Lúc tiểu hài tử vừa ho len lờ này, Đại Nha lập tức đề phòng ngăn ở phía trước, nếu bọn họ muốn động thủ, nàng cũng có thể đánh ngã bọn họ trước.
Lão nhân râu ria xồm xoàm còn đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt đã trải qua phong sương hai tay run rẩy nhìn Lục Vân Khai, kích động nói: “Ngươi… ngươi là nhi tử Tống lão ca?”
“…” Lục Vân Khai lắc đầu: “Không phải.”
Lão nhân thất vọng nhìn nhìn mấy người, lại nhìn phần ộ được thanh lý một chút: “Vậy các ngươi là…thân thích tẩu tử bên kia? Không có khả năng a, Lưu lão bà tử bên kia đó đã sớm bất hòa với bên này.”
Nhìn ngữ khí người này nói chuyện, quan hệ với gia gia hình như còn rất tốt, Tống Tân Đồng do dự một chút hỏi: “Các ngươi là?”
Lão nhân thở dài một hơi không nói chuyện, tiểu hài bên cạnh tranh nói: “Gia gia ta cùng Tống gia gia trước đây quan hệ tốt, hằng năm chúng ta đều tới đốt vàng mã cho ông ấy.”
Thì ra là bọn họ đốt a, Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ đến bọ hẳn là không phải cùng một giuộc với mấy thôn dân mắng gia gia với cha bọn họ.
Cặp song sinh đáy lòng thuần khiết, có thể cảm giác được là đối phương đích xác quan hệ tốt với gia gia, Tiểu Bảo chạy đến nói: “Thì ra là gia gia ngươi đốt tiền giấy cho gia gia nãi nãi chúng ta, cảm ơn gia gia, cảm ơn hai vị đại thúc.”
Lão nhân sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng được, tay run run rẩy rẩy chỉ vào cặp song sinh nói: “Các ngươi là… là tôn tử Tống lão ca?”
Cặp song sinh không biết Tống lão ca là ai, trăm miệng một lời nói: “Chúng ta không phải tôn tử Tống lão ca, chúng ta là tôn tử của gia gia.”
Lão nhân bị lời bọn họ chỉnh cho bối rối, rốt cuộc vẫn là có phải hay không a?
Tống Tân Đồng không khỏi buồn cười, tiến lên giải thích với cặp song sinh: “Gia gia chúng ta chính là Tống lão ca vị gia gia này nói.” Nói xong lại áy náy nới với lão nhân bọn họ: “Lão nhân gia ngài họ gì?”
Lão nhân lúc này mới nghe hiểu, thì ra mấy người thật là tôn tử Tống lão ca, bọn họ tìm trở về, càng nghĩ càng kích động, kích động nước mắt ào ào chảy ra, phóng sinh khóc ròng nói: “Tống lão ca, hiện tại được rồi, tôn tử các ngươi đều tìm về, ta lại cũng không cần lo lắng không có ai đốt vàng mã cho các ngươi, hiện tại được rồi, các ngươi hiện tại cũng an tâm…”
Đại nhi tử lão nhân đỡ ông, nhị nhi tử thì ngượng ngùng nói với Tống Tân Đồng các nàng: “Chúng ta họ Chu, lúc trước khi Tống đại thúc qua đời, cha ta ở bên ngoài làm công, chờ khi về nhà mới biết Tống đại thúc không còn, con trai duy nhất của Tống đại thúc cũng bị người làm công bên ngoài ôm đi, chúng ta cũng không biết đi đâu tìm, mấy năm nay cứ gặp được người nơi khác liền hỏi có một người gọi Tống Đại Trụ hay không, nhưng đều không ai biết.”
Thì ra là như vậy, không nghĩ đến còn có người có tình nghĩ như vậy, thực sự là khó có được.
Chu nhị thấy lão cha còn có hòa hoãn được, sau đó nói: “Mấy vị trước tới trong nhà chúng ta ngồi một chút đi, mấy năm nay cha ta cũng vẫn nhớ các ngươi, hiện tại các ngươi có thể trở về, hắn thực sự quá vui mừng.”
“Được.” Tống Tân Đồng cũng muốn biết nhiều chuyện về gia gia hơn, tức thì cũng không có cự tuyệt, dẫn cả nhà qua đó.
Hạnh Hoa thôn có trên dưới một trăm hộ, nhân khẩu hơn một nghìn người, cũng là cái thôn lớn. Chu gia cũng là tá điền, trong nhà điều kiện bình thường, nhưng cũng không tính quá kém, một nhà mười miệng ăn, chen chúc phòng gạch mộc tại giờ ngọ.
Tới nhà rồi, hai nhi tử Chu gia liền lại đi xuống ruộng làm việc, chỉ để lại Chu đại gia cùng Chu đại nương ở nhà nói chuyện với Tống Tân Đồng bọn họ, Chu đại nương đun nước trà cho các nàng xong liền vụиɠ ŧяộʍ chạy về phòng cầm một chút tiền đồng để nhị tôn nữ cùng tam tôn tử đi đầu thôn mua một chút thịt về.
