Mười lăm tháng mười một, hợp cưới gả.
Hôm nay Tạ Nghĩa thành thân, sân nhà Tạ gia sáng sớm đã náo nhiệt. Tống Tân Đồng dẫn hai cậu song sinh đã mặc quần áo mùa đông dày đi đến Tạ gia, dọc đường gặp được không ít khách tới cửa chúc mừng.
Hà Bạch Vân đứng ở cửa viện, hô to về phía Tống Tân Đồng: “Tân Đồng, mau vào, mau vào, tân nương sắp tới rồi.”
“Sao ngươi tới đây sớm vậy, ta còn tưởng rằng ta tới đây trước ngươi đấy chứ.” Tống Tân Đồng để cặp song sinh đi tìm Cẩu Đản Nhi bọn họ đi chơi rồi cùng Hà Bạch Vân tới chỗ Thu bà bà và Tạ Đại Ngưu bọn họ, “Bà bà thẩm, chúc mừng a.”
Nói rồi đưa một chiếc hộp gỗ tới, trong hộp đặt một bức tượng quan âm tống tử chạm ngọc.
Tạ thẩm và Thu bà bà đều cười híp mắt kéo tay nàng, “Tân Đồng ngươi đã đến rồi, đưa lễ làm gì.”
Tống Tân Đồng không tiếp lời này mà nói: “Cho Đại Bảo bọn họ rửa mặt chải đầu qua nên đã tới chậm, cũng không thể giúp gì được.”
“Ngươi đã đem Vương thị cho ta mượn để cầm muôi, đây là giúp đỡ lớn nhất.” Tạ thẩm kéo Tống Tân Đồng nói: “Bên ngoài lạnh lẽo lắm, Tân Đồng ngươi và Bạch Vân mau vào nhà ngồi, trong phòng ấm áp.”
“Vậy được, thẩm có gì cần liền nói với ta một tiếng.” Tống Tân Đồng cũng không ở bên ngoài đãi khách, dù sao từ sau khi nàng đuổi cổ bà mối ra khỏi nhà thì thanh danh nàng lại càng tệ, nếu ở trong sân đãi khách thì sẽ ảnh hưởng không tốt cho Tạ gia.
Cả tòa sân đều giăng đèn kết hoa vui sướиɠ.
Hai người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, ngồi dựa kế chậu than sưởi ấm.
Hà Bạch Vân hà một hơi nói: “Tân Đồng, Đào Hoa thôn chúng ta hằng năm đều lạnh hơn nhiều so với những thôn khác, cũng không biết năm nay có thể còn lạnh hơn so với năm ngoái không.”
Đào Hoa thôn vừa vào đông thì nhà nhà đều không ngừng củi lửa, lại bởi vì dựa vào núi gần, đốn củi cũng thuận tiện cho nên cũng không có bao nhiêu người bị đông chết.
“Vậy cũng không biết, có điều ta xem mấy ngày nay gió lạnh thổi quần quật hung hãn, sao lại không có tuyết rơi a?” Tống Tân Đồng nói.
“Đào Hoa thôn chúng ta cứ như vậy, ngươi cũng không phải không biết, có điều nãi nãi ta nói, hẳn là mấy ngày nay tuyết sẽ rơi, đến lúc đó sẽ không dễ ra cửa.” Hà Bạch Vân nhắc nhở Tống Tân Đồng, “Ngươi chuẩn bị nhiều lương thực một chút, đến khi đường vào thành bị phủ đầy tuyết thì vào thành sẽ bất tiện.”
“Biết rồi, đã chuẩn bị xong.” Tống Tân Đồng rũ rũ tay áo, mấy ngày trước đã để cho hàng lương thực đưa thức ăn có thể ăn được đến mùa xuân năm sau qua đây, còn mua không ít đồ dùng hằng ngày, tính toán làm mèo ngủ đông, tránh một mùa đông.
Hà Bạch Vân nhìn Tống Tân Đồng bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Tân Đồng, ta phát hiện ngươi trắng trở lại nhìn thật là xinh đẹp.”
Tống Tân Đồng sau khi được ăn mặc tử tế lại cao hơn không ít, hơn nữa ngực cũng chậm rãi phát dục to lên, mấu chốt nhất chính là trắng lên, cái gọi là ‘một trắng che trăm xấu’ chính là cái đạo lý này.
Có điều Tống Tân Đồng đích thực nhìn rất xinh đẹp, mắt hạnh sáng sủa, sống mũi nhỏ, sắc môi không tô mà đỏ, đẹp hơn Hà Bạch Vân không ít.
“Hoàn hảo, chủ yếu là trắng một chút cho nên ngươi cảm thấy ta đẹp.” Tống Tân Đồng khiêm tốn nói.
“Đúng là đẹp, nếu là bị mấy hậu sinh ấy nhìn thấy thì bà mối nhất định đạp phá cửa nhà ngươi.” Hà Bạch Vân sau khi bật thốt ra thì phát giác mình nói sai, dù sao trước đó bị các bà mối náo một trận như vậy thì nhàn ngôn toái ngữ càng dữ hơn, nàng nhắc tới cái này không phải là làm Tống Tân Đồng ngột ngạt sao?
Hà Bạch Vân chột dạ xin lỗi: “Tân Đồng, ta không phải cố ý…”
“Không sao.” Tống Tân Đồng nhìn một gốc hoa đào trong viện, “Ngươi và nhị biểu ca ngươi cũng đính hôn?”
“Định rồi.” Hà Bạch Vân ngượng ngùng cười.
“Vậy rất tốt, khi nào thành thân?” Tống Tân Đồng hỏi.
Hà Bạch Vân vô cùng ngượng ngùng nói: “Nương ta nói chờ năm sau lại nói, lớn hơn mấy tuổi sinh con tốt hơn.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Đừng xấu hổ a.”
