xù, Trì Tiểu Trì cảm thấy tâm tình khá hơn rất nhiều.

Điều chỉnh tốt tâm thái, cậu nói với 061: “Thầy Lục, tiếp theo tôi dự định dẫn đội ngũ của Đinh Thu Vân…”

“… Xuỵt.”

Ngoài dự đoán của Trì Tiểu Trì, từ trước đến nay 061 luôn rất lịch sự lại quả quyết ngắt lời cậu.

“Đừng nghĩ gì cả. Đừng làm gì cả.” 061 nói, “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt, ít nhất tối hôm nay đừng làm Đinh Thu Vân nữa, mà hãy quay về làm Trì Tiểu Trì.”

…Quay về làm Trì Tiểu Trì của Lâu Ảnh, có được không?

Nghe nói như thế, trái tim của Trì Tiểu Trì dường như ngừng đập vài nhịp, đầu ngón tay bị báo đen liếʍ hơi ngứa, cảm giác nóng ấm cũng dần trở nên rõ ràng.

Cậu có chút luống cuống mà ôm cổ báo đen, dùng nụ cười che giấu nội tâm bất an: “Thầy Lục, anh trêu hoa ghẹo nguyệt thông thạo quá đấy, như vậy là không tốt đâu.”

061 khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy.”

Anh không nhúc nhích, tùy ý để hồ điệp mà anh trêu chọc nằm nhoài lên người mình.

Trì Tiểu Trì nhắc nhở anh cũng đồng thời nhắc nhở chính mình: “Chẳng phải có người đang chờ anh trở về sao?”

061 há miệng.

Anh muốn nói rằng: Tôi đã chờ được người đó, người đó hiện tại đang ở trên lưng tôi, tôi có thể mang em đến bất kỳ nơi nào em muốn, cùng em ngắm mặt trời mọc.

Nhưng bị hệ thống bảo mật hạn chế, ngay cả một chữ cũng nói không ra.

Trì Tiểu Trì lại hiểu lầm sự trầm mặc của anh, đưa tay trêu đùa cằm của Ông Chủ, vừa hời hợt đẩy ra giới hạn với 061: “Cũng không dám để người kia nghe thấy, bằng không tội của tôi quá lớn…Ấy da!”

Báo đen ngậm lấy ngón tay gây sóng gió của cậu, không nhẹ không nặng mà cắn một cái.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói trong suốt, âm áp lại mang theo một chút bất đắc dĩ của 061: “Tội lớn nhất của cậu chính là không nghe lời.”

Tay của Trì Tiểu Trì bị cắn đến tê gân, lại bị giọng nói kia gợi lên tiếng lòng, ngón tay và nửa khuôn mặt đều tê dại.

Giọng điệu này đối với Trì Tiểu Trì có chút xa lạ nhưng lại quen thuộc đến kinh người.

Đột nhiên cậu có chút hoảng hốt, suy đoán bị câu cố ý lơ là lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng, khiến cả người Trì Tiểu Trì căng thẳng cả lên.

“Dám cắn tao à?” Trì Tiểu Trì vỗ lên gáy Ông Chủ, hơi uy hϊếp, “Baba không cần mày nữa đâu.”

Dứt lời, cậu muốn đứng dậy, tăng nhanh bước chân, dự định đi xuống lầu để tỉnh táo một chút.

Ai ngờ chưa đi được bao nhiêu thì một sức mạnh đã đột ngột từ sau vồ tới, Trì Tiểu Trì chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã xuống đất.

Một cái răng nhọn ngậm lấy vai áo phía sau của cậu, dùng sức lật người cậu lại.

Đây là kỹ thuật săn mồi thường dùng để săn mồi của loài báo.

Nhưng Trì Tiểu Trì còn chưa kịp hoảng hốt thì Ông Chủ đã đè cầu xuống, lẳng lặng chôn đầu vào cổ cậu, không lộn xộn nữa.

Trên tầng thượng có gió lạnh thổi vào, tiếng gió gào thét làm sạch cát bụi tản ra trong không khí, hít vào trong phổi sẽ chỉ khiến đầu óc càng thêm tỉnh táo.

Nhiệt độ quá cao trên người thú hoang truyền sang Trì Tiểu Trì, mỗi một khối cơ bắp dán chặt vào người cậu đều ẩn chứa sự nguyên thủy và dã tính nối liền với sức mạnh kinh khủng.