Nhưng cái này tống Tân Đồng bọn họ cũng không biết, các nàng đang ở dưới cây táo trong sân nghe Chu đại gia nói chuyện về gia gia với nãi nãi.
Gia gia vốn tên gọi là Tống Hòa, là đứa trẻ lão thợ săn nhặt về, bởi vì lão thợ săn không cùng ai lui tới cho nên gia gia cũng không quan hệ thân thiết lắm với người trong thôn, sau đó bởi vì gia gia vô ý giúp Chu đại gia, Chu đại gia chủ động thân thiết cùng gia gia, cuối cùng hai người dần thân cận lên.
Lão thợ săn qua đời lúc gia gia 15 tuổi, gia gia vẫn ở một mình, sau đó không biết thế nào nhìn trúng nãi nãi ở Lưu gia thôn, sau đó tới cửa cầu thân, sau khi thành thân cảm tình rất tốt, chẳng sợ hai năm trước đó nãi nãi vẫn không mang bầu, gia gia cũng không có đối xử không dễ chịu với bà.
Năm ấy mùa màng không tốt, gặp nạn châu chấu, lượng thực dưới ruộng cũng không thu được, thôn dân đỏ mắt nhà gia gia còn có thể ăn no, bắt gia gia dẫn bọn hắn lên níu đi săn, gia gia vốn không muốn đi, nhưng bị thôn trưởng bọn họ buộc không có cách nào, chỉ có thể mang theo mọi người đi.
Kết quả đυ.ng phải chuyện, vốn gia gia không phải chết, nhưng những thúc thôn dân kia quá sợ, luôn thét chói tai chạy loạn, gia gia vốn né tránh lại quay về cứu người mới bị sói cắn phải.
Nãi nãi lúc trước giận đến phát động, thế nhưng sau khi sinh ha đứa trẻ liền không còn thở, lúc đó mấy nam nhân trong thôn giúp đỡ chôn gia gia cùng nãi nãi sau cũng liền đi, rất sợ dính phải xui. Bọn họ trở lại thì cũng thôi, còn khắp nới truyền bá lời đồn, nói là bởi vì mệnh cha quá cứng, đem hai người Tống Hòa khắc chết. (Đây là lũ khốn nạn nhất)
Bà nương thấy đứa nho đáng thương, ôm trở về nhà, kết quả ngày hôm sau lại bị đuổi về, đơn giản là vì mấy lời đồn mệnh cứng khắc thân kia.
Chu đại gia cảm khái nhìn Tống Tân Đồng và cặp song sinh: “Thực sự là thế sự khó liệu, không nghĩ đến các ngươi cũng lớn như vậy, cha các ngươi đâu?”
Tống Tân Đông nhẹ đáp lời: “Cha hai năm trước đi rồi.”
“Cái gì?” Chu đại gia ngạc nhiên nhìn Tống Tân Đồng, “Này… này lại là chuyện gì xảy ra?”
Tống Tân Đồng nói: “Ba năm trước đây cha trượt chân, sau đó lại chịu rất lâu, liền không còn… hai năm trước trong nhà không có tiền, cho nên…”
Thì ra là như vậy, hắn liền nói quần áo các nàng ăn mặc không giống như là bộ dáng không có tiền, thì ra là chuyện hai năm trước, Chu đại gia hít một hơi thuốc lá, sau đó nói: “Cũng may các ngươi tìm tới xem như là trọn nguyện lòng ta.”
Tống Tân Đồng một tiếng: “Mấy năm nay cảm ơn Chu đại gia giúp chúng ta đốt vàng mã cho gia gia chúng ta, nếu không phải các ngươi, gia gia bọn họ ở dưới đó cũng sợ là trôi qua không tốt.”
“Này có gì, mấy năm trước Tống lão ca đã giúp ta không ít việc.” Chu đại gia nhìn nhìn Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai, đáy lòng cảm thán, tôn nữ Tống lão ca đều xuất giá, tôn nữ tế lớn lên… nói không dễ nhìn thì lại coi được, nói coi được nhưng vết sẹo kia lại quá khó coi.
Tống Tân Đồng thấy tầm mắt hắn rơi vào trên mặt Lục Vân Khai, quay đầu lại liếc mắt nhìn tú tài tướng công nhà mình, đẹp, người khác không biết cái tốt của chàng.
Lục Vân Khai đã sớm quen người khác quan sát, đáy lòng sớm đã không thể phá vỡ, vươn tay nắm tay Tống Tân Đồng, cười cười không nói gì.
Tống Tân Đồng dưới tay áo nắm tay hắn, đợi hạ lại hỏi: “Chu gia gia, ngươi có biết chung quanh đây có thợ đá hay không, người chuyên làm việc tu sửa phần mộ này nọ đó?”