“Chẳng qua lời này thẩm ấy nói đúng, sang năm ngươi mới mười lăm đấy, thân thể vẫn chưa nảy nở, đích thực là không thích hợp sinh con, tốt nhất là sau mười tám tuổi.”
“Vậy có thể quá muộn hay không?” Hà Bạch Vân kinh ngạc nói: “Trong thôn đều là mười lăm, mười sáu đã sinh.”
“Vậy tự ngươi xem xem.” Tống Tân Đồng cũng không nhất định để cho nàng phải mười tám tuổi mới sinh.
“Tân Đồng, sao ngươi biết nhiều như vậy?” Hà Bạch Vân hiếu kỳ hỏi.
Tống Tân Đồng cứng lại một chút, “Ta nghe Vương thẩm nói.”
Hà Bạch Vân nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng rồi không hỏi nhiều nữa, ngược lại nhìn về chỗ khác: “Tân Đồng, Tống Thanh Tú kia còn không xấu hổ mà tới cửa?”
Tống Tân Đồng nghi hoặc ừ một tiếng.
“Tân Đồng ngươi không biết à? Lúc trước náo lên rất lợi hại, nương Tống Thanh Tú vụиɠ ŧяộʍ bị Quách gia thẩm bắt được.” Vẻ mặt Hà Bạch Vân bát quái nói: “Náo lên rất lợi hại.”
Tống Tân Đồng giống như vô ý hỏi: “Thực sự vụиɠ ŧяộʍ sao?”
“Vậy không biết được, nghe nam nhân Quách gia thẩm nói hắn say rượu ngủ ở ven đường, đâu biết được tại sao cái yếm ở trong quần hắn đâu.” Hà Bạch Vân nói rồi lại không nhịn được cười cười, “Hiện tại không có người nói được rõ ràng mọi chuyện là thế nào, trở thành một vụ án oan.”
“Gần đây các nàng đều trốn trong nhà không dám ra đâu, trái lại hiện giờ dám ra đây.”
Tống Tân Đồng cười cười, không nói gì, chỉ là nhìn lướt qua Tống Thanh Tú như nhìn người lạ, sau đó thu hồi tầm mắt, “Canh giờ không sai biệt lắm rồi, tân nương hẳn là sắp tới đi, chúng ta đi xem một cái đi.”
“Được, ta đang muốn nói đây.” Hà Bạch Vân kéo Tống Tân Đồng song song đi ra ngoài sân.
Tống Thanh Tú đứng trong góc nhỏ oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, hai tay dùng sức vặn khăn tay, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Chờ ta ca ca ta đỗ tú tài, ta gả làm phu nhân nhà người có tiền, nhất định cho các ngươi đẹp mặt!
Tống Tân Đồng không biết Tống Thanh Tú hô hào chí khí nói cái gì, đây là lần đầu nàng thấy đoàn nghi trượng thành thân cổ đại đâu, tiếng thổi kèn tấu nhạc tăng lên đầy vui mừng, phía sau kiệu hoa còn có không ít người theo đưa đồ cưới đâu, phía trước là Tạ Nghĩa mặc hỉ phục màu đỏ, vẻ mặt đầy vui mừng ngồi trên lưng đại hắc mượn tới, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn tân nương trong kiệu hoa.
“Ôi, ngươi xem Đại Nghĩa cười đến vui vẻ kìa.”
“Cũng không phải, tân nương tử khẳng định rất đẹp.”
“Còn có kỵ mã đâu, thực sự là uy phong.”
“Cũng không phải…”
Đội ngũ đón dâu đến gần, Tạ đại thúc bên này lập tức cho người đốt pháo, qua tiếng khóc đinh tai nhức óc, đưa tân nương tử nghênh vào nhà chính, sau khi bái thiên địa thì liền đưa người vào phòng tân hôn.
Cả đám người cũng theo vào phòng tân hôn náo động phòng.
Tống Tân Đồng không đi náo động phòng, bình thường loại tình huống này cô nương chưa xuất giá không đi mới tốt.
Vừa lúc tiệc mừng phía trước cũng bắt đầu, Tống Tân Đồng mang theo cặp song sinh vào chỗ ăn tiệc mừng, sau đó chịu sự nhờ vả của Tạ thẩm, đi ra phía sau phòng tân hôn, thuận tiện mang theo chút thức ăn qua.
Tân nương tử ngồi ở trên giường, thấy Tống Tân Đồng và Hà Bạch Vân các nàng đi vào thì kinh ngạc hỏi: “Các ngươi là?”
Tống Tân Đồng cười cười, đặt thức ăn lên bàn, “Chúng ta là hàng xóm của Đại Nghĩa ca, Tạ thẩm sợ tẩu tử ngươi đói cho nên để chúng ta đưa một chút thức ăn qua đây cho tẩu.”
Tân nương tử nghe là người bà bà nhờ người ta đưa tới, đáy lòng ngọt ngào, trên mặt cũng đưa ra ý cười, “Đa tạ hai vị muội muội.”
“Không cần, Đại Nghĩa ca bọn họ còn ở phía trước uống rượu, sợ là nhất thời không thể về đây được, tẩu tử ngươi ăn trước một chút.” Tống Tân Đồng dọn xong bát đũa, sau đó nói.
“Cảm ơn các ngươi, đúng lúc ta đang đói bụng đây.” Tân nương tử sảng khoái đáp.
Tống Tân Đồng cũng hé miệng cười rộ lên, tẩu tử này nhìn qua cũng biết là người nhanh nhẹn sảng khoái, hẳn là cũng dễ đối phó, Tạ thẩm các bà chọn cửa hôn nhân này vẫn thật không tồi.