Quan Xảo Xảo và Viên Bản Thiện đều biến mất, một mình Tống Thuần Dương trả tiền thuê nhà có chút căng thẳng, bèn nhanh chóng tìm nhà mới để dọn ra.
Sau khi Trì Tiểu Trì đổi hết đạo cụ cần thiết thì lên mạng tìm thông tin nhà cho thuê thích hợp.
Sau khi chấm dứt tất cả mọi chuyện, Cam Úc thật sự chuyển vào tài khoản của cậu đầy đủ 1.2 triệu tệ.
Trì Tiểu Trì gọi điện hỏi, chẳng phải nói là 1 triệu tệ sao, 200 ngàn dư ra này là sao.
Cam Úc cười nói, là tiền lãi.
Lần đầu tiên trong đời Trì Tiểu Trì nghe nói có người trả tiền còn chủ động đưa thêm lãi cho người nhận tiền, sau khi cảm thấy thần kỳ thì chủ động trả lại 200 ngàn.
Đây cũng là phân rõ giới hạn.
Cũng may Cam Úc ở thế giới nhiệm vụ cũng xem như khá lịch sự, khách khí nhận lại tiền, cũng không nói nhiều, rất có ý tứ “Quân vô tâm thì ta đành dừng.”
Việc này cũng khiến Hề Lâu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hề Lâu thấy Trì Tiểu Trì chuyên tâm nghiên cứu giá thuê nhà: “Cậu không cần bận rộn.”
Trì Tiểu Trì: “Hả?”
“Gã hề mở khu đào thoát mật thất dường như là nhân vật khiến Chủ thần rất đau đầu. Mỗi khi có người làm nhiệm vụ bị phân đến đó thì trên căn bản là thập tử vô sinh.” Hề Lâu nói, “Cho nên Chủ thần rất vui mừng vì cậu có thể tiêu diệt gã, nói là sẽ cho cậu một ít phần thưởng ngoài định mức.”
Phần thưởng là một căn nhà, khu vực và diện tích tùy cậu chọn lựa.
Xem ra Chủ thần đã điều tra Tống Thuần Dương, biết cậu ấy hiện nay thiếu nhất là cái gì.
Trì Tiểu Trì gỡ giấy ghi chú ra, cất vào túi, đồng thời chỉnh lại lời của Hề Lâu: “Phần thưởng này không phải cho tôi mà là cho Tống Thuần Dương.”
Hề Lâu im lặng.
Nếu Trì Tiểu Trì đã nói như vậy thì có lẽ thật sự đã chuẩn bị rời đi.
Trưa hôm đó, Trì Tiểu Trì nói với chị Tô trực ban là thân thể có chút không thoải mái, liền về phòng nghỉ ngơi, tìm cái ghế sô pha rồi cuộn tròn nằm lên, không đổi thẻ và thương phẩm nữa, bỏ mặc trị giá hối hận của Viên Bản Thiện từng chút một tăng cao.
Đến thời khắc sắp chia tay, Hề Lâu lại luyến tiếc đối với tên hồ ly xảo quyệt này: “Hôm nay phải đi sao?”
Trì Tiểu Trì nói: “Đến lúc rồi.” Với lại nếu cứ kéo dài, ngộ nhỡ Viên Bản Thiện chết đói hoặc là cởi đồ treo cổ thì nỗ lực mấy ngày nay của cậu chẳng phải uổng phí sao.
“Không đi tìm Cam Úc và Cam Đường à?”
“Không được.” Trì Tiểu Trì nói, “Bớt tìm phiền phức cho Tống Thuần Dương của cậu đi.”
Hề Lâu suy nghĩ, câu này tính ra cũng ra hình ra dáng lắm.
Hề Lâu từng nghĩ, nếu một ngày nọ Trì Tiểu Trì rời khỏi thân thể Thuần Dương thì anh sẽ bắn một chùm pháo hoa một ngàn vòng chúc mừng.
Nhưng khi cậu thật sự rời đi thì Hề Lâu lại có chút thương cảm.
Mấy tháng sống chung, bọn họ không phải bạn bè thì là cái gì đây.