Nhưng nó lại dịu dàng cất đi sức mạnh này, cố gắng ngụy trang chính mình thành một tấm thảm len hiền lành.

Trì Tiểu Trì suy đoán tâm ý của Ông Chủ, suy nghĩ, có lẽ thấy mình bị cắn rồi đột nhiên rời đi đã hù dọa nó.

Động vật đặc biệt mẫn cảm đối với việc bị vứt bỏ, Trì Tiểu Trì tự biết hành động của mình không thích hợp, vì vậy giọng điệu cũng mềm nhẹ, vuốt ve lỗ tai của báo đen đang vùi đầu vào cổ mình, nhẹ nhàng cọ xát: “Được rồi, cần mày, cần mày được chưa?”

Báo đen ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt màu xám xanh dâng lên một lớp sương mờ cực xinh đẹp, đuôi phất qua lại dưới chân Trì Tiểu Trì, cuối cùng quấn lấy cổ chân cậu.

Trì Tiểu Trì bị nó quấn đến bất đắc dĩ, đành phải dỗ nó: “Tao không đi nữa.”

Lúc này tâm tình của báo đen mới vui vẻ trở lại, cắn chặt khăn quàng cổ của Trì Tiểu Trì, thay cậu quấn chặt khăn cổ đã bị nới lỏng.

Trạm gác ngầm khác với trạm gác chính, giấu ở chỗ tối, bởi vậy không thể nhóm lửa, bình thường sẽ mang theo túi hành quân có thể tự động giữ ấm để tránh nửa đêm nhiệt độ hạ thấp khiến thân thể bị đông cứng.

Trì Tiểu Trì xột xoạt tiến vào túi giữ ấm, lỗ tai nghe thấy tiếng đội viên truyền đến từ dưới lầu, trong lòng lại nghĩ đến lời 061 nói với mình.

…Đêm nay quá mệt mỏi, đừng làm Đinh Thu Vân nữa.

…Nghỉ ngơi thật tốt.

Dường như 061 có thể hiểu rõ tâm sự của cậu, dịu dàng nói: “Ngủ đi, tôi và Ông Chủ sẽ canh giúp cậu.”

Ông Chủ cũng hiểu ý mà cọ xát cậu một chút, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.

Lời nói của 061 và động tác của Ông Chủ quá mức đồng bộ khiến Trì Tiểu Trì không khỏi hoài nghi.

Nhưng vẫn như trước kia, cậu luôn tự an ủi mình, làm sao có khả năng.

061 là 061, tuyệt đối không thể là Lâu ca.

Nếu không mấy ngày nay cậu mưu tính đầy tâm cơ, cùng với hành vi có thể nói là đê hèn, chẳng phải tất cả đều bị anh ấy nhìn thấy sao.

Cậu trùm kín túi giữ ấm, giả vờ lầm bầm: “Làm Trì Tiểu Trì cũng không có ý nghĩa gì, cũng không phải thứ tốt lành gì cả.”

061 ôn hòa đáp lại: “Trì Tiểu Trì rất tốt. Cậu không được nói cậu ấy như vậy.”

Trì Tiểu Trì lại một lần nữa ngây người.

Cậu nghĩ, chỉ là một hệ thống mà cái miệng có thể ngọt xớt như buôn bán tiếp thị, thật là không có thiên lý.

Cậu co lại trong túi ngủ, che khuất lỗ tai và vành mắt đã đỏ lên của mình, trái tim ngược lại trở nên yên tĩnh, tiếp theo chính là dời núi lấp biển mà trở nên ủ rũ.

Khi ngủ, cậu lại một lần nữa mơ tới quá khứ.

Giấc mộng lần này có chút hỗn độn, nhưng vai chính vẫn như trước, vẫn là người ấm áp tỏa sáng kia.

Đó là thời điểm Trì Tiểu Trì còn học tiểu học năm lớp năm, máy chơi game rất thịnh hành ở lứa tuổi học sinh tiểu học và trung học.

Lâu Ảnh thu về một bộ máy chơi game bị hỏng, hóa thứ mục nát thành thần kỳ, sau đó dời vào phòng của mình, từ đó về sau liền thường xuyên mời Trì Tiểu Trì đến nhà chơi.

