Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 235: Xưởng gặp chuyện không may rồi

Vào đêm.

“Sao không nghe thấy tiếng ếch kêu nhỉ?” Tống Tân Đồng mặc bộ áo ngủ lộ cánh tay lộ đùi, nằm ở trên giường, hai chân một trên một dưới đong đưa.

“Chắc là có người bắt ếch.” Lục Vân Khai nhìn động tác của Tống Tân Đồng, thần sắc hơi u ám: “Vì sao phải làm như vậy?”

“Ốm chân.” Tống Tân Đồng vỗ vỗ bắp đùi mình, “Gần đây ngồi lâu, đùi thô.”

“Không thô.” Lục Vân Khai đè đôi chân Tống Tân Đồng xuống, lại lấy chăn mỏng đắp lại, “Đừng lộn xộn, cẩn thận cảm lạnh.”

Tống Tân Đồng hé miệng cười, rõ ràng là chân trắng của nàng đỏ mắt, còn nói cái gì cảm lạnh, thực sự là Lục tú tài khẩu thị tâm phi, hôm nay ở bên ngoài mệt mỏi một ngày, câu dẫn hắn cũng không tốt lắm, vẫn là che khuất đi, miễn cho hắn không thể an tâm ngủ.

Lục Vân Khai kéo màn lại, ngừa muỗi vào trong màn.

Tống Tân Đồng chờ hắn nằm xuống rồi, sau đó đem sự tình hôm nay nói cho hắn nghe: “Cũng không biết có thể bắt được người nọ hay không.”

Sau khi Lục Vân Khai nghe xong nhàn nhạt nói: “Quản sự trên bến tàu sẽ không tìm trên phạm vi lớn, chỉ cần những người đó không xuất hiện lại trên bến tàu thì sẽ không lại quản nhiều.”

Tống Tân Đồng khẽ nhíu mày: “Sao có thể như vậy?”

“Bến tàu vốn là chỗ vàng thau lẫn lộn, quản sự bến tàu cũng chỉ phụ trách thông tri thời gian đội thuyền tới, với thu tiền thuê cùng với tiền đậu tàu thôi, trừ bọn họ ra còn có các công nhân dỡ hàng khác cùng với các thuyền thương khác, những người này đều là mỗi người thành một nhóm nhỏ, mạng lưới quan hệ hỗn tạp.” Lục Vân Khai giải thích: “Quản sự bến tàu thế nhưng nói là nhìn ở quan hệ của Giang Minh Chiêu với chúng ta mới nói câu đó sao?”

Tống Tân Đồng gật đầu, lời Lục Vân Khai nói đến trắng ra, đương nhiên là nàng hiểu.

“Vậy còn không bằng báo quan.” Tống Tân Đồng bĩu môi.

“Tên quan huyện kia là dạng gì nàng cũng không phải không rõ, trừ phi Tạ thẩm nguyện ý dùng số bạc lớn, nếu không bọn họ cũng sẽ không đi động những thứ du côn lưu manh lập bang kết phái kia.” Lục Vân Khai đưa tay vuốt tóc Tống Tân Đồng: “Tạ thẩm lần này chỉ có thể chịu thiệt.”

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, nhưng đáy lòng rõ ràng minh bạch nước ở đây sâu bao nhiêu, loại cảm giác vô lực vì không quyền không thế cũng chỉ có thể bị ức hϊếp dưới đáy lòng này làm nàng cực kỳ không thoải mái, cho dù có bạc, những vẫn là phải đi lấy lòng người quyền thế.

Triều đại nào cũng như nhau, địa phương nào cũng như nhau.

Hơn nữa triều Đại Chu sĩ nông công thương, thương xếp hạng chót nhất, có đôi khi người theo thương ở cấp thấp nhất còn không trôi qua tiêu sái được như nông dân áo cơm vừa vặn.

“Chỉ có thể như vậy sao?” Tống Tân Đồng nhíu mày.

“Nếu Giang Minh Chiêu nguyện ý nói một câu thì trái lại có thể, nhưng hắn và Tạ thẩm các bà không có bất cứ quan hệ nào, bọn họ dựa vào cái gì sẽ giúp?” Lục Vân Khai nói thẳng: “Ta biết trong lòng nàng không thoải mái, nhưng hiện thực như vậy, người không quyền không thế chỉ có thể ngước nhìn người ở chỗ cao.”

“Ân, ta biết.” Tống Tân Đồng thở dài một hơi: “Thật hi vọng sẽ có một ngày, ta cũng có thể trở thành người có quyền thế.”

“Nếu ta có tiền giống Giang công tử bên kia, có phải cũng có thể hay không?”

“Ân, có lẽ là có thể.” Lục Vân Khai chưa nói chống sau lưng Giang Minh Chiêu chính là một đại quan vô cùng lợi hại, chỉ là bình tĩnh nhìn Tống Tân Đồng, đáy lòng hứa hẹn: Sẽ có một ngày, ta muốn vì Tân Đồng nàng kiếm về một cáo mệnh phu nhân.

Tống Tân Đồng mấp máy môi, sau đó nói ra hào ngôn chí khí dưới đáy lòng: “Vậy ta muốn mở nhiều chi nhánh, sau này kiếm nhiều bạc, làm thổ hào ngàn khoảnh (100.000 mẫu) ruộng tốt.” Nói xong lại nhìn Lục Vân Khai: “Sau này chàng cứ việc đọc sách khoa khảo, ta sẽ ở sau lưng ủng hộ chàng.”