Trì Tiểu Trì cũng thấy trong không khí có chút ly biệt ưu thương như có như không, bèn phá vỡ sự trầm mặc, chủ động dẫn dắt đề tài.
Cậu hỏi: “Hề Lâu, cậu thì sao, đã làm xong nhiệm vụ thứ mười, tính khi nào thì rời đi?”
Hề Lâu nói: “Tôi phải xem Thuần Dương trở về, xác định cậu ấy vẫn ổn rồi mới tính tiếp. Tôi còn phải kể lại hết thảy những chuyện đã xảy ra trong thời gian này cho cậu ấy biết.”
Trì Tiểu Trì lại hỏi: “Nếu cậu ấy vẫn ổn thì cậu có tính toán gì?”
Hề Lâu nói: “Đương nhiên là mang theo thân thể mới đi tìm cậu ấy rồi.”
Trì Tiểu Trì: “Tìm cậu ấy làm gì?”
Hề Lâu trầm mặc vài giây một cách kỳ lạ, hơi cảnh giác: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Trì Tiểu Trì nói: “Thì hỏi một chút thôi, nói chuyện phiếm mà.”
Trực giác của Hề Lâu cảm thấy thái độ của Trì Tiểu Trì khác thường, nhưng vẫn nhịn không được mà mặc sức tưởng tượng: “Khi còn sống tôi đang học năm ba đại học, là học tài chính, cha mẹ đã sớm ly hôn và lập gia đình mới, không ai quan tâm đến tôi. Chủ thần nói có thể cho tôi một thân phận chân thực để tôi tiếp tục học đại học. Tôi có nói với Chủ thần, muốn tiếp tục học ở thành phố mà Thuần Dương sinh sống, được ở bên cạnh cậu ấy. Nếu cậu ấy chấp nhận tôi thì chúng tôi sẽ sống cùng nhau, nếu như cậu ấy không đồng ý thì tôi sẽ tiếp tục làm bạn của cậu ấy…”
Vừa nhắc đến Tống Thuần Dương thì Hề Lâu liền đặc biệt nói nhiều hơn.
Với lại bây giờ cậu ấy không ở đây, Hề Lâu cũng có thể thoải mái nói ra tất cả.
Trong lúc nói chuyện, Trì Tiểu Trì chú ý trị giá hối hận đã tràn đầy, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền tống, liền phát tin nhắn gửi cho chị Tô quen biết với Tống Thuần Dương, nói thân thể của mình đặc biệt khó chịu, hình như phát sốt, xin cô đến xem giúp.
Cuối cùng, cậu cất điện thoại di động vào, vỗ vỗ lên ngực, cười híp mắt nói: “Nghe thấy lời của cậu ấy chưa? Tiếp theo tất cả là do cậu quyết định đấy.”
Hề Lâu rốt cục cũng xem như phát hiện chuyện này không được bình thường: “…Hey, cậu có ý gì đó?”
Trì Tiểu Trì: “Hì hì hì.”
Hề Lâu bị Trì Tiểu Trì cười hì hì mà sởn cả da gà, dự cảm không ổn càng ngày càng tăng: “Này! Trì Tiểu Trì!”
Nhưng không còn ai đáp lại anh.
Thân thể của Tống Thuần Dương mệm oặt nằm trên ghế sô pha dài, hô hấp dần dần dồn dập.
Không lâu lắm, cửa phòng nghỉ liền bị mở ra từ bên ngoài.
Một bàn tay mềm mại đặt lên trán của cậu, lại lập tức hoảng sợ mà rút đi.
“Ui trời, sao lại nóng như vậy!” Chị Tô hoảng sợ nói, “Thuần Dương? Thuần Dương! Em chờ một chút, để chị đi gọi bác sĩ Mã ghé xem cho em.”
Tống Thuần Dương hơi hé mắt, đôi mắt như hai viên ngọc mệt mỏi chớp chớp, cố hết sức nói: “Cám ơn chị.”
Chị Tô sờ tóc của Tống Thuần Dương: “Cám ơn cái gì mà cám ơn, đừng khách khí với chị.”