Có thể thấy rõ chủ nhân cũ của bộ máy này là một người tự kỷ, bởi vì mặt trước và sau máy dán đầy sticker.

Khi đó Trì Tiểu Trì nhìn thấy sticker là hình một con quái vật có sừng dê.

Cậu hỏi Lâu Ảnh: “Đây là cái gì?”

Lâu Ảnh đáp: “Quỷ Satan. Là một con quỷ ở phương Tây.”

Trì Tiểu Trì ồ một tiếng: “Em còn tưởng là Dương Lực Đại Tiên trong Tây Du Ký chứ.”

Lâu Ảnh nở nụ cười, sờ quả đầu dưa của Trì Tiểu Trì: “Em nha, trong đầu toàn chứa mấy thứ kỳ lạ.”

Trì Tiểu Trì dẻo mồm, ôm tay Lâu Ảnh lấy lòng: “Chỉ có Lâu ca thôi, không có người khác.”

Lâu Ảnh nựng mặt của cậu, Trì Tiểu Trì ngửa mặt lên, ngoan ngoãn để anh nựng.

Một anh một em trêu đùa lẫn nhau đã đời, sau đó Lâu Ảnh đem hộp băng mua được đặt vào trong máy, cùng Trì Tiểu Trì chơi game.

Ở trong mơ, màn hình chơi game trước mặt Trì Tiểu Trì chỉ là hình ảnh mơ hồ chói mắt, duy nhất rõ ràng là cảm xúc ấm nóng tỏa ra từ tay cầm điều khiển cùng với tiếng nhấn phím nhựa lên xuống cạch cạch.

Bọn họ chơi đua xe trong phút chốc, Trì Tiểu Trì vẫn thua.

Nhưng Trì Tiểu Trì rất bướng bỉnh, bấm cùm cụp vào phím mũi tên, nhìn chăm chú vào màn hình, hơi nhếch miệng, vẻ mặt thành thật.

Cũng không biết bắt đầu từ màn nào, Lâu Ảnh bắt đầu thua, tỉ số thắng bại dần dần ngang hàng với Trì Tiểu Trì, bày ra tư thế năm năm.

Trì Tiểu Trì đắc ý ngẩng đầu: “Lâu ca, anh không được rồi.”

Lâu Ảnh vẫy vẫy tay cầm điều khiển, nói: “Tê tay.”

Trì Tiểu Trì: “Kiếm cớ.”

Lâu Ảnh: “Màn tiếp theo sẽ thắng em.”

Màn tiếp theo đương nhiên vẫn là Lâu Ảnh thua.

Trì Tiểu Trì cùng anh đánh qua đánh lại, vô cùng thú vị.

Sau đó bọn họ lại cùng nhau chơi trò xe tăng.

Trong trò chơi này Lâu Ảnh lại càng cùi bắp, đặc biệt khi tiến vào cửa thứ ba, xe tăng anh thao túng đều bị bắn chết trước Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì đang thanh trừng đám binh lính, thỉnh thoảng nghiêng đầu lại phát hiện Lâu Ảnh đã biến mất, liền cười anh: “Lâu ca, anh lại chết rồi.”

Lâu Ảnh nói: “Anh vẫn chưa quen với trò này.”

Trì Tiểu Trì: “Lại kiếm cớ.”

Tuy rằng thường cười nhạo Lâu Ảnh nhưng chưa tới nửa phút thì xe tăng Trì Tiểu Trì thao túng cũng bị bắn chết, nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Lâu dần Trì Tiểu Trì cảm thấy trình độ chơi game của mình cũng xem như ở tầm trung.

Vì vậy vào một ngày cuối tuần, cậu vui vẻ tiếp nhận lời mời của vài bạn học đến nhà bọn họ chơi game.

Đó là lần đầu tiên Trì Tiểu Trì thấy được cái gì gọi là kẻ mạnh.

Bị đánh bầm dập một trận Trì Tiểu Trì cảm thấy thế giới bên ngoài quả thật quá đáng sợ, mãi đến khi quay về khu chung cư nhìn thấy Lâu Ảnh đang viết bài tập dưới ánh đèn bên cửa sổ, cậu mới tựa như gặp được người thân.

Trì Tiểu Trì gõ cửa nhà họ Lâu, nhào vào trong lòng Lâu Ảnh.

Cậu uất ức nói: “Lâu ca, vẫn là anh tốt nhất.”

Thiếu niên choai choai bị ôm có chút mơ hồ, cúi đầu nhìn cậu nhóc trong lòng mình, trước tiên xoa đầu dỗ dành, sau đó mới hỏi rõ ngọn nguồn sự tình.

Trì Tiểu Trì bất mãn nói rõ đầu đuôi câu chuyện, cả người vô cùng ủ rũ: “Em kém quá.”

Lâu Ảnh nhịn không được mà cười, an ủi: “Em rất giỏi, không cho em tự nói mình như vậy.”

Trì Tiểu Trì thay đổi lời giải thích: “Em quá cùi bắp.”

“Anh cũng cùi bắp nè.”

Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn chỉ là an ủi.

Cậu quyết định sau này phải dính chặt Lâu ca, cùng anh ấy thiên trường địa cửu trở thành cùi bắp.

Một tay mơ mò đường, tìm được một tay mơ khác, vì vậy liền hào hứng cùng nhét chung một chỗ, muốn sưởi ấm lẫn nhau, nhưng không nhìn thấy người nọ lại đang bảo vệ trên đầu mình, vì mình mà chặn lại không ít mưa bom bão đạn.

Sau đó bọn họ lại cùng nhau kết hợp chơi game hai người, luôn có thể dùng một mạng để qua cửa.

Ban đầu Trì Tiểu Trì tưởng rằng kỹ thuật của mình cũng tiến bộ như Lâu Ảnh.

Mãi đến một ngày nọ sau khi Lâu Ảnh đã mất rất lâu, cậu mở lại máy chơi game kia, đem hộp băng đã cũ nhét vào máy, lựa chọn hình thức một người.

Lúc này cậu mới nhận ra không còn đồng đội thì thậm chí ngay cả cửa thứ nhất cậu cũng vượt qua không được.

Trì Tiểu Trì lúc này mới biết Lâu Ảnh cũng không nói dối.

Trước đó bọn họ không qua được cửa thứ ba quả thật là vì Lâu Ảnh chưa quen với trò chơi.

Sau khi quen thuộc, anh ấy có thể thuần thục giúp Trì Tiểu Trì đang đấu đá lung tung chạy gấp rút về phía trước, tiêu diệt binh lính kéo đến từ bốn phương tám hướng, sẽ không để cậu bị đạn lạc bắn trúng.

Cùng Trì Tiểu Trì chơi game, Lâu Ảnh vẫn luôn chơi trò hai người, còn không quên an ủi Trì Tiểu Trì: “Em không hề cùi bắp tí nào. Cho dù người khác đều nói vậy thì ít nhất còn có anh với em.”

Sau đó Trì Tiểu Trì thay đổi tác phong trong game, vẫn đấu đá lung tung, mạnh mẽ mở một đường máu trong cuộc đời chơi game của mình, một đường phá vỡ cánh cửa cho đến đỉnh cao, đem cuộc sống vốn bình thường của mình đánh ra Kết Thúc Tốt Đẹp.

Mà không ai biết cậu hoài niệm hình thức hai người biết bao nhiêu, hoài niệm người thiếu niên vô cùng bản lĩnh tài năng lại ngụy trang thành một tay gà mờ, dẫn theo cậu cùng chơi game vượt ải.

Cậu tỉnh lại trong tiếng nhạc kết thúc của trò chơi.

Báo đen vẫn cuộn tròn bên chân cậu để sưởi ấm cho cậu, sau khi cậu mở mắt, ánh nắng ban mai đâm thủng tầng sương nặng nề, để lại một vệt nắng vàng óng ánh.

Cậu may mắn nhìn thấy hình ảnh bình minh lộng lẫy tại tận thế khiến cậu trong khoảnh khắc liền hoảng hốt, tưởng rằng mình đang ở lầu hai khu chung cư, khi mơ màng mở mắt ra, xuyên qua khung cửa sổ được che khuất một nửa bằng giấy báo, cậu có thể nhìn thấy những đám mây nhuốm vàng hình vảy cá.

Lâu ca ở dưới lầu, chỉ cần cậu nhấc chân là có thể đến.

Giữa hư hư thật thật, bên tai Trì Tiểu Trì truyền đến một tiếng thăm hỏi dịu dàng: “Chào buổi sáng.”