“Trình Dữ! Trình Dữ!”
“…A! Thưa có thần..”
Thánh thượng chống cằm nhìn tôi: “Sao mặt mày ủ dột thế, không yên lòng chuyện gì à? Ta vừa hỏi ngươi niên tế vừa rồi tốn bao nhiêu tiền đấy, sao gọi mãi không trả lời?”
Niên tế, đúng rồi, đang bàn luận việc có nên giữ lại niên tế hay không, hay thay thế bằng lễ khác. Sau khi vụ ám sát trôi qua, Thánh thượng liền thuận thế nói muốn bỏ cái lễ niên tế mùa đông này đi, đổi hành lễ cày bừa vụ xuân, chỉ cần cầm cuốc trước mặt bách tính làm mấy động tác, tượng trưng cho mùa màng bội thu.
Tôi biết Thánh thượng vẫn luôn ghét niên tế, người tuy thích chơi nhưng lại không ưa vận động mấy, nhìn mấy thứ là lạ thì may ra. Thật ra tôi cũng không thích niên tế cho lắm, niên tế mỗi năm làm cũng chả có tác dụng gì, lại còn hao người tốn của, huống chi quốc khố cũng chả phải dư dả gì…
Nhưng dù sao cũng làm niên tế từ lâu rồi, muốn bỏ cũng nào có dễ. Người của Lễ bộ lại tới nói thêm mấy câu, đại loại là ám sát chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù sao sơ hở này cũng là từ Lễ bộ mà ra nên họ cũng chột dạ, không có miệng lưỡi lắt léo với bệ hạ như những lần trước nữa.
Tôi nói: “Tiền bạc cho niên tế cũng chiếm ba phần cả năm, sự vụ thì rườm rà, tổn hao quả thật là nhiều. Đúng là vẫn nên bỏ cho thỏa đáng.”
“Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa hả?” Thánh thượng nói với người lễ bộ, “Hao người tốn của, lại còn chẳng có tác dụng gì, còn không bỏ đi à?”
“Nhưng mà thưa bệ hạ…đây là chuyện công đức báo trời…”
“Hừ.” Thánh thượng nhíu mày, “Cũng không phải ông trời không nhìn thấy được mà cần trẫm phải nói? Ai công tích tốt, chiến tích tốt, nói không chừng ông trời còn rõ hơn cả trẫm. Nếu chọn cái ngài không hài lòng coi chừng lại tức giận mà giáng xuống tai họa thì lúc ấy phải làm sao?”
“Nhưng mà…”
Thánh thượng đã mất kiên nhẫn: “Thôi thôi, bỏ đi thôi, đổi thành lễ cày bừa vụ xuân!”
“Vâng…”
Tôi nhìn vị Thánh thượng từ khi đăng cơ đến nay luôn muốn bỏ niên tế qua mỗi năm cuối cùng giờ cũng thành công, trong lòng cũng thở phào một hơi.
Cũng tốt, tôi không cần phải quỳ lạy nữa, sau này cũng chẳng sợ bị ám sát gì đó…
Nghĩ đến chuyện này tôi lại nhớ tới Trần Du từng đỡ một mũi tên cho Thánh thượng lần đó, dáng vẻ y máu me choang choại. Lúc y bị thương mà lòng xót như cắt, sau đó y vừa mới vừa khỏi thì lại đi trồng mai để mang tôi đi ngắm…
Nghĩ tới đây tôi lại muốn quay đầu lại nhìn y.
Ai ngờ y vẫn luôn nhìn về phía tôi, thần sắc uể oải lắm, ánh mắt nặng nề. Thấy tôi nhìn y mới gượng cười một cái.
Nhìn y như thế tôi nào có thể không mềm lòng cơ chứ, tôi vẫn không biết nên cười đáp lại y hay là trừng mắt nhìn lại y nữa.
Thế là tôi quay mặt đi.
Lúc tôi quay đầu lại thoáng nhìn ra khóe miệng Thánh thượng có chút ý cười mang theo vài phần ngạc nhiên, sao tôi thấy như là cười trên nỗi đau người khác thế…Tôi lại thấy ánh mắt Thánh thượng nhìn Trần Du mang chút ý vị nghi hoặc, lại quay sang nhìn tôi. Người bắt gặp tôi nhìn thấy thì cũng ngẩn người, nhưng sau đó cũng nhìn lại tôi rồi lại cười lên, như là xấu hổ kiểu gì ấy.
