Chu Phong chặn Giang Ngôn lại, nhưng ngay lập tức bị anh tóm cổ áo ấn vào tường. Anh dùng lực quá mạnh, khiến Chu Phong không thở nổi, cau mày lật tay anh ra, rồi lại bị khống chế tức thì.
Đúng là thanh niên, sức lực kinh hồn, Chu Phong cảm thán.
Nếu không phải còn nhớ ông là thầy, có lẽ anh sẽ lấy súng ra dí vào trán ông cũng nên.
“Bỏ tay ra! Có phải lại muốn bị đình chỉ tạm thời không?”
“Anh ta là ai?”, hai mắt Giang Ngôn đỏ ngầu, anh gằn giọng quát, “Thầy nói cho em biết, rốt cuộc anh ta là ai!”
Hồi trước cảnh sát đã tìm được thi thể, diện mạo hoàn toàn bị hủy hoại, nhưng sau khi pháp y giám định thì đúng là Giang Nghi.
Nhưng người vừa rồi ở quán cà phê là ai?
Gương mặt và giọng nói của một người có thể thay đổi, nhưng dáng người thì tuyệt đối không.
Vốn dĩ Giang Ngôn nhận nhiệm vụ giám sát ở bến tàu, nhưng đúng lúc có biến động nên mới theo Chu Phong đến quán cà phê. Chu Phong dám để cho anh nhìn thấy, nghĩa là đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chuyện sớm hay muộn mà thôi. Coi như tặng cho anh một món quà mừng năm mới.
Bầu trời âm u, đến tối hẳn là sẽ có tuyết, Chu Phong chỉ nói một câu: “Cứ đi theo phương hướng mà cậu nghĩ là đúng đi, cho dù không có ánh sáng.”
Giang Ngôn nhìn chằm chằm vào con ngõ nhỏ nơi người đàn ông áo đen khuất bóng, mồ hôi lạnh lăn dài xuống khỏi trán.
Chu Phong xoa cánh tay, tập tễnh đi ra ngoài, “Mẹ kiếp, sao mà đau thế, không phải là bị gãy xương rồi đấy chứ, thằng nhóc thối này…”
Nhiệm vụ thất bại, hai tấn thuốc phiện kia không được giao ra, trong khoang chứa hàng toàn là hải sản, chỉ bắt được Quý Thu Trì, nhưng trong nội dung nghe trộm cũng chỉ có mấy câu đối thoại đơn giản, không nói lên được điều gì cả.
Triển Thiên Hùng có được tin báo, nhưng lại không ngăn cản Quý Thu Trì đi liên hệ trước, rõ ràng là có ý để cô làm tốt thí.
Sau khi được đưa về cục cảnh sát, Quý Thu Trì vẫn giữ yên lặng, đến sẩm tối, cô dần trở nên nóng giận, thậm chí còn có hành vi tự làm tổn thương mình.
Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn đã gặp nhiều trường hợp như vậy rồi, vừa nhìn đã biết là lên cơn nghiện.
Qua màn hình theo dõi, Giang Ngôn nhìn thấy cô tóm tóc đập đầu vào bàn, nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng anh vẫn đá văng ghế tựa rồi đi vào phòng thẩm vấn.
“Đội trưởng Giang…”
“Các cậu ra ngoài trước đi.”
Hai người nhìn nhau, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhân tiện đóng cửa lại.
Giang Ngôn mở còng tay cho Quý Thu Trì, vặn nắp chai nước khoáng rồi nắm cằm đổ vào miệng cho cô. Quý Thu Trì tạm xem như tỉnh táo, dựa vào ghế há miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệch như không còn giọt máu nào.
Giang Ngôn nhíu mày, cầm lấy tay Quý Thu Trì, dùng răng xé một miếng băng cá nhân dán cho cô.
“Đã bao lâu rồi?”
Quý Thu Trì tóm tóc, không nhìn anh, “… Chưa lâu, tôi chỉ áp lực quá, lại tò mò không biết thứ đó có gì hay ho mà có thể khiến cho bao nhiêu người không thiết mạng sống, thế nên mới thử vài lần.”
“Bỏ đi.”, Giang Ngôn nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt đến mức gân xanh hằn rõ lên, “Còn nữa, rời khỏi Triển Thiên Hùng đi.”
Quý Thu Trì cười ngây ngốc, “Rời lão ta thì không có tiền, không có tiền thì sống thế nào được…”
“Cậu cần bao nhiêu?”