“Ân, vậy đa tạ nương tử.” Lục Vân Khai lập tức cười, như gió xuân thổi qua đáy lòng Tống Tân Đồng, làm đáy lòng nàng nhảy bang bang: “Chàng sau này cũng không được cười như vậy với nữ tử khác.”

Lục Vân Khai không hiểu, “Ân?”

“Qúa đẹp, nếu chàng cười với người khác, người khác nhìn trúng chàng làm sao? Đến lúc đó ta mang thai đều quá bận không qua nổi, đâu có thời gian đấu võ đài với tiểu tam tiểu tứ khác?” Tống Tân Đồng nói xong hôn nhanh lên môi Lục Vân Khai một cái: “Chàng nhớ kỹ?”

Lục Vân Khai cười đồng ý: “Nương tử, vi phu nhớ kỹ.”

“Nhớ kỹ là được.” Tống Tân Đồng lại hôn hắn một chút, lúc tính đẩy ra, mới chớp mắt liền bị Lục Vân Khai xoay người lên khống chế dưới thân, cúi đầu hôn đôi môi ửng đỏ ướŧ áŧ, ngọt thanh mà mỹ vị.

Nắng sớm hơi lộ ra, Tống Tân Đồng ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe thấy ngoài sân có tiếng đập cửa bang bang, mở hai mắt nhập nhèm, nương ánh trăng nhìn Lục Vân Khai đang mặc quần áo đi ra ngoài.

“Ai đang gõ cửa?” Tống Tân Đồng ngái ngủ hỏi.

“Đánh thức nàng?” Lục Vân Khai quay người đi về bên giường, nhẹ nhàng sờ sờ hai má Tống Tân Đồng, “Ta đi xem, nàng tiếp tục ngủ đi.”

“Ân.” Tống Tân Đồng gật gật đầu, chờ Lục Vân Khai đi rồi liền lần nữa khép mắt, nhưng rốt cuộc cũng không ngủ lại được, lại thấy Lục Vân Khai vẫn chưa về, do dự một chút cũng đứng dậy xuống giường.

Khoác áo ngoài rồi liền đi ra ngoài cổng lớn, đi tới cạnh cổng viện phát hiện Lục Vân Khai đang nói chuyện với một người, lờ mờ thấy thân ảnh người nọ còn rất quen mắt.

Tống Tân Đồng lại đi tới cửa hai bước, lúc này mới phát hiện lại là Dương Thụ, “Sao giờ Dương đại thúc lại qua đây? Đại Bảo bọn họ sinh bệnh sao?”

Lúc này Lục Vân Khai mới chú ý tới Tống Tân Đồng đã đi đến phía sau hắn: “Sao lại đi ra? Mau trở về.”

Tống Tân Đồng không để ý đến hắn, nhìn về phía Dương Thụ: “Xảy ra chuyện gì, ngươi nói mau a!”

Dương Thụ có hơi do dự nhìn Lục Vân Khai: “Không có việc gì cô nương, chỉ là trong thị trấn…”

Tống Tân Đồng trầm mặt, quay đầu nhìn về phía Lục Vân Khai: “Chàng nói.”

“Không có việc gì.” Lục Vân Khai ôm eo Tống Tân Đồng, “Đêm lạnh, nàng mau trở về phòng một chút.”

“Ta nghe thấy bờ sông bên kia có tiếng người, có phải xưởng gặp chuyện không may gì không?” Tống Tân Đồng trầm giọng hỏi Lục Vân Khai: “Chàng nói hay không, không nói tự ta đi nhìn.”

Lục Vân Khai vội ngăn cản nàng, “Được rồi, ta nói với nàng là được.”

Tống Tân Đồng mấp máy môi, chờ hắn nói chuyện.

“Ta nói nàng cũng đừng gấp.” Lục Vân Khai dừng một chút: “Xưởng cháy, có điều đã dập lửa.”

Nghe hắn nói xong, Tống Tân Đồng lập tức nhăn mày lại một cục: “Đang yên lành sao có thể cháy?”

Dương Thụ nói: “Còn không biết, có lẽ là đèn dầu đốt.”

“Cả xưởng đều cháy?” Trái tim Tống Tân Đồng bỗng nhiên nhấc tới cổ hong, giọng lệch đi.

Dương Thụ vội vàng nói: “Không có, chỉ là nhà kho bị cháy một chút.”

“Vậy thì tốt.” Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, đầu óc cũng tỉnh táo không ít, “Vì sao nhà kho lại bị cháy chứ?”

“Đã tra rồi, chờ dọn sạch rồi liền có thể biết.” Dương Thụ dừng một chút nói: “Cũng may chỉ đốt một góc liền bị phát hiện, trừ 3000 cân miến dã dọn xong trong góc thì không có tổn thất gì.”

“Vậy các công nhân có bị thương hay không?” Tống Tân Đồng hỏi.

Dương Thụ nói: “Không có, công nhân dậy sớm làm cơm, phát hiện được đúng lúc, sau đó lại đi tìm vài hộ ở cửa thôn giúp, hiện tại người mấy nhà kia còn ở xưởng giúp đỡ quét tước.”

Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, còn may chỉ tổn thất ba bốn nghìn cân miến, may mắn người cũng không sao, “Trời cũng sắp sáng, ta qua đó xem.”