Rất nhanh, chị Tô chạy ra ngoài như một cơn gió.
Tống Thuần Dương nghiêng mặt, nhẹ giọng nhìn vào hư không mà nói: “Cám ơn.”
Cậu cũng không biết người tên Trì Tiểu Trì kia có thể nghe được lời cám ơn của mình hay không, nhưng ngoại trừ tiếng cám ơn này thì anh ấy không cần báo đáp.
Cách vài tầng ký túc xá, Cam Úc đang cúi đầu dùng bút mực vẽ tranh chân dung của Trì Tiểu Trì liền bất chợt dừng tay, khóe miệng tràn ra một nụ cười nhàn nhạt.
Rốt cục cũng chờ được.
Cuối cùng có thể trò chuyện bình thường với cậu ấy.
Trong khoảnh khắc, phòng làm việc và ‘Cam Úc’ ngồi trong đó hoàn toàn biến mất.
Vị trí văn phòng trước kia biến thành một vách tường đặc ruột.
Mà những người lui tới cũng không hề lưu ý có sự thay đổi đột ngột này, dường như nơi đây vốn nên là một bức tường như thế.
Cùng lúc đó, tại “Trong Khoảnh Khắc”, thông tin của Trì Tiểu Trì truyền đến trước màn hình của Chủ thần.
Số hiệu ký chủ: 1198
Họ tên ký chủ: Trì Tiểu Trì
Độ khó thế giới: Cấp S
Mức độ hoàn thành: 100
Đánh giá trạng thái ký chủ: Các cơ năng ổn định, có thể truyền tống bất cứ lúc nào.
Tổng trị giá nhiễu loạn đạt được: 0 (Thấp hơn trị giá bình quân 5201)
Sở dĩ trị giá nhiễu loạn là 0 vì Tống Thuần Dương và Chủ thần từng ký khế ước, hết thảy năng lượng tiêu cực mà cậu sinh ra trong thế giới nhiệm vụ và thế giới hiện thực, bao gồm cả trị giá nhiễu loạn đều bị Chủ thần ở thế giới bên kia hấp thu trước.
Nhìn dữ liệu trên màn hình, Chủ thần lâm vào sự trầm mặc lâu dài.
Trí tuệ nhân tạo thử dò xét: “Ngài có khỏe không?”
Một cây đuốc hừng hực thiêu đốt trong lòng, đem giọng của ông ta thiêu đến khàn cả ra: “Lúc trước rốt cục Trì Tiểu Trì làm sao lại được chọn vào hệ thống? Công tác sàng lọc thế nào?!”
Ông nhớ rõ ràng vì bảo đảm lấy được càng nhiều năng lượng căn nguyên hợp lệ nên các ký chủ mà mình nhằm vào được được sàng lọc theo một danh sách tiêu chuẩn hoàn mỹ.
Danh sách tiêu chuẩn này bách phát bách trúng, tại sao đến phiên Trì Tiểu Trì thì lại không có tác dụng?
Chẳng lẽ hệ thống sàng lọc xảy ra vấn đề?
Trí tuệ nhân tạo đem ra toàn bộ tư liệu của Trì Tiểu Trì, đương nhiên cũng bao gồm báo cáo xét duyệt ban đầu do hệ thống đệ trình.
Nó dùng giọng nói máy móc vững vàng mà đọc: “Tiêu chuẩn sàng lọc mà ngài định ra cho ký chủ là như thế này.”
“Thứ nhất, khi còn sống có chấp niệm mạnh mẽ, không cam lòng mà chết.”
“Thứ hai, đã từng có tiền sử tự sát bất thành hoặc suy nhược tinh thần, bệnh trầm cảm.”
“Thứ ba, là đồng tính luyến ái, thuộc bên phía thụ, có ý định che giấu xu hướng tìиɧ ɖu͙©, tốt nhất chưa từng trải qua yêu đương.”
“Thứ tư, quan hệ cha mẹ bất hòa.”
“Thứ năm, không có quan hệ bạn bè đạt đến cấp bậc thân mật.”