“Ai lại chê nhiều tiền chứ. Sao, cậu cho tôi, không sợ Hạnh Tử giận à?”
“Cô ấy sẽ không giận.”
Mấy chữ này, Giang Ngôn nói ra không chút do dự. Ánh mắt Quý Thu Trì thoáng hiện vẻ hoảng hốt, dường như xuyên qua anh có thể thấy được một người khác.
Tốt thật đấy.
“Giang Ngôn, đừng quan tâm đến tôi, tôi cũng có người và việc mà bản thân muốn bảo vệ, ngày trước còn cảm thấy khổ sở, cứ nghĩ hôm sau sẽ từ bỏ, nhưng hiện giờ hình như tất cả đều đáng giá.”
…
Cục cảnh sát thành phố Hải không có ai thương vong là tin tức Lâm Húc Đông mang về. Sợi dây căng chặt trong đầu Lâm Hạnh Tử suốt một ngày một đêm rốt cuộc cũng được buông lỏng.
Cuộc họp thường niên của công ty kết thúc khá muộn, sau đó Lý Nghiêu cùng cô về nhà họ Lâm đón Tết. Nửa đường, Lý Thanh gọi điện đến, nói Giang Ngôn vẫn còn ở cục cảnh sát, bảo họ tới đón anh cùng về nhà.
Xe đỗ ở phía trước cục cảnh sát hơn hai mươi phút, cho dù đã mở hệ thống sưởi nhưng vẫn rét căm căm, Lý Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi.
“Gọi điện đi.”
“Chờ một lúc nữa, chắc anh ấy còn đang bận, mẹ cháu vẫn đang hầm canh, ăn cơm sớm quá lại hại dạ dày. Cậu lạnh không?”
“Cậu không lạnh.”, Lý Nghiêu chỉ lo lắng cho Lâm Hạnh Tử, sợ cô bị cảm.
Sau khi kết thúc cuộc họp, cô lên thẳng xe, chưa kịp thay lễ phục, đã khoác áo lông nhưng vẫn lộ chân.
“Không lạnh sao không đưa áo khoác cho cháu mặc! Cháu lạnh.”
Lý Nghiêu: “…”
Lâm Tang gửi clip quay con gái của Lâm Kha đến, tuy Lâm Hạnh Tử không thích trẻ con cho lắm, nhưng vẫn cảm thấy con bé vừa đáng yêu lại vừa xinh xắn.
“Ra rồi.”, Lý Nghiêu không đeo kính, nhìn xa không rõ lắm, “Hạnh Tử, Giang Ngôn kia phải không?”
Anh ta còn chưa dứt lời, Lâm Hạnh Tử đã quẳng di động rồi xuống xe, “Anh ấy đấy.”
Từ cục cảnh sát đi ra, cả thể xác và tinh thần Giang Ngôn đều kiệt quệ, lúc xuống thang, ánh mắt anh bắt gặp một bóng dáng, khiến anh phải dừng bước.
Cô đứng dưới ánh đèn đường, trong làn tuyết tung bay múa lượn, cả người cô như đang tỏa sáng.
Trên thế giới này, vẫn còn có người vĩnh viễn giữ được sự thuần khiết từ thuở ban đầu như vậy.
Giang Ngôn cứ như vậy mà ngắm cô từ xa, mọi mệt mỏi và nhức nhối đều tan biến trong im lặng. Anh không biết cái gì là đúng, nhưng anh nguyện ý đi về nơi có ánh sáng.
Lâm Hạnh Tử tháo vòng cổ xuống, gỡ chiếc nhẫn ra, đeo lại vào tay anh, xoay xoay mấy cái, hơi rộng rồi, “Anh gầy đi rồi, nhẫn cũng rộng này.”
Anh nhếch môi cười, tiến nửa bước, ôm cô vào lòng, “Chỗ không nên gầy sẽ không gầy.”
Lâm Hạnh Tử, “…”
Trong lòng anh quá đỗi ấm áp, cô không kiềm chế được bèn nép vào sát anh hơn.
Lúc Lâm Hạnh Tử ngẩng đầu lên khỏi l*иg ngực anh, vừa hay Giang Ngôn cúi đầu, một bông tuyết đậu trên chóp mũi cô, tan thành bọt nước, anh liền dịu dàng hôn lên.
“Cậu đang ngồi trên xe nhìn kìa.”
Giang Ngôn, “…”