Quả nhiên Thánh thượng lúc nào cũng xinh đẹp, từ xa cười với tôi thôi mà tôi cũng thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng tôi cũng dần tỉnh táo lại.
Sao Thánh thượng lại nháy mắt với Trần Du? Sao Thánh thượng lại nhìn tôi rồi cười?
Tôi với Trần Du, tôi với Trần Du…
Chẳng hiểu sao câu nói ngày trước của Trần Du lại văng vẳng bên tai tôi:
“Đệ bỏ qua chuyện đó đi, hắn cũng hiểu thôi.”
Lúc đó tôi đang kinh hoảng không ấn tượng mấy, giờ chợt nghĩ đến mới thấy câu kia sai sai!
Hiểu? Hiểu cái chi? Rõ ràng phải là chúng tôi hiểu cho Thánh thượng mới đúng, sao lại thành Thánh thượng hiểu cho chúng tôi được?
Y nói ra câu này có nghĩa là y biết rằng Thánh thượng biết chuyện hai chúng tôi rồi.
Y đã nói với Thánh thượng ư? Nhưng mà…sao y lại nói?
Sao y lại nói ra làm gì?
Y biết được bí mật của Thánh thượng, vì muốn bảo mệnh nên mới nói chuyện của tôi với y ra mong Thánh thượng khai ân?
Nhưng bệ hạ cũng không có để ý mà, tôi cũng từng nhìn thấy mà người có làm gì tôi đâu…
Hay là Trần Du có quan hệ cá nhân gì với người?
Tôi suy đoán thế cũng không phải vô căn cứ, Thánh thượng từ đầu đã coi trọng y cực kỳ. Năng lực của Trần Du đúng là sáng rõ như ban ngày, lúc đầu trong triều cũng có dị nghị, sau đó cũng chẳng có ai phản đối, ngược lại còn nói bệ hạ biết nhận ra lương tài, tuệ nhãn cao siêu.
Đúng vậy, lúc ấy tôi cũng nghĩ thế mà.
Nhưng giờ ngẫm lại mới thấy, dù mặt ngoài Thánh thượng có vẻ lười nhác nhưng vẫn luôn trị quốc theo đúng đạo, người nào thăng quan thế nào đều rất cân nhắc. Không như Trần Du vừa mới có hơn một năm đã ngồi lên vị trí Chưởng thư từ lúc lập triều đến nay cũng chỉ có mình y mà thôi.
Nếu thật sự là quan hệ cá nhân, thì là từ đâu mà ra? Trần Du cũng chỉ là kẻ nghèo hèn lên kinh thi cử mà thôi, sao quen biết được với Thánh thượng cơ chứ…
Ơ cũng chỉ là một ánh mắt thôi mà sao tôi nghĩ lắm thế này…
“Mặc Bạn à…”
Tôi vẫn còn đang nghĩ thì Trần Du đã tới giật giật tay áo tôi khiến tôi giật nảy mình.
“Triều hội đã tan rồi, giờ đến Thiên Điện luận sự thôi.” Trần Du khẽ giật, cúi đầu nhỏ giọng nói với tôi, “Chúng ta cùng đi đi…”
Tôi nghe ra giọng y có ý khẩn cầu cũng không đành lòng cự tuyệt, chỉ giật tay áo ra khỏi tay y. Tôi lặng thinh đi về phía thiên điện.
Y vẫn đi cạnh tôi, còn tôi thì vẫn cứ nghĩ sang chuyện khác.
Có khả năng là do khi xưa Trần Du tĩnh dưỡng trong cung do đỡ thay Thánh thượng một tiễn nên được, trong lúc mê man mà gọi tên tôi ra. Vậy nên Thánh thượng mới phát hiện ra, dù sao hai tôi cũng trạc tuổi, lại còn là
đồng đạo, người thì cũng tẩm ngẩm tầm ngầm ham những thứ thú vị. Chắc do hôm nay thấy cảm xúc của tôi với Trần Du không đúng lắm nên mới trêu ghẹo tôi với y trên triều vậy thôi…
(ý anh này là cùng gay với nhau)
Nhưng mà…cái câu ‘hiểu’ kia là như thế nào?
“…Đệ đừng giận nữa, ta biết ta làm sai mà. Ta không nên bỏ qua ý nguyện của đệ như thế, lại còn bắt nạt đệ lúc ấy nữa. Đệ đừng cứ bơ ta mãi như thế…” Y vẫn còn lẩm bẩm bên cạnh tôi.
Lòng tôi đang rối bời, cũng thấy sự áy náy thật lòng của y, dù tức thì vẫn tức đấy nhưng bị y lải nhải cả đoạn đường vậy cũng đã bay hơn một nửa rồi. Tôi nhẹ gật đầu, cứng ngắc nói: “Ta biết rồi, huynh đừng nói nữa.”
Y há miệng lại muốn nói gì, cuối cùng cũng chỉ là gật nhẹ đầu nói lại: “Sau này ta sẽ không vậy nữa, sẽ nghe lời đệ mà…”
Tôi ‘ừ’ một tiếng, đầu vẫn nghĩ đến chuyện của Trần Du và bệ hạ nên có vẻ hời hợt.
Hay là hỏi thằng Trần Du luôn? Nhưng biết hỏi thế nào đây? Mặc dù quan hệ giữa hai người tôi có thân mật hơn chút, nhưng tôi có tư cách gì thắc mắc mối quan hệ giữa y và thiên tử được cơ chứ. Nếu y đã không nói thì tôi cần gì phải hỏi, cũng chả biết hỏi thế nào.
Tôi càng nghĩ càng nhíu mày, y nhìn thấy vẻ mặt của tôi càng thêm khó ở thì cũng không dám nói gì nữa, cũng không dám chạm vào tôi nữa luôn.
Lúc luận sự ở Thiên điện mà lòng tôi vẫn rối như tơ vò, cứ hoa mắt choang choáng, trong đầu cứ nghĩ đến đãi ngộ của Thánh thượng đối với Trần Du.
Sau khi kết thúc luận sự thì tôi cũng đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, Trần Du vẫn đứng bên cạnh chờ tôi, giống như sợ tôi bỏ y lại vậy.
Tôi với y cùng đi ra cửa thì lại có một vị công công đi về phía chúng tôi.
“Trình đại nhân, bệ hạ mời ngài một mình ở lại.”
Nụ cười vừa nãy của bệ hạ lại ẩn hiện trong tâm trí tôi, tôi giật thót, là Trình đại nhân hay Trần đại nhân? Tôi hay là Trần Du?
Công công thấy tôi nghi hoặc thì cười với tôi: “Trình đại nhân, bệ hạ mời ngài ở lại, nói là thương lượng việc ở Hộ bộ. Mời ngài theo ta đi gặp bệ hạ.”
Tôi à. Tôi nhìn Trần Du, nói với y rằng tôi đi. Y lại gọi công công lại
bảo chờ một chút, sau đó kéo tôi đến sau một cái cây.
Lúc y kéo tôi đến cái gốc cây tôi bất chợt hoảng hồn, tôi nhớ lại chuyện khó chịu trên quan đạo sáng nay. Tôi hoảng loạn vội tránh tay y ra.
Y bị ta hất tay ra cũng luống cuống, lại có chút tổn thương, y nói: “Ta, ta chỉ muốn nói với đệ một câu thôi mà, sau đó…” Bỗng y không nói tiếp nữa.
Tôi cũng biết mình hơi quá đáng, thế mà tôi lại nghĩ y quá kích động như sáng nay. Sao y dám làm chuyện như vậy trong cung được cơ chứ?
Tôi cũng hơi áy náy, đành phải nhếch miệng lên cười làm hòa: “Huynh cứ nói thẳng đi.”
Y nhìn tôi một hồi cũng chỉ đành miễn cưỡng mà cười, còn nói: “Thôi để chờ lúc đệ về ta nói cũng thế thôi, đêm nay ta sẽ đến tìm đệ…” Y dừng lại một chút, lại hỏi: “Có được không?”
Sao lại phải cẩn thận thế này? Thấy y như này tôi lại càng mềm lòng hơn. Có lẽ từng thấy y như này nên tôi không cứng rắn được, trong lòng lại còn thấy khó chịu nữa. Tôi cố trấn an y, cười với y: “Được.” Nói xong lại thấy mình có vẻ vẫn xa cách quá, nên bổ sung thêm: “Huynh tới khi nào cũng được…”
Y nhẹ giãn lông mày, gật đầu.