“Thứ sáu, sống một mình, sinh hoạt hằng ngày chỉ trong phạm vi nhỏ hẹp, ít giao lưu cùng người ngoài.”
“Thứ bảy, từng mất đi thứ quan trọng.”
“Dựa theo quy định, ngoại trừ điều kiện đầu tiên là bắt buộc, chỉ cần đạt đủ ba điều kiện trở lên thì mới có tư cách trở thành ký chủ.”
Trí tuệ nhân tạo dừng một chút rồi nói: “…Nhưng theo tư liệu thể hiện, Trì Tiểu Trì đều thỏa mãn tất cả những điều kiện trên.”
Lúc này Chủ thần thật sự rất kinh ngạc.
Làm sao có thể?
Những tiêu chuẩn này đều do ông tỉ mỉ định ra, bảo đảm sàng lọc những phế vật không có chủ kiến, thiếu thốn tình yêu, vừa yếu đuối lại nhát gan.
Chỉ có người như vậy khi chấp hành nhiệm vụ sẽ không biết được vị trí của mình, lạc lối trong sự dịu dàng không thuộc về mình, bị người dụ dỗ vài ba câu thì sẽ ngoan ngoãn đi theo.
Nếu như Trì Tiểu Trì thỏa mãn tất cả điều kiện thì tại sao cậu ấy lại thành dáng vẻ như hiện tại?
Mặc kệ Chủ thần suy đoán thế nào, khế ước có hiệu lực, không có cách nào thay đổi.
Thầy phong thủy trẻ tuổi Tống Thuần Dương rất cảm kích Trì
Tiểu Trì, thậm chí còn dự định đi vào miếu cầu bài vị trường sinh, cầu khẩn Trì Tiểu Trì ở một thế giới nào đó có thể an bình hạnh phúc cả đời.
Ngược lại, Hề Lâu chỉ muốn bóp chết Trì Tiểu Trì.
Dù đã biết rõ thời gian qua Tống Thuần Dương vẫn luôn ở trong cơ thể, nhưng Hề Lâu vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi Tống Thuần Dương sau cơn sốt cao đã tỉnh lại: “…Em nghe thấy lời của tôi sao?”
Tống Thuần Dương kéo chăn che nửa khuôn mặt, cười một cách ngốc nghếch: “Nghe được. Hì hì, anh thích em phải không?”
Hề Lâu tối sầm mặt, trong đầu đều là: Trì Tiểu Trì, cmn cậu đừng có bỏ chạy.
Thấy Hề Lâu không nói gì, Tống Thuần Dương gọi anh: “Lâu Lâu.”
Hề Lâu đỏ mặt tới mang tai, cố gắng giữ bình tĩnh: “…Sao?”
Tống Thuần Dương nhỏ giọng nói: “Kỳ thật em đã sớm biết anh thích em từ lâu rồi.”
…Cậu đã nhớ lại toàn bộ ký ức khi mình vừa mới chết.
Trong bóng tối hắc ám kia, Hề Lâu là ánh sáng duy nhất của cậu, ấm áp, kéo dài, vĩnh viễn không thay đổi.
Hề Lâu không chịu rời đi, chỉ muốn ở lại bên cạnh cậu, vô cùng đẹp trai.
Về phần Hề Lâu, anh cảm thấy chính mình bây giờ có thể biểu diễn tuyệt kỹ dân gian, tự thiêu tại chỗ, lập tức giả chết.
Tống Thuần Dương là người chưa từng sợ bị lạnh nhạt, không ngừng cười đùa trò chuyện với Hề Lâu.
Từng chết một lần, nhưng vẫn không làm cho tính tình của cậu thay đổi.
Phẫn nộ, bi ai, thù hận của cậu đều tan thành mây khói theo cái chết của Viên Bản Thiện, không nên giữ lại để dằn vặt chính mình, huống chi cậu đã có cuộc sống an ổn một lần nữa, còn có Hề Lâu bên cạnh.
Cậu muốn vứt bỏ toàn bộ dĩ vãng âm u, chỉ để lại những điều tốt nhất cho người đáng giá.