Sau khi nghỉ ngơi nguyên một ngày, trời vừa tờ mờ sáng thì Trì Tiểu Trì đã thu thập đồ đạc, dự định đi tới thành phố lân cận.
Bà Đinh không yên lòng, muốn gọi ông Đinh lái xe cùng đi với cậu.
Thứ nhất xe mô tô thật sự không an toàn, thứ hai không gian xe hơi rất rộng, một chiếc mô tô nho nhỏ muốn chở một thùng dầu còn khó khăn nữa là, huống chi những thứ khác.
Trì Tiểu Trì trấn an bà Đinh: “Đinh tỷ, con quen chạy mô tô rồi. Với lại ngộ nhỡ khu phục vụ này gặp chuyện gì, con lái ô tô đi thì mẹ và lão Đinh phải làm sao đây?”
Mang theo cha mẹ đi tìm vật tư cũng không tiện.
Theo ký ức của Đinh Thu Vân, thời kỳ đầu xảy ra biến cố, trong khu phục vụ vẫn chưa xảy ra chuyện tranh giành, thậm chí Cảnh Tử Hoa còn kinh doanh một chút, lấy bảy mươi lít dầu để đổi lấy một cây nỏ bằng máy.
Sau khi toàn cầu trở nên băng giá khoảng chừng nửa tháng thì nơi đây mới có một tiểu đội chuyên cướp bóc vật tư của nhân loại cũ.
Bọn họ không chỉ không có khái niệm trao đổi đồng giá mà còn dùng từ ngữ bẩn thỉu nói với Cảnh Tử Hoa, định xem cô như chiến lợi phẩm để kéo đi, làm cho Cảnh Tử Hoa dùng nỏ bắn chết một người ngay tại chỗ, còn bắn bị thương thêm một người khác.
Những người còn lại không có vũ khí công kích từ xa, lại thấy con mụ này quá hung hãn, liền suy đoán sau lưng cô e là có người làm chỗ dựa, không dám lỗ mãng, đành phải bỏ chạy trước.
Bởi vậy với tình hình trước mắt mà nói thì ở lại khu phục vụ là sự lựa chọn an toàn nhất.
Nhưng Trì Tiểu Trì cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
Cậu đi nhặt một lượng lớn cành cây khô bị đóng băng, nhanh nhẹn loại bỏ băng tuyết, sắp xếp ngay ngắn ở góc tường phòng nghỉ để dự trữ, hẹn cha mẹ ba ngày sau sẽ đúng giờ quay về, sau đó gọi Nhan Lan Lan đến dặn dò vài câu, nội dung cũng đơn giản, nếu gặp phải thú vật, nhân loại mới và nhân loại cũ đến nương nhờ thì nên đối phó thế nào.
Dù sao Nhan Lan Lan tuổi vẫn còn nhỏ, cảm thấy trách nhiệm trọng đại, vô cùng sốt sắng mà gãi gãi vành tai: “À? Cứ giao hết cho em.”
Trì Tiểu Trì nói: “Hai già hai trẻ đều phải làm phiền em và chị Cảnh chịu chút cực khổ để chăm sóc.”
Nhan Lan Lan: “Ai dà, không phải em nói chú Đinh dì Đinh đâu, em là nói cái người kia kìa.”
Cô nhìn sang hướng cửa hàng tiện lợi rồi chép miệng.
Trì Tiểu Trì nhét hết món này đến món khác vào trong tay cô, nhoẻn miệng cười.
Cậu nói: “Nếu gã không gây chuyện thì mọi người sẽ bình an vô sự. Nếu gã kiếm chuyện thì cửa hàng tiện lợi sẽ thuộc về chúng ta, cho dù thế nào thì chúng ta cũng không chịu thiệt.”
Nhìn nụ cười của người trước mặt, lại ước chừng trọng lượng của vật trong tay, Nhan Lan Lan lập tức an tâm: “Yên tâm đi, sẽ thay anh chăm sóc tốt cho mọi người.”
Tuổi của Nhan Lan Lan không lớn lắm, nhưng tuyệt đối rất biết nói nghĩa khí.
Cô đã đồng ý “Chăm sóc tốt” thì sẽ không để có gì sai sót xảy ra, cho dù là dùng mạng của mình để thực hiện lời hứa, cô cắn răng một cái, cũng trở nên cứng rắn hơn.
Giao phó xong, Trì Tiểu Trì rót thêm dầu diesel vào mô tô, hoàn toàn là bộ dáng dự định đi xa.
Cách cửa sổ, tiểu Hàn nhìn bộ dáng bận rộn của Đinh Thu Vân, dù cóng đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn vui vẻ ra mặt.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi nhưng gã đã chịu quá đủ sự bức bối bị hạn chế trong cửa hàng tiện lợi nho nhỏ này.
Tạm thời không nói đến việc không có thiết bị điện tử gϊếŧ thời gian, ăn uống ngủ nghỉ đều trong gian phòng mấy chục mét vuông bị phong kín, thì tiểu Hàn thật sự sợ đám người kia sẽ đến cướp cửa hàng tiện lợi của gã, cũng sợ giữa đất trời tràn ngập băng tuyết ngủ một giấc không tỉnh, lên dây cót tinh thần, không dám ngủ, đi vòng vòng các kệ hàng để sưởi ấm, nhịn đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Thật sự không chịu được nữa thì gã định uống một chút cà phê để lấy tinh thần, nhưng không tìm được nước nóng, chỉ có thể đem cà phê bỏ vào chai nước khoáng đã đóng băng, lắc cả nửa ngày cũng không hòa tan được, chờ đến lúc rót vào miệng thì trong miệng đầy bột cà phê chưa tan, vô cùng buồn nôn.
Cũng may gã sắp hết khổ rồi.
Chỉ cần chờ thứ vướng bận kia rời đi, gã cũng có thể tìm đám người nọ để nói chuyện một chút.
Gã xoa xoa hai tay đã tê cóng, giẫm lên giấy gói sô cô la bị vất xuống đất, đi vòng quanh kệ hàng rồi cầm con dao bấm trong tay, nhưng như vậy cũng không đủ, lại nhét một con dao trái cây dài một tấc vào trong túi
Trong lúc chuẩn bị, ngay cả cái cớ cũng đã nghĩ xong.
Họ Đinh đi chuyến này ít nhất mười ngày nửa tháng không về được, đám người già và trẻ nhỏ cộng với phụ nữ yếu đuối không có cơm ăn, lại ở trong khu phục vụ nghỉ ngơi trọn cả hai ngày, không trả giá một chút thì làm sao được?
Mặc dù nơi này là trạm dừng chân miễn phí, nhưng bây giờ thời thế thay đổi, mọi người cũng nên sửa lại quy củ một chút.
Nếu đám người già yếu bệnh tật này không tuân quy củ, như vậy mình sẽ cẩn thận dạy dỗ cho bọn họ biết cái gì là…
Tiểu Hàn đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch truyền đến từ phía cửa chính.
Gã vừa ngẩng đầu liền ngơ ngác phát hiện dáng người cao lớn của Đinh Thu Vân đứng trước cửa hàng, cúi đầu làm gì đó với ổ khóa nắm cửa.
Phản ứng đầu tiên của gã chính là “Cướp bóc”, vội vàng bật ra lưỡi dao nhưng vì kỹ thuật không thành thục cho nên cắt trúng tay của mình.
Trì Tiểu Trì ở bên ngoài phát hiện gã nâng cánh tay máu me đầm đìa vừa hô đau vừa hít hơi mấy cái, cậu nhướng mày ngạc nhiên, một tay vịn lên lớp cửa kính bên ngoài, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cậu gì đó, tôi biết hiện tại cậu rất quý trọng vật tư mà cậu đang có, cậu cứ yên tâm mà dùng, chúng tôi sẽ tự mình đi tìm vật tư, sẽ không tới cướp của cậu đâu.”
Tiểu Hàn nhìn ra ngoài cửa, trợn cả mắt lên.
Bên ngoài nắm cửa đã gắn một ổ khóa hình chữ U khổng lồ, còn to hơn gấp đôi ổ khóa xe đạp gã dùng để chặn cửa bên trong.
Trì Tiểu Trì vỗ nhẹ một cái lên mặt kính: “Để bày tỏ thành ý của chúng tôi, cậu ở bên trong khóa một cái, chúng tôi ở bên ngoài khóa thêm một cái, như vậy rất công bằng, đúng không?”
…Công bằng cái con khỉ khô!!
Thế nhưng tiểu Hàn cũng không dám làm gì so với Đinh Thu Vân cao hơn gã một cái đầu, ngay cả chữ “không” cũng không dám nói, đành đưa mắt nhìn Đinh Thu Vân leo lên mô tô, hùng hồn rời đi.
Trên trán tiểu Hàn nổi cả gân xanh, thật muốn đạp một phát lên trước cửa.
Nhưng không có cánh cửa này thì chẳng phải bất kỳ ai cũng có thể tiến vào khuân đồ sao?
Trải qua ngày đó, tiểu Hàn cũng chậm rãi nhận ra nếu như điện và trí tuệ nhân tạo vẫn luôn không khôi phục, như vậy cửa hàng tiện lợi nho nhỏ này chính là lãnh địa của gã.
Mà trạm xăng bên ngoài cùng với dầu dưới lòng đất có thể nói là cả một gia tài, nếu lợi dụng được thì e rằng chỗ tốt sẽ càng nhiều hơn.
Cảnh Tử Hoa luôn rất khôn khéo, muốn cô ấy chủ động từ bỏ miếng bánh ngọt lớn như vậy thì hoàn toàn là chuyện viễn vông.
Tiểu Hàn buồn bực bước đi trong cửa hàng tiện lợi tràn ngập mùi kỳ lạ, quyết định chủ ý, muốn vào lúc nửa đêm đập vỡ cửa kính phía sau để bò ra ngoài đi nói chuyện với chị Cảnh, bảo cô nhanh chóng tống cổ đám người xa lạ này ra ngoài, sau đó mình và cô ấy sẽ ký kết liên minh, chia sẻ tài nguyên của cửa hàng tiện lợi này.
Gã nghĩ càng nhiều người thì càng phiền phức, đợi tống cổ đám khách không mời mà đến này thì mình và chị Cảnh có thể ở cùng nhau, nói không chừng còn có thể được như mong muốn, thân mật cùng với cô.
Một người phụ nữ mạnh mẽ đã từng trải qua một lần kết hôn còn mang theo con riêng của mình, muốn tìm một mái nhà cũng không dễ dàng gì.
Gã xưa nay chưa từng kết hôn, nếu ở bên chị Cảnh thì cũng coi như chị Cảnh chiếm hời rồi.
Nhưng gã sẽ không ghét bỏ chị Cảnh, sinh sống mà, chẳng phải là cần thông cảm lẫn nhau hay sao?
Ý nghĩ kỳ quái không đâu vào đâu giúp tiểu Hàn chống đỡ đến lúc ánh hoàng hôn le lói buông xuống.
Trong không khí truyền đến hương thơm nóng hổi của gạo.
Gạo là loại thượng hạng, dùng tia cực tím gϊếŧ chết vi khuẩn, dù là để vào mùa hè cũng có thể trữ được rất lâu, nấu lên cứ như hạt trân châu, vừa dẻo vừa mềm.
Mỗi người múc một muỗng tương nấm hương trong đồ hộp rồi trét lên bề mặt cơm.
Nấm hương mềm lại dai, nhai như thịt, mùi vị cũng mằn mặn ngon miệng, dùng để ăn với cơm rất thích hợp.
Ngửi thấy mùi thơm bay đến, nước miếng của tiểu Hàn như muốn trào hết ra khỏi miệng, nhưng gã chỉ có thể gặm mì ăn liền, trong miệng tràn đầy mùi gia vị và chất bảo quản, gã chỉ có thể trừng mắt nuốt xuống, nghẹn đến hai mắt sắp lật trắng.
Gã cố nén buồn bực, chờ đến khi mùi cơm tản đi, tiếng rửa chén cũng dừng lại thì mới lấy quần áo quấn lên tay đập vài lần lên cửa kính phía sau, rút ra phần thủy tinh còn sót lại trên khung cửa, dùng cả tay lẫn chân mà bò ra ngoài.
Gã tưởng là mọi người đều ngủ cả rồi.
Bởi vậy khi gã cầm dao rón rén đẩy cửa phòng ra, dự định thừa dịp bọn họ vừa mới ngủ, đầu óc còn mơ màng liền hù dọa bọn họ thì lại thấy Cảnh Tử Hoa đang ngồi xổm bên chậu than giữa phòng, thêm củi vào bên trong.
Không chỉ Cảnh Tử Hoa mà mọi người cũng không ngủ, nhao nhao nhìn sang vị khách viếng thăm lúc nửa đêm này.
Tiểu Hàn: “…” Cmn lúng túng quá.
Cảnh Tử Hoa cau mày nhìn con dao trong tay gã: “Cậu muốn làm gì?”
Tiểu Hàn không tính là người thông minh, hiện tại nhiệt huyết đều vọt hết lên não, đơn giản là làm hoặc không làm, cắn răng nói: “Mấy người này cút ra ngoài hết cho tía mày ngay!”
Hạ Uyển Uyển và Cảnh Nhất Minh đều mở to hai mắt.
Bà Đinh ôm lấy đầu của Cảnh Nhất Minh, dịu dàng xoa xoa, bảo cậu bé không cần phải sợ.
Nhan Lan Lan kéo Hạ Uyển Uyển ra phía sau lưng mình để bảo vệ che chở, tay dò vào trong túi ngủ, cầm chặt vũ khí Đinh Thu Vân đã giao cho cô.
Ông Đinh cau chặt mày: “Cậu nhóc, nói chuyện đàng hoàng một chút. Cậu là tía của ai?”
Tiểu Hàn thấy bọn họ dùng chậu than sưởi ấm, thấy bọn họ có túi ngủ giữ ấm, thậm chí có nước nóng đang sôi lăn tăn trong nồi, ghen ghét đến đỏ ngầu đôi mắt, há mồm mắng: “Cmm tao chính là tía của mày!”
Cảnh Tử Hoa cũng biết người trước mặt là một tên ngu ngốc, trực tiếp hỏi ngược lại: “Cậu có tư cách gì đòi đuổi bọn họ đi? Là tôi giữ bọn họ ở lại đây đấy.”
Tiểu Hàn cầm dao quơ qua quơ lại: “Chị Cảnh, chị không thấy sao? Trên người bọn họ có nhiều thứ tốt như vậy!”
Cảnh Tử Hoa: “Đây là của bọn họ! Không phải của cậu—”
“Làm gì có thứ của ‘bọn họ’?! Thứ tôi nhìn trúng thì cmn chính là của tôi!! Trong tay tôi có dao!”
Thấy gã sắp mất khống chế, Nhan Lan Lan rút khẩu súng Đinh Thu Vân đã giao cho cô trước khi ra ngoài, họng súng đen ngòm nhắm ngay mặt của tiểu Hàn: “Cút! Cú ra ngoài ngay!”
Tiểu Hàn: “…” Cảnh tượng trong lúc nhất thời càng thêm lúng túng.
Nhưng đối với người trẻ tuổi có trí thông minh không cao, quanh năm suốt tháng đầu óc chỉ có t*ng trùng ngập não thì động tác của Nhan Lan Lan chẳng khác nào ném pháo xuống hố phân.
Chỉ sau vài giây thất thần ngắn ngủi, gã lại càng nổi nóng, càng thêm kích động: “Bắn đi! Nè, bắn đi, bắn vào đây của tôi nè!”
Gã chỉ chỉ vào trán của mình: “Cô nhắm cho chuẩn nha? Hả? Bắn đi, cô nhớ bắn chuẩn một chút, đừng bắn trúng những người khác kẻo đổ máu đầy sàn đó!”
Nhan Lan Lan hơi biến sắc.
Súng laser này dùng rất tốt, nhưng nghĩ đến việc có thể tổn thương những người khác thì cô hơi chột dạ một chút.
Phát hiện Nhan Lan Lan hơi lui bước, tiểu Hàn lập tức đắc ý: “Bắn đi? Cô gái nhỏ, chẳng phải miệng của cô rất ác liệt sao? Cô có ngon thì bắn…Á!!”
Gã bị đạp một phát từ phía sau ngã nhào xuống đất, đập mặt xuống sàn mẻ mất nửa cái răng cửa.
Phía sau gã đang đứng chính là Trì Tiểu Trì với hơi lạnh sương tuyết quanh quẩn